Phương Trân Châu nhìn Chiêu Ninh đế trầm mặc, hồi lâu sau mới tiến lại gần, vươn tay ôm lấy y.
Chiêu Ninh đế sững người, theo bản năng né tránh.
“Mẫu hậu…”
Sau phản xạ, nụ cười của y chợt tắt, như mang theo chút áy náy; Phương Trân Châu thấy vậy thì cười: “Không quen phải không?”
Không đợi Chiêu Ninh đế trả lời, bà đã nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Bệ hạ
không cần cảm thấy có lỗi, vì ai gia cũng vậy, cũng cảm thấy không
quen.”
Chiêu Ninh đế ngây ngẩn.
“Thật ra những chuyện này
đều là lỗi của ai gia…” Phương Trân Châu nâng mắt nhìn về xa xăm, vừa cố lục lọi trong trí nhớ của Xà thái hậu, sau rồi bà thu lại nụ cười, thở
dài, “Ai gia là nữ tử, từ lúc sinh ra đã không được ông bà nội cùng cha
yêu thích, mẹ cũng chỉ quan tâm tới đệ đệ, rất ít khi ở bên cạnh ta, chỉ dạy dỗ ta phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện, phải tuân thủ nữ đức, nói ít làm nhiều. Vì thế, ai gia đã quen sống yên lặng, thanh tĩnh; cũng
quen bình thản trước tất cả mọi chuyện xung quanh.”
Chiêu Ninh đế không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe; Phương Trân Châu không tiếp tục
nhìn y, nói tiếp, “Ngay cả với bệ hạ….lúc bệ hạ vừa ra đời, bé xíu xiu,
trắng trẻo đáng yêu, dù trong lòng ta cực kỳ vui vẻ, cực kỳ muốn ôm ấp
vỗ về con, nhưng quả thật không biết làm sao để ôm con, thế nên chỉ ngồi cạnh ngắm con cả một buổi chiều….”
Chiêu Ninh đế lòng khẽ động, hỏi một câu không lộ cảm xúc: “Mẫu hậu sợ làm trẫm bị thương sao?”
“Phải.” Quay đầu nhìn y đầy dịu dàng, Phương Trân Châu tiếc nuối, “Ai gia chưa
từng được ai ôm ấp, cũng chưa từng ôm lấy ai, thật sự rất sợ làm con bị
thương.”
Trong lòng Xà thái hậu tràn ngập yêu thương đối với
Chiêu Ninh đế, nhưng thứ tình mẫu tử này quá đỗi nặng sâu, từ nhỏ bà đã
bị người thân xa lánh, nên quả thật không biết phải biểu đạt tình cảm
thế nào, càng muốn gần gũi, lại càng thấy sợ hãi.
Vì thế, dù từ
nhỏ đến lớn đều ở cạnh bà, nhưng Chiêu Ninh đế cũng không mấy thân cận
với bà; ít nhất trong trí nhớ của Chiêu Ninh đế, mẫu hậu y chưa bao giờ
ôm y, cũng chưa bao giờ ở riêng với y quá nửa canh giờ. Bà lúc nào cũng ở sau lưng nhìn trộm con mình, mỗi lần y vươn tay muốn bà ôm vào lòng, bà đều sẽ hoảng hốt lùi lại, rồi giao y cho ma ma chăm sóc.
Dần
dần, y không còn khát khao được mẹ ôm vào lòng nữa. Mà với Xà thái hậu,
đứng nhìn con mình từ xa, lặng lẽ, âm thầm quan tâm, dường như biến
thành toàn bộ cuộc sống của bà.
Cùng là một người mẹ, Phương Trân Châu rất đồng tình với Xà thái hậu, có thể những thứ này không thuộc
trí nhớ của bà, nhưng bà cũng không kìm được mà cảm thấy đau lòng thay
cho Chiêu Ninh đế.
Mặc dù y là vua một nước, nắm quyền cai trị cả thiên hạ, anh minh, mạnh mẽ, làm người khác phải nể sợ, nhưng vào giờ
phút này, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi kí ức của Xà thái hậu
hay không, mà trong mắt bà, y bỗng nhiên biến thành một đứa nhỏ.
Giống như Lục Quý Trì, một đứa bé rất đỗi bình thường.
