Vân Sơ cảm thấy mình không thể chịu đựng được lòng biết ơn nặng nề của tiểu cô nương. Chẳng qua chỉ là cho cô bé bánh mì và nước, ấy thế mà muốn
làm trâu làm ngựa cho cô, thật sự làm cô chịu không nổi. Hơn nữa, vì sợ
rắc rối, cô cũng tàn nhẫn để tiểu cô nương trở về thế giới cũ….
Trong lòng thở dài, nhìn thấy tiểu cô nương ăn gần xong, Vân Sơ mới mở miệng
hỏi: "Em bị bán bao nhiêu tiền...không, là bị bán bao nhiêu thức ăn?".
Cứ vậy nửa khuyên nửa đuổi đem Ngô Bảo Tú đưa trở về. Đối với quan niệm và lương tâm hai mươi mấy năm được dạy dỗ của Vân Sơ, cô cảm thấy băn
khoăn.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là đem lương thực trả lại cho người bán. Bằng cách này, chí ít nguy cơ trước mắt của Ngô Bảo Tú sẽ được giải quyết.
Người có thể bị bán, như vậy cũng có thể chuộc đúng không?
Đến lúc đó cô lại chuẩn bị cho Ngô Bảo Tú một ít lương thực. Nghe tiểu cô
nương nói nạn hạn hán rất nghiêm trọng, chắc hẳn quốc gia của cô
bé...hay nên nói là triều đình?
Triều đình không có khả năng mặc kệ thiên tai, chỉ cần chống đỡ được tới khi triều đình cứu viện, như
vậy họ chắc hẳn có thể tiếp tục cuộc sống của họ. Nghĩ tới đây, không
chờ Ngô Bảo Tú trả lời, Vân Sơ đã đứng dậy đi kiểm kê xem siêu thị còn
bao nhiêu gạo.
Là một siêu thị nằm trong khu dân cư, gia vị,
đường, dầu, muối, mì gạo trong tiệm bà ngoại cô đều có, còn có các loại
tạp hóa khác. Diễn đàn lê quý đôn. Chẳng qua bởi vì bà ngoại Vân Sơ đã
lớn tuổi, đối với chủng loại hàng hóa không quan tâm được nhiều. Trong
siêu thị chỉ bán một loại gạo, Vân Sơ nhìn giá cả ---
Hai khối một cân.
Vân Sơ đếm, trong siêu thị có năm bao lớn hàng tồn, tất cả đều có cùng kích cỡ, một bao hai mươi cân, cộng lại tổng cộng một trăm cân. Nhìn một
trăm cân gạo này, Vân Sơ cảm thấy có chút khó khăn --- Chỉ có ngần này,
cũng không biết đủ không?
Dù sao cũng là lương thực bán thân.
Nếu như gạo trong tiệm không đủ….Vân Sơ chuyển mắt, ánh mắt dừng lại bên
trên mấy kệ hàng. Nếu gạo không đủ, cũng không biết có thể dùng thứ khác thay thế được không. Thí dụ như mì tôm, bánh quy, hay bánh mì.
Dù sao cũng đều là đồ ăn.
Nhưng nhìn thấy bánh quy, bánh mì được đóng gói trong những bao bì xanh xanh
đỏ đỏ, Vân Sơ lại cảm thấy có chút sầu muộn. Nhìn cách ăn mặc của Ngô
Bảo Tú, thế giới của cô bé chắc chắn là ở cổ đại. Mấy thứ như mì tôm,
bánh mì nếu như xuất hiện ở cổ đại, liệu có gây ra hậu quả nghiêm trọng
nào không?
Dù sao chuyện hiệu ứng hồ điệp cũng không phải là chuyện đùa.
Cuối cùng, Vân Sơ cau mày và nói với Ngô Bảo Tú: "Quên đi, em vẫn là nên lấy gạo đi".
Có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nếu như có điều gì đó phát sinh
không thể đoán trước được xảy ra ở trên người Ngô Bảo Tú chỉ vì mấy bao
thực phẩm hiện đại này thì quả thật là không tốt.
Vân Sơ chỉ vào mấy bao gạo, nói: "Số gạo này ở chỗ chị khẳng định không đủ, không thì em chờ mai chị đi mua thêm gạo rồi hẵng trở về".
"Nếu em thích
ăn bánh mì, lúc trở về cũng có thể mang theo một ít. Chẳng qua em chỉ có thể trộm ăn, không thể để cho người khác biết".
Vân Sơ có một
tật xấu. Mỗi khi cô gặp được chuyện phiền lòng hay do dự, cô thích vừa
cắn móng tay vừa suy nghĩ. Bây giờ nghĩ về chuyện của Ngô Bảo Tú, Vân Sơ trong lúc bất tri bất giác cắn móng tay một lần nữa.
