Trạm Vân Tiêu không lý giải được lo lắng của mẫu thân, và hắn cũng không
nghĩ tới chỉ bởi vì mình không nói rõ ràng, mà Vân Sơ đã trở thành nữ tử dị tộc cao lớn thô kệch lại vạm vỡ trong mắt Tần thị.
Sau khi
nghỉ ngơi trên giường một lúc, hắn để hai tùy tùng khiêng hạt giống đến
nông trang ở ngoại ô kinh thành. Khi hắn bước ra khỏi cổng sân Kình
Thương viện,Trạm Vân Tiêu thuận miệng bàn giao một câu với người hầu
trong sân: "Ta đi nông trang ngoại ô kinh thành, nên sẽ không trở lại ăn cơm tối".
Bây giờ đã muộn, hắn không biết liệu có thể trồng hết
tất cả khoai tây và hạt giống rau trong ngày hôm nay không. Trạm Vân
Tiêu xuất thân binh nghiệp. Mỗi lần hắn ra cửa đều là cưỡi ngựa, bởi hắn thích cái cảm giác cưỡi trên lưng ngựa và phi nước đại hơn là ngồi
trong xe ngựa.
Trạm Vân Tiêu mang theo hai tùy tùng của mình đến
nông trang ngoại ô kinh thành. Luc hắn tung người xuống ngựa, quản gia
nông trang đã chờ sẵn ở cửa.
Hắn trước kia đều ở biên quan, hiếm khi xuất hiện ở kinh thành, đây vẫn là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu tới
nông trang. Trạm gia to to nhỏ nhỏ có mười mấy cái nông trang, đều gọi
chung là Trạm gia trang. Mà nông trang ở ngoại ô kinh thành này là nông
trang có ruộng đồng rộng nhất Trạm gia.
Không giống như các nông trang nhà mình sau này từ từ mua, cái nông trang ở ngoại ô kinh này là
tiên đế phong thưởng cho Trạm gia lão thái gia. Nông trang này, ngoại
trừ ruộng đồng gần hai trăm hécta, còn có một sơn lâm phía sau. Trước
mắt có thể có được nông trang lớn như thế, Trạm gia vẫn là người duy
nhất.
Quản gia trong trang là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, đã
giúp Trạm phủ trông coi nông trang ba mươi mấy năm. Bởi vì hắn làm việc
thoả đáng, nên mấy năm trước được phụ thân trạm vân tiêu ban cho họ
Trạm, đổi tên thành Trạm Phú Thủy.
Trạm Vân Tiêu cũng không phải loại người thích phô trương, cho nên khi nghe quản gia nói muốn gọi tất cả người trong trang tới thỉnh an hắn, Trạm Vân Tiêu không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Ta hôm nay tới là có chính sự, nên mấy hư lễ
kia là không cần thiết. Ngươi giúp ta gọi mấy phụ nhân làm việc lưu loát đến đây, lại gọi thêm mấy người đi đào mấy cái luống".
Sợ quản
gia không hiểu, Trạm Vân Tiêu dang tay ra và so sánh một chút. Hắn nói:
"Muốn rộng như vậy, sườn đất được nâng lên, hai bên có rãnh sâu như
mương nước".
Lúc trước hắn chưa từng trồng qua, nên không biết
đất luống ở đây là có ý gì, dù sao nó được viết trong cuốn sách nhỏ mà
Vân Sơ đưa cho hắn, và hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Quản gia
hiểu ý Trạm Vân Tiêu nói mà không mất nhiều thời gian. Hắn vừa gật đầu
vừa hỏi: "Dạ, chỉ là thiếu gia, đất này muốn luống ra bao nhiêu?".
Vân Sơ đưa cho Trạm Vân Tiêu hai túi hạt giống khoai tây. Sau khi tính toán đại khái trong lòng, hắn nói: "Trước luống ra hai mươi mẫu đất đi. Ta
còn mang theo chút hạt giống rau tới đây, lát ngươi cũng cầm đi trồng
đi".
Khi Trạm Vân Tiêu đi ra ngoài, hắn chọn lọc ra củ cải, cải
trắng, cải bắp, cà rốt, rau diếp, súp lơ và các loại hạt giống khác phù
hợp để trồng thời điểm hiện tại. Về cơ bản, mỗi một loại hạt giống Vân
Sơ đều mua mười mấy túi lớn. Có củ cải, cải trắng, súp lơ và mấy chủng
loại khác. Còn có mấy loại như anh đào, cải đỏ,...Trạm Vân Tiêu xem
không hiểu, vì vậy hắn chỉ có thể lấy tất cả chúng ra.
Dù sao, bất kể là giống gì, sau khi trồng ra đều có thể ăn được là được.