“Ta không biết liệu bệ hạ có giận ta hay không, nhưng ta lúc nào cũng cảm
thấy giận bản thân mình,” Giúp Xà thái hậu bộc bạch toàn bộ tâm tư trong lòng, là điều duy nhất Phương Trân Châu có thể làm thay bà ấy, “Là một
người mẹ, ta không thể cho con ta một vòng tay ấm áp, để nó chỉ có thể
thầm hâm mộ người khác, thậm chí khi đêm ngủ còn ôm gối gọi mẹ ơi…”
Chuyện này thật sự làm người nghe thấy quá đau lòng, Phương Trân Châu không cần phải giả vờ, mặt bà đã lộ rõ vẻ xót thương.
Chiêu Ninh đế ngẩn ra, có chút mất tự nhiên, đó là chuyện lúc y sáu, bảy
tuổi, không ngờ mẫu hậu lại nhìn thấy, còn nhớ rõ đến bây giờ.
“Con là đứa con duy nhất của ta trên đời này, người ta yêu nhất là con, bệ
hạ à, trong quá khứ là ta không tốt, nhưng sau này…. Dù con lớn lên,
không cần ta bầu bạn nữa, nhưng bất kể thế nào, mẫu hậu sẽ cố để trở
thành một người mẹ tốt hơn.”
Phương Trân Châu không giống Xà thái hậu, nếu bà yêu ai nhất định sẽ bày tỏ tình yêu đó ra ngoài, cho nên dù bình thường có chút oán giận con trai, nhưng lúc cần biểu đạt tình cảm
tuyệt đối sẽ không mơ hồ.
Từ ngày bé, Lục Quý Trì suốt ngày được
nghe những lời âu yếm, cưng nựng như là ‘Mẹ yêu con’, ‘A Trì bảo bối của mẹ’ hay ‘Mẹ yêu A Trì nhất’. Đương nhiên việc ôm hôn thắm thiết cũng
không thiếu, hồi năm tuổi, Lục Quý Trì đã có lần sợ da mặt chàng sẽ bị
mẹ hôn đến nát luôn. Tuy nhiên, Phương Trân Châu cũng vô cùng chú trọng
việc giáo dục giới tính, đến khi Lục Quý Trì học xong tiểu học, bà không ôm hôn con nữa, cũng dạy chàng không được tùy tiện để người ngoài hôn
mình, cũng như không tùy tiện hôn người khác.
Lục Quý Trì tính cách cởi mở, cư xử nhiệt tình, hoàn toàn là nhờ cách giáo dục của mẹ.
Còn Chiêu Ninh đế…
Thật xin lỗi từ trước tới nay bệ hạ chưa bao giờ nghe những lời tình cảm thẳng tuột như vậy.
“Bà là ai?” Sau một hồi im lặng, chàng đế vương trẻ tuổi cười nhạt, ánh mắt áp bức nhìn Phương Trân Châu chăm chăm: “Mẫu hậu của trẫm trước giờ
không nói những lời như vậy với trẫm, nói, bà rốt cuộc là ai?”
Phương Trân Châu bị y săm soi như vậy….
Suýt chút nữa thì quỳ xuống xin tha mạng.
Tổn thọ quá! Thằng nhóc này sao mà tinh dữ vậy?!
Để che giấu sự hoảng sợ trong lòng, bà âm thầm véo bắp đùi một cái, mắt đỏ hoe, thở dài: “Ai gia đột nhiên thay đổi lớn như vậy, bệ hạ kinh ngạc
cũng là chuyện bình thường, có thể…”
Rồi bà lại lắc đầu, “Ai gia
trước giờ không hề biết cách biểu lộ tình cảm của mình, là Thập nhất đã
dạy cho ta, bệ hạ không ngại nghe ta nói hết lời rồi hãy quyết định
sao.”
Chiêu Ninh đế ngơ người, nghe những lời kia mà lòng dần bĩnh tĩnh lại. Y hơi rũ mắt, hồi lâu sau mới đáp: “Mẫu hậu mời nói.”