Lo lắng sẽ truyền nhiễm. Ngô Bảo Tú nhìn thấy sự bối rối của Vân Sơ, lưng không khỏi hơi cúi xuống.
Sau khi nghe những lời của Vân Sơ nói, Ngô Bảo Tú có phần thiếu sức sống,
nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm để trả lời: "Hai đấu gạo".
Nàng đang trả lời câu hỏi ban đầu của Vân Sơ.
Nàng bị bán hai đấu gạo.
Vân Sơ lập tức ngừng lại động tác cắn móng tay, không thể tin nhìn cô bé: "Em nói bao nhiêu?".
Ngô Bảo Tú bị thanh âm có chút cao của cô dọa tới rụt rụt bả vai, giọng điệu yếu ớt: "Hai...hai đấu".
Dứt lời, liền bắt gặp Vân Sơ trợn tròn hai mắt, Ngô Bảo Tú cảm thấy rất
khẩn trương, vội vàng nói: "Muội biết có chút nhiều, tiên nữ tỷ tỷ cũng
không cần thấy khó xử, muội không muốn…".
Ngô Bảo Tú còn chưa nói hết, Vân Sơ vội huơ tay cắt lời cô bé: "Đợi một chút, em trước đừng nói, để chị tính toán một chút".
Hiện tại Vân Sơ cảm thấy mình như đang nằm mộng.
Một đấu là mười thăng (lít), một lít gạo tương đương với hai cân rưỡi gạo ở hiện đại. Nếu tính như vậy, hai đấu chính là hai mươi lăm cân….
Vân Sơ thế nào cũng không nghĩ tới, ở cổ đại lúc gặp thiên tai, hai mươi
lăm cân gạo có thể mua được một thiếu nữ như hoa làm nha hoàn. Làm nha
hoàn còn chưa đủ, người mua còn muốn cô bé làm tiểu thiếp của mình. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Ngô Bảo Tú, tâm tình Vân Sơ lập tức trở nên
nặng nề.
Cuối cùng, cô chỉ vào năm túi gạo kia, đối với Ngô Bảo
Tú nói: "Lúc em trở về, đều mang theo mấy thứ này đi đi. Ở bên trong tất cả đều là gạo. Sau khi chuộc thân, số còn lại liền giữ lại cho một nhà
các em sinh hoạt đi".
Thông qua cuộc trò chuyện trước đó, Vân Sơ cũng biết Ngô Bảo Tú cũng không có oán giận gia đình cô bé. Đợi sau khi cô bé khôi phục tự do, chắc hẳn sẽ đi tìm người nhà của mình. Số lương
thực thừa còn lại sau khi chuộc thân, nếu một nhà Ngô Bảo Tú ăn uống
tiết kiệm một chút hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
"Mấy thứ này đều cho ta?". Ngô Bảo Tú nhìn mấy bao lương thực trước mặt, có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.
Túi đựng lương thực nhìn rất đẹp, Ngô Bảo Tú đánh bạo đưa tay sờ một chút,
phát hiện chất liệu của túi rất đặc biệt. Sờ tới sờ lui, cảm giác trong
tay hoàn toàn khác với túi vải, cũng không biết nó được làm từ thứ gì.
Vân Sơ gật nhẹ đầu: "Ừ, đều cho em".
Cũng chỉ là một trăm cân gạo, nhưng đối diện với ánh mắt thụ sủng nhược kinh kia của Ngô Bảo Tú, người không biết còn tưởng rằng Vân Sơ cho cô bé
cái gì rất quý giá. Sau khi lấy được đáp án khẳng định, Ngô Bảo Tú hai
mắt rưng rưng, một chuỗi hạt châu trong suốt rơi xuống.
Lại sợ
dáng vẻ lệ rơi đầy mặt sẽ chọc Vân Sơ không thích, Ngô Bảo Tú vội vàng
đưa tay lung tung lau nước mắt. Đáng tiếc tốc độ lau nước mắt của cô bé
không nhanh bằng tốc độ rơi lệ. Nước mắt giàn dụa càng khiến em nhìn
càng thêm chật vật. Cuối cùng dứt khoát không lau, ngửa mặt gào khóc.
Nhìn tiểu cô nương khóc tới rối tinh rối mù, Vân Sơ cũng đau lòng, vội vàng
từ quầy thu ngân rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô bé lau nước mắt.
Vân Sơ không biết dỗ người khác. Sau khi xoa đầu Ngô Bảo Tú, liền an tĩnh
ngồi ở bên cạnh bồi cô bé. Chờ cảm xúc của tiểu cô nương bình phục một
chút, Vân Sơ thuận tay đưa qua một hộp sữa Canxi AD, cắm ống hút rồi đưa qua.