Trạm Vân Tiêu đã sắp xếp tất cả các loại hạt giống và đóng gói chúng trong
các túi vải nhỏ, nên hiện tại hắn chỉ cần đưa tất cả cho quản gia là
được. Lúc đưa hạt giống, mỗi loại cần trồng ra sao, Trạm Vân Tiêu đều
nói rõ ràng tỉ mỉ với quản gia.
Sau khi nói xong, hắn còn không yên lòng lại cố ý dặn dò thêm: "Những hạt giống này vô cùng trân quý.
Sau khi trồng chúng xuống đất, ngươi phải để mắt tới chúng thật kỹ".
Sau khi nghe những gì Trạm Vân Tiêu nói, quản gia cảm thấy hạt giống trong tay mình nặng tựa ngàn cân.
Thấy thần sắc quản gia không đúng, Trạm Vân Tiêu mới phản ứng lại. Những gì
hắn vừa nói đã gây áp lực lên quản gia, hắn ngay sau đó bổ sung: "Những
hạt giống này trân quý thì trân quý, nhưng chỉ cần ngươi trồng chúng dựa theo biện pháp ta nói, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố. Nên ngươi không cần khẩn trương như vậy".
Mặc dù Trạm Vân Tiêu nói như vậy,
nhưng trong lòng quản gia lại cũng không dám buông lỏng. Hắn cẩn thận
cầm hạt giống trưng cầu ý kiến, hỏi: "Vậy tiểu nhân sẽ trồng những loại
không cần ươm giống trước, được chứ ạ?".
Trạm Vân Tiêu vung tay lên, nói: "Ngươi đi đi. Nhớ kỹ gọi mấy phụ nhân làm việc lưu loát tới đây tìm ta".
Quản gia gật đầu, sau liền lui ra.
Hắn mới đi không bao lâu, thê tử hắn liền dẫn theo bốn năm phụ nhân đi tới. Các nàng sau khi chào hỏi qua, Trạm Vân Tiêu liền lấy một củ khoai tây
ra khỏi túi.
"Các ngươi phụ trách cắt những củ khoai tây này thành miếng bằng dao".
Hắn chỉ vào các điểm nảy mầm trên khoai tây, nói: "Phải đảm bảo rằng mỗi
một miếng khoai tây cắt ra phải có một hai mầm phía trên".
"Các ngươi có thể cắt miếng nhỏ hơn chút cũng không sao cả, nhưng phía trên nhất định phải có mầm".
Vân Sơ đưa rất nhiều khoai tây, Trạm Vân Tiêu giữ ba, bốn củ ở nhà, tính
toán tối nay để nhà bếp làm nếm thử hương vị. Đêm qua, Trạm Vân Tiêu đã
ăn thử mấy miếng khoai tây trong nồi lẩu nhỏ. Khoai tây sau khi được nấu chín, chúng vừa mềm lại ngọt, rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Mấy phụ nhân lấy cái sọt và dao sắc để thái thịt ra, bắt đầu cắt miếng
khoai tây dựa theo yêu cầu của Trạm Vân Tiêu. Mấy phụ nhân tay chân xác
thực là lưu loát, không tới nửa canh giờ đã cắt tất cả khoai tây thành
từng miếng nhỏ.
Trước đó lúc thu lúa mì, đất trong trang đã
được xới lên một lần. Sau khi quản gia biết đông gia muốn trồng ít thứ,
đã để cho mọi người rải một lớp phân mỏng và tro trên mặt đất. Làm luống không khó. Người trong trang đều đã quen làm việc nhà nông. Họ cầm cuốc trên tay, vừa đào vừa nâng đất, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, một
phần đất luống đã được hình thành.
Hai mươi mẫu đất, mười mấy
người đào. Khoai tây bên Trạm Vân Tiêu vừa cắt xong, thì luống bên kia
cũng gần hoàn thành. Thê tử quản gia lập tức cho người khiêng khoai tây
đưa tới trong ruộng, quản gia để lại mười người tiếp tục đào luống,
những người còn lại thì đi đào hố trồng khoai tây.
Trạm Vân Tiêu đã căn dặn qua quản gia, khi trồng khoai tây dặn mọi người chừa lại đủ không gian cho một sải tay.
Hai túi khoai tây lớn cuối cùng đã trồng tổng cộng hai mươi bốn mẫu đất.
Theo giai đoạn sinh trưởng ba tháng được nêu trong cuốn sổ Vân Sơ đưa,
bây giờ là đầu tháng tám, như vậy khoai tây trong đất có thể được thu
hoạch vào đầu mùa đông này.
Sau khi khoai tây được trồng, Trạm
Vân Tiêu nói với quản gia: "Ta không có gì để trồng trong thời gian này. Cho nên ngươi nhìn rồi an bài phần còn lại trong điền trang đi".