Phương Trân Châu trấn định lại, bắt đầu kể: “Trước đây quả thật ai gia không
thích Thập nhất, cũng vô cùng lo lắng nó sẽ làm hại bệ hạ. Lúc đầu nó tỏ ra ân cần, ai gia cũng hoài nghi không biết nó có âm mưu gì hay không,
vì vậy bèn tương kế tựu kế, cũng muốn giúp bệ hạ quan sát một phen, xem
nó rốt cuộc muốn làm gì.”
Đây đúng là chuyện mà Xà thái hậu có thể làm được, Chiêu Ninh đế giương đôi mắt thâm trầm nhìn bà, im lặng.
“Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ai gia đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này
không hề xấu như ai gia vẫn nghĩ, hơn nữa, nó rất hiền lành, cũng rất
biết quan tâm. Ví dụ như đồ ăn ai gia làm, dù khó ăn tới đâu, nó cũng sẽ cố ăn hết, cũng không giả vờ nói rằng ăn rất ngon, chỉ chân thành khích lệ ai gia rằng, lần tới ai gia nhất định sẽ làm tốt hơn; ví dụ như phát hiện con chim ai gia nuôi vô tình ăn nhiều hơn bình thường, nó sẽ chê
con chim ngu ngốc, nhưng vẫn đứng bên xoa bụng cho chim, để nó không bị
bệnh; còn nữa, nhìn thấy dây thắt eo của Ngọc Dung bị lỏng, nó sẽ nhỏ
giọng nói với ai gia, để ai gia nhắc nhở nàng, chứ bản thân nó sẽ không
nóng vội nói ra khiến nàng thẹn thùng xấu hổ…” Phương Trân Châu vừa nói
vừa thở dài, “Lúc đó ai gia mới nhận ra, nó chỉ là một đứa trẻ bị chiều
quá thành ra hư, hành xử phách lối, tính tình tùy tiện, nhưng bản chất
là một người tốt.”
Chiêu Ninh đế trầm mặc, thường ngày y bộn bề
chính sự, không có nhiều thời gian bên cạnh mẹ mình, cho dù là tới thỉnh an cũng vội vã rời đi. Kẻ dưới nhìn thấy, cũng sẽ không bẩm báo cho y
những việc tưởng như nhỏ nhặt cỏn con thế này, vì vậy y không hề biết đệ đệ hung hăng sẽ như vậy trước mặt mẫu hậu mình.
Phương Trân Châu lặng lẽ liếc mắt đánh giá y, thấy mặt mày y dịu đi, bà mới dần thả lỏng.
Bà đã làm đúng.
Có lẽ trên phương diện nào đó, Chiêu Ninh đế rất lợi hại, rất giỏi giang,
nhưng trước mặt mẹ mình, y cũng chỉ là một người con khát khao hơi ấm
người mẹ. Dù người con này đã lớn, tình cảm không nhất thiết phải bộc
bạch rõ ràng, nhưng tuổi thơ luôn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn tới một
người, Phương Trân Châu cảm thấy, ẩn sâu trong lòng y luôn có sự tiếc
nuối.
Những tiếc nuối này, về một khía cạnh nào đó sẽ là nhược điểm của y.
Vì bản thân, cũng vì Xà thái hậu, Phương Trân Châu muốn bù đắp cho những thiếu sót này.
“Tới một ngày, trong lúc ai gia sắp xếp lại đồ đạc chợt phát hiện một tấm
thảm nhỏ mà hồi bé bệ hạ từng dùng, không khỏi nhớ tới chuyện xưa, lòng
vô cùng đau khổ. Lúc đó Thập nhất tới…” Phương Trân Châu bắt đầu bịa,
“Ta cũng không biết làm sao nó nhìn ra được, nó cũng không hỏi gì ta,
chỉ là đột nhiên kể ta nghe những chuyện thú vị lúc nó và Dung thái phi
sống chung. Lúc đầu ta còn không hiểu, nghe một chút, mới dần dần mở
lòng hơn. Đương nhiên, ban đầu ta chỉ hiểu ra một chút, cũng không rõ
nên làm gì, nhưng còn Thập nhất… Bệ hạ chắc đã nhìn ra, trông đứa nhỏ đó trưởng thành thì gai góc hơn, nhưng thật ra nó chịu tổn thương hơn ai
hết, ai gia nhìn nó, tự nhiên lại nhớ tới bệ hạ lúc còn bé, dần dần…”
Dần dần đem những áy náy, những hối hận với y, bù đắp lên người đệ đệ hung hăng của y.