Về lý do tại sao trong một đám đồ uống các loại lại chọn
sữa Canxi AD, đó hoàn toàn là do Vân Sơ thấy tuổi của Ngô Bảo Tú cũng
không lớn, nhìn chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Vân Sơ nghĩ tới khi
mình ở tuổi này, thích nhất là uống sữa Vượng Tử.
Ngô Bảo Tú đưa
tay nhận nhưng lại không uống, ngược lại quỳ gối trước mặt Vân Sơ. Vân
Sơ sống hai mươi mấy năm, khi nào thì thấy qua trận thế này? Bị động tác của tiểu cô nương làm cho giật mình, chờ khi có phản ứng liền vội vã
đưa tay kéo cô bé dậy, có chút nóng nảy.
"Em làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói, em mau đứng dậy".
Ngô Bảo Tú tránh được tay Vân Sơ, sau khi quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy nước
mắt đối với Vân Sơ dập đầu ba cái, nói: "Ngài có ân tái tạo đối với Bảo
Tú, diễn đàn lê quý đôn, hiện tại trên người ta không có gì đáng giá nên không thể báo đáp. Nếu như ngài không chê, liền lưu ta ở bên người làm
nha đầu sai sử, ta làm trâu làm ngựa cũng khẳng định báo đáp ngài".
Thấy tiểu cô nương trên trán đập ra vết đỏ, Vân Sơ vốn choáng đầu vì thiếu
ngủ nay lại càng choáng. Có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, Vân Sơ thầm
nghĩ ----
Xong, đây là vừa quỳ xuống vừa dập đầu, cô khẳng định phải giảm thọ.
Lại kéo hai lần, Ngô Bảo Tú vẫn không đứng dậy. Vân Sơ liền dứt khoát quyết tâm liều mạng, cố ý nghiêm mặt: "Em nếu còn không chịu đứng dậy, chị sẽ tức giận".
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Ngô Bảo Tú cũng sợ cô thật sinh khí, vội vàng bận rộn đứng lên.
Thấy cô bé đứng lên, Vân Sơ thở dài một hơi, gật đầu: "Như vậy mới đúng,
chẳng qua chị không cần nha đầu. Mọi người đều là bình đẳng, không có
nha đầu nào cả".
Thấy Ngô Bảo Tú hai mắt mê mang, Vân Sơ tiếp
tục nói: "Chị cũng không cần em báo ân. Em cầm lương thực trở về và sống cho thật tốt liền xem như báo đáp chị".
Những lời này Vân Sơ nói rất nghiêm túc.
Nghe Vân Sơ nói vậy, Ngô Bảo Tú lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chuyện này...như vậy sao được".
Vân Sơ căn bản không giỏi am hiểu thuyết phục người khác, hiện tại lại gặp
một khối xương sườn như Ngô Bảo Tú, quả thực thấy vô cùng đau đầu.
"Tại sao không được, chẳng qua cũng chỉ là một chút gạo. Chị cũng không thèm để ý, em cần gì phải để trong lòng? Chị nói được là được".
Ngô
Bảo Tú mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Vân Sơ không có tâm tư đêm hôm
khuya khoắt cùng cô bé mở đại hội biện luận. Ôm một đống đồ để trước mặt Ngô Bảo Tú, Vân Sơ đơn giản thô bạo mở miệng: "Được rồi, em chớ nói
chuyện. Từ giờ trở đi cho tới lúc em trở về, miệng của em chỉ có thể
dùng ăn cơm uống nước".
Ngô Bảo Tú bị khí thế trong chớp nhoáng
bạo phát ra của Vân Sơ hù dọa, trong lòng cô bé kính sợ Vân Sơ, lúc này
cũng không dám vi phạm ý cô. Cô bé gật đầu và im lặng ăn. Thấy hai má
Ngô Bảo Tú phình lên giống chuột Hamster, Vân Sơ nhịn không được cười
khẽ một tiếng. Ngô Bảo Tú nghe thấy cô cười, ngay lập tức nhìn cô hoảng
hốt.
Vân Sơ cười khoát khoát tay: "Không có gì, em ăn của em. Chị chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc này của em có chút đáng yêu thôi".
Ngô Bảo Tú không hiểu ý Vân Sơ, có lòng muốn mở miệng hỏi một chút. Nhưng
nàng nghĩ tới vừa rồi Vân Sơ nói không cho nàng nói chuyện, nên nghi
hoặc rời tầm mắt.
Tay trái bánh mì, tay phải đồ uống. Ngô Bảo Tú cảm thấy đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời này của nàng.
Thấy cô bé ngồi trên ghế vừa ngoan vừa thận trọng, Vân Sơ kéo cái túi ni lông và suy nghĩ nên đựng gì cho cô bé mang về.