Lúa nước và ngô phải chờ đến đầu xuân sang năm mới có thể trồng. Trong điền trang vẫn còn rất nhiều đất để trống, sẽ quá lãng phí nếu như không
trồng bất cứ thứ gì.
Quản gia nghe vậy liền suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: "Vậy tiểu nhân sắp xếp người trồng đậu nành và vừng được chứ ạ?".
Trạm Vân Tiêu rất hài lòng với sự an bài của quản gia: "Ta không hiểu vấn đề trồng trọt, nên ngươi cứ sắp xếp là được".
"Nhưng có một điều, rau và khoai tây trong đất của ta, ngươi nhớ phải chiếu cố cẩn thận, không được để xảy ra sự cố".
Quản gia vỗ ngực hứa hẹn: "Tiểu công tử cứ yên tâm. Sau ngày hôm nay, khoai
tây và rau trong đất chính là mệnh của tiểu lão nhân. Ta dù có xảy ra
chuyện cũng nhất định không để bọn chúng xảy ra sự cố".
Trạm Vân Tiêu gật đầu hài lòng khi nghe những lời này: "Có lời này của ngươi ta
liền an tâm. Ngươi yên tâm, khi những thứ trong đất được trồng ra, chỗ
tốt của ngươi khẳng định là không thiếu được".
Quản gia vội vàng khom người, khuôn mặt trông như vỏ cây già cười đến không nhìn thấy
mắt, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói: "Đây là tiểu lão nhân phải
làm".
Trạm Vân Tiêu nói rất nghiêm túc: "Nên như vậy. Nếu làm tốt tự nhiên có thưởng".
Quản gia chỉ là nghĩ khách khí hai câu, nhưng hắn không nghĩ tới tiểu công
tử lại nghiêm túc như vậy. Trạm Vân Tiêu nói rất nghiêm túc, nên quản
gia chỉ có thể gật đầu với nụ cười cứng ngắc.
Khoai tây được
trồng và rau cũng đã được trồng. Trạm Vân Tiêu đã lâu không có xuất phủ, nên nhất thời nổi lên hứng thú khi nhìn thấy sơn lâm phía sau lưng quản gia, hắn tính toán muốn đi dạo một vòng trên núi.
Nghe tiểu công tử nói muốn lên núi, quản gia vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu công tử, trên
núi thường hay có sói ẩn hiện, nó rất nguy hiểm, ngài vẫn là chớ đi".
Trạm Vân Tiêu vẫy tay xem thường khi nghe những lời này: "Không sao. Khi ta ở biên quan, hơn một trăm con sói cũng đã gặp, huống chi chỉ có một hai
con lại có gì sợ".
Hôm nay đi ra ngoài gấp gáp, Trạm Vân Tiêu
không có thời gian để mang cung tiễn mà hắn quen dùng tới. Ngược lại,
hai tùy tùng của hắn có mang theo cung tên, chỉ là hắn lấy tới dùng cũng không thuận tay.
Không cóchong tiễn phù hợp, vì thế Trạm Vân Tiêu
cũng không có ý định đi vào quá sâu. Hắn dẫn theo hai tùy tùng đi vòng
quanh núi cho đến khi mặt trời lặn, mới chỉ đánh được hai con thỏ hoang
và một con gà rừng.
Nghĩ, hẳn là người trong trang thèm thịt, nên thừa dịp nông nhàn vào trong núi càn quét qua một vòng.
Trạm Vân Tiêu không thiếu thịt ăn, lên núi đi săn hoàn toàn là nghĩ tới muốn hoạt động gân cốt một chút cho đỡ nghiện. Từ trên núi xuống, hắn đem
chiến lợi phẩm hôm nay tiện tay giao cho quản gia để hắn ta cầm xuống đi chỉnh lý, xong lại đưa tới.
Trời đang tối dần, Trạm Vân Tiêu nghĩ dù sao trở về cũng không có việc gì làm nên tính toán ở lại nông trang nghỉ ngơi một đêm.
Quản gia trở về nhà với hai con thỏ và một con gà rừng trên tay. Thê tử hắn
nhìn đồ trong tay nam nhân nhà mình, lập tức cao hứng đến không ngậm
được miệng.
"Ngươi từ chỗ nào bắt được nhiều như thế?".
Nhìn dáng vẻ này của thê tử, quản gia liền hiểu rõ trong nội tâm nàng đang
nghĩ cái gì: "Ngươi chớ cao hứng trước, mấy thứ này không phải của nhà
chúng ta. Đây là xế chiều tiểu công tử lên núi đánh trở về".