Phương Trân Châu không nói tiếp, nhưng Chiêu Ninh đế nghe vậy là hiểu.
Trong lòng y vừa có chút rối bời khó giãi bày, vừa có chút chua sót khó diễn tả, nhưng không hề có sự nghi ngờ.
Mặc dù nghe hơi vô lý, nhưng chung quy những lời Phương Trân Châu nói ra
đều là những lời Xà thái hậu muốn mà không thốt lên thành lời, nên cũng
không tính là lừa gạt y —– không phải là bịa đặt, cũng không phải vấn đề nhìn thấu hay không thấu. Chỉ là chuyện mối quan hệ giữa bà và Lục Quý
Trì dần dần ‘thay đổi’, đều là do tích lũy dần dần, hoàn toàn không phải bột phát giả dối hay lừa gạt.
Như thế thì động cơ, nguyên nhân và chứng cớ tất cả đều có đầy đủ.
“Vừa rồi…là trẫm vô lễ, xin mẫu hậu tha tội.” Không biết đã trôi qua bao lâu, Chiêu Ninh đế cuối cùng cũng lên tiếng.
Qua ải rồi! Phương Trân Châu lòng nhẹ nhõm hẳn, nhưng trên mắt vẫn ửng đỏ,
bà cười nói: “Bất luận bệ hạ làm gì, ai gia cũng sẽ không trách bệ hạ.”
Chiêu Ninh đế nhìn bà hồi lâu rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Thật ra cũng do trẫm
không tốt, ngày thường đều bận bịu chính sự tiền triều, ít quan tâm mẫu
hậu, nếu như, trẫm cũng có thể như Thập nhất…”
Y và Xà thái hậu
đều không giỏi thể hiện tình cảm, trước nay chưa bao giờ trải lòng với
ai, nhưng lúc này, nhìn người mẹ trước mắt, đột nhiên lòng y dấy lên một loại cảm khác khó nói thành lời… Như là nếu y không nói ra, mẹ sẽ mãi
mãi không biết.
Cảm giác này tới rất bất ngờ cũng rất kì lạ,
Chiêu Ninh đế không lý giải được tại sao, nhưng thời khắc y phản ứng
lại, lời đã bật ra khỏi miệng.
Phương Trân Châu hơi sững sờ, ngay sau đó trái tim không hiểu sao có chút đau đớn. Bà không thể kiểm soát
bản thân mà vươn tay ra, ôm lấy vị đế vương trẻ tuổi trước mặt: “Là mẫu
hậu không dạy cho con, con không cần tự trách chính mình…. Bất kể thế
nào, con cũng phải nhớ kĩ, con là người mẫu hậu yêu thương nhất, mẫu hậu sẽ mãi mãi yêu con.”
Trong một khoảnh khắc bất chợt, Chiêu Ninh đế đột nhiên có cảm giác như đã mất đi thứ gì cực kỳ quan trọng.
Mà Phương Trân Châu sau khi nói ra những lời này, lòng tựa như nhẹ hẳn đi, cũng như có gì đó vừa thoát khỏi bà.
Đó là Xà thái hậu sao?
Phương Trân Châu không rõ, nhưng nhìn chàng trai trước mắt đang cứng nhắc vỗ về bà, hốc mắt bà không khỏi ươn ướt.
Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc nó, thương yêu nó, coi nó như con trai ruột của mình.
Cô…hãy ra đi yên lòng.
Gió mát thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng, dường như văng vẳng tiếng một người phụ nữ thở dài: Đa tạ.
***
Ngày hôm sau, khi Lục Quý Trì nghe những điều này, chàng vừa giật mình vừa
kinh hãi: “Cho nên mẹ muốn nói là….Xà thái hậu trước giờ vẫn luôn ở
trong thân thể này, chưa từng rời đi sao?”