Vân Sơ quay đầu hỏi khi đang tim kiếm trên kệ hàng: "Hoàn cảnh sinh hoạt ở
chỗ các em thế nào? Thiếu muối không? Còn đường thì sao?".
Nghe
Vân Sơ nói, Ngô Bảo Tú vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng, chỉ vào chồng
gạo liên tục khoát tay: "Không cần, không cần. Tỷ đã cho muội nhiều
lương thực như vậy rồi, muội không thể lại lấy thêm cái khác".
Đường và muối tự nhiên là đắt, cuộc sống của gia đình Ngô Bảo Tú trước hạn
hán cũng là khá tốt. Trong nhà có vài mẫu đất cằn, cha nương, ca ca và
tẩu tử đều là người chịu khó, cho nên nhà nàng ở trong thôn trôi qua
cũng không tệ lắm.
Từ lúc Ngô Bảo Tú hiểu chuyện đã cùng nương
xuống bếp, về sau tẩu tử vào cửa, công việc trong bếp đều do nàng và tẩu tử lo liệu, cho nên đối với giá cả của dầu muối đều biết rõ.
Mỗi hộ gia đình là không thể thiếu gia vị như muối, trong đó muối thô khá
là rẻ, năm mươi văn có thể mua nửa cân. Ngay cả khi giá cả có biến động, chênh lệch giá cũng chỉ trên dưới năm mươi văn. Về phần muối tinh,
trong nhà Ngô Bảo Tú có rất ít.
Lại nói đường, mặc dù không phải
nhu yếu phẩm, nhưng là mỗi năm tới Năm mới, mỗi nhà đều sẽ mua một ít
cho người trong nhà miệng ngọt. Trước kia Ngô Bảo Tú cùng nương đi tới
huyện thành, còn nghe nói người nhà giàu trong thành đều sẽ dùng đường
để nấu ăn. Giá đường Ngô Bảo Tú không quá rõ ràng, nhưng nàng nghĩ khẳng định so với muối còn đắt hơn.
Vân Sơ thuận tay nhét máy gói
đường và muối vào trong túi, hé miệng cười: "Không có việc gì, mấy thứ
này ở chỗ chị đều không đắt. Muối một cân một túi, chỉ bán hai khối
tiền. Đường cát trắng đắt hơn một chút, nhưng cũng chỉ mấy khối tiền".
Dù sao nhiều gạo như vậy đều đã đưa, Vân Sơ cũng không quan tâm một ít
muối đường này. Chuyện tốt làm tới cùng, cũng không thiếu một chút này.
Thay vào đó lại là Ngô Bảo Tú nghe vậy kinh hô: "Hai khối?".
Ngô Bảo Tú ở trong lòng tự động đem hai khối trong miệng Vân Sơ chuyển
thành một văn hai văn ở nơi của nàng. Đồ trong tay lập tức liền thấy vô
cùng thơm.
Hai văn tiền một bao muối, mấy văn tiền một gói
đường. Trong tâm trí của Ngô Bảo Tú, đây tương đương với cho không. Nghĩ tới giá chênh lệch trong đó, ánh mắt Ngô Bảo Tú trong nháy mắt nóng rực lên.
Vân Sơ: "Công nghệ ở chỗ bọn chị rất phát triển, cho nên giá cả mấy thứ này đều rất rẻ".
Khi cô nói tới đây, trong lòng Vân Sơ còn khá không vui. Mặc dù ở chỗ các
cô muối đường không đắt, nhưng những thứ khác thì đắt. Hai khối tiền đã
có thể mua một túi muối, nhưng cũng không đáng tiền để mua một chiếc
bánh bao thịt.
Chờ Vân Sơ sắp xếp gọn đồ đạc, Ngô Bảo Tú cũng ăn
gần no. Ăn no thì muốn làm việc, diễn đàn lê quý đôn, Vân Sơ cùng Ngô
Bảo Tú hợp sức đem mấy túi gạo ôm tới trước cửa gỗ. Ngô Bảo Tú bước tới
và mở cửa, bên trong cửa lại xuất hiện rừng cây nhỏ, hai người phối hợp
đem năm túi gạo khiêng vào cửa.
Vân Sơ cuối cùng đưa bọc túi to
chứa đường và muối cho Ngô Bảo Tú. Đối diện với ánh mắt lưu luyến không
rời của tiểu cô nương, cô do dự một chút cuối cùng vẫn là không nói gì.
Chờ Ngô Bảo Tú mỗi bước cẩn thận đi vào cửa gỗ, khi cánh cửa đóng lại từ
bên ngoài, Vân Sơ nhìn tiểu cô nương đang vẫy tay với mình và cô mỉm
cười, thấp giọng nói: "Tạm biệt".