Thê tử quản gia nghe vậy âm thầm chặc lưỡi: "Nhìn không ra, tiểu công tử còn rất có bản lĩnh".
Tháng trước, các nam nhân trong trang đã lên núi bắt được rất nhiều gà rừng
và thỏ hoang. Bởi vì bị bắt nhiều cho nên động vật hoang trên núi liền
học thông minh, bởi vậy cũng càng ngày càng khó bắt được chúng nó. Hiện
tại nam nhân trong trang lên núi, chỉ có người vận khí đặc biệt tốt mới
có thể bắt được một hoặc hai con thỏ hoang hay gà rừng trở về. Đa số
người đều là trở về tay không.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, quản
gia không đoái hoài tới nói chuyện phiếm cùng thê tử nữa, Sau khi giết
và lột da thỏ rừng với gà rừng, hắn giao lại cho thê tử.
"Tiểu công tử muốn ở lại nông trang tối nay. Ngươi nhanh gọi mấy con dâu chỉnh lý lại mấy thứ này, rồi đưa qua thượng viện đi".
Thê tử quản gia vừa tiếp nhận đồ vừa lớn tiếng gọi mấy con dâu ra hỗ trợ.
Khi hộ nông dân bận rộn với công việc đồng áng, lúc nấu cơm cũng giống
như đánh trận. Sau bao nhiêu năm, thê tử quản gia và mấy con dâu đã mài
giũa ra. Một người cắt thỏ rừng, người kia nấu nước nóng nhúng lông gà
rừng, còn thê tử quản gia thổi lửa nấu cơm. Mẹ chồng nàng dâu phối hợp
ăn ý, không tốn nhiều thời gian đã làm xong một nồi gà xào, một đĩa thịt thỏ kho tàu, cộng với đậu giác và cà tím được trồng ở điền trang.
Hai con gà rừng rất lớn, người bán hàng lặt vặt trong trang không có cái
đĩa lớn như vậy để đựng thức ăn, nên họ dứt khoát dùng nồi sắt xào rau
đựng và bưng thẳng tới thượng viện.
Thê tử quản gia và mấy con
dâu bận rộn quanh bếp lò cả buổi, nhưng một miếng thịt họ cũng không để
lại cho mình. Ngay cả nồi sắt để xào rau nhà mình cũng đưa qua bên
thượng viện, một nhà lớn nhỏ mắt thấy đêm nay chỉ có thể ăn dưa muối với cơm. Dù là như thế, trong lòng mấy nữ nhân không hề có chút bất mãn
nào.
Ngoại trừ lý do chủ gia là lớn ra, thì việc làm cơm tối cho chủ gia, nhà mình còn được lợi thêm hai tấm da thỏ và lông gà rừng. Hai tấm da thỏ cộng với những gì nhà mình đã tích lũy trước đó, đủ làm cho
mỗi nam nhân trong nhà một chiếc mũ lông thỏ. Còn lông gà rừng, đợi sau
khi loại bỏ ống dày ở giữa, đem đi rửa sạch lại phơi khô. Sau đó cho
lông tơ vào chăn bông hoặc là áo bông, nó sẽ rất ấm áp.
Thủ nghệ của mấy người thê tử quản gia không tính là tốt, cộng thêm nông trang
thiếu gia vị nên thịt gà với thịt thỏ nấu cũng không tính là mỹ vị.
Chẳng qua Trạm Vân Tiêu vốn là người không kén ăn, lại thêm hôm nay tiêu hao quá nhiều tinh lực nên hắn và hai người tùy tùng đã ăn sạch các món ăn mà quản gia đưa tới.
Sáng sớm hôm sau, Trạm Vân Tiêu không
ăn sáng, trực tiếp dẫn theo hai tùy tùng đánh ngựa hồi kinh. Trước khi
đi, Trạm Vân Tiêu liên tục căn dặn quản gia để hắn ta chăm sóc tốt khoai tây và hạt giống rau trong đất, tuyệt đối không được để gia cầm súc vật trong trang giày xéo chúng.
Sau khi quản gia liên tục cam đoan nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, Trạm Vân Tiêu mới yên tâm rời đi.
Ngay khi Trạm Vân Tiêu vừa tới cửa chính nhà mình, roi ngựa còn chưa kịp
buông xuống đã nghe người gác cổng nói Tần thị tìm hắn, để hắn trở về
thì ngay lập tức tới chủ viện tìm nàng.
Trạm Vân Tiêu trong lòng buồn bực, mẫu thân vội vội vàng vàng tìm hắn đi chủ viện là có chuyện gì?
Mặc dù đầu đầy chấm hỏi, nhưng sau khi đưa cây roi cho tùy tùng phía sau, hắn lập tức vội vã đi đến chủ viện.