“Nếu nói là bà ấy,
không bằng nói là chấp niệm của bà ấy đi.” Phương Trân Châu lắc đầu,
“Mặc dù lúc đầu quyết tâm giúp bà ấy săn sóc con trai, nhưng nói thật,
đối diện với một hoàng đế xa lạ, cao cao tại thượng, khiến người người
sợ hãi như vậy, mẹ quả thật không biết làm thế nào. Chắc bà ấy cũng
không yên tâm, cho nên chấp niệm lưu luyến lại trong cơ thể này mãi
không tan biến.”
“Vậy bây giờ….”
Phương Trân Châu liếc mắt nhìn chàng: “Bây giờ nó là con ruột của mẹ mày.”
Lục Quý Trì: “…Vậy còn con?”
“Nhặt từ trong đống rác.”
Nhặt thì nhặt, còn phải thêm đống rác vào làm gì! Lục Quý Trì ngay lập tức trở mặt: “Tạm biệt, con đi tìm mẹ ruột của con.”
Phương Trân Châu nhìn chàng: “Đi đi, lăn đi.”
“…Làm tổn thương người bệnh là quá đáng lắm!”
Bên này hai mẹ con đang cười nói thoải mái, bên kia trong phủ Vinh quốc công, Khương Hằng lại có chút thất thần.
“A tỷ, tỷ sao thế?”
“Không sao.” Giọng Khương Từ vang lên kéo Khương Hằng về với thực tại. Nghĩ
tới lời nói vừa rồi của Nguyệt Viên, Lục Quý Trì đã qua cơn nguy kịch,
nàng hơi mỉm cười, thở nhẹ ra một hơi.
“Lại lừa đệ,” Khương Từ cau mày, “hai ngày nay tinh thần tỷ không tốt, rõ ràng là có chuyện trong lòng.”
Khương Hằng cúi đầu nhìn cậu, cười trả lời: “Không phải do sắp tới hôn kỳ rồi sao, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.”
Nguyệt Viên đứng bên cạnh nghe được, định nói điều gì, nhưng vẫn cố nén lại.
Khương Từ quay lưng về phía nàng ấy nên không nhìn được, cậu chỉ chớp đôi mắt đen láy hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên.” Thấy đệ đệ như còn muốn nói gì, Khương Hằng đã thản nhiên
chuyển đề tài, “Đúng rồi, vừa rồi A Hòa nói chuyện gì vậy, hai đứa cười
vui vẻ quá?”
“Cũng không có gì, chỉ là một chút chuyện linh tinh trong phủ thôi.”
Khương Từ đáp xong lại muốn hỏi tiếp, bị Khương Hằng cắt ngang: “Thế à, đệ thử nói tỷ nghe xem nào?”
Khương Từ bất đắc dĩ, như ông cụ non nhìn nàng một lúc, rồi không tiếp tục
truy hỏi nữa: “Hôm qua lúc bà nội đi dạo vườn hoa bị con mèo thím hai
nuôi dọa sợ, suýt thì ngã; lúc bác cả và bạn đi ra ngoài uống rượu
thưởng hoa, lại đoạt mất cô nương mà đại thiếu gia nhà Hình bộ thị lang
yêu thích; à còn tứ tỷ tỷ, nghe nói gần đây tỷ ấy mê mẩn hí khúc, cứ
rảnh là lại hẹn bạn bè đi Lê viên ở đông thành…”
Khương Hằng vừa
cười vừa híp mắt lắng nghe, nhưng đầu óc nàng lại không tập trung. Vì
thế những lời này của Khương Từ nàng nghe tai trái lọt tai phải, không
như bình thường mọi thứ đều nghe rồi để trong lòng, đương nhiên không
chú ý tới một điểm khả nghi là ‘Trước giờ đào kép xuất thân hèn mọn,
Khương Viện trước nay mắt đều cao hơn đầu, sao tự nhiên lại thích nghe
hí khúc’.
“Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, tỷ cũng mệt rồi, về phòng ngủ đây.”
Hai tỷ đệ trò chuyện đôi câu, Khương Hằng liền đứng dậy về viện của mình.
Chân vừa bước qua cửa, Nguyệt Viên đã không nhịn được mà lên tiếng: “Tiểu
thư nếu đã cảm mến Tấn vương điện hạ, tại sao không dứt khoát từ hôn với gã họ Lạc kia? Dù sao hắn cũng không thật lòng yêu thương tiểu thư, thờ ơ như thế khác nào phản bội, đều là có lỗi.”