Lần này, cánh cửa gỗ không phụ sự
mong đợi của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu, nó đã xuất hiện trở lại chỉ sau
năm ngày. Trong năm ngày này, đồ Vân Sơ càng mua càng nhiều. Riêng hoa
quả và đồ uống cô đã mua thêm không ít. Thậm chí đến cả một chiếc Không
Gian Quang Giáp cũng không đủ cho cô chứa đồ.
Vì đồ uống cô đặt
mua nhiều quá nên chỉ có thể tạm thời chồng chất trong thang máy chở
hàng, cũng may bây giờ việc kinh doanh của siêu thị đã tiến vào mùa ế
hàng nên mấy ngày nay không cần bổ sung thêm hàng hóa. Vậy nên, chỗ đồ
uống kia có đặt ở trong thang máy chở hàng tạm thời cũng không gây ra
bất tiện gì.
Khi cánh cửa gỗ vừa xuất hiện, Trạm Vân Tiêu đồng
thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Thời gian cách hôn lễ không còn mấy ngày
nữa, nếu cánh cửa gỗ còn không xuất hiện vậy bọn hắn chỉ có thể dời ngày đại hôn lại. Cũng may....
Hai người bận rộn chạy qua chạy lại
chuyển hết đồ cần thiết cho hôn lễ qua bên Trạm phủ. Mãi đến bốn giờ
sáng vẫn chưa thấy có vị khách nào tới, Vân Sơ lần đầu tiên trải nghiệm
cảm giác không có khách tới cũng thấy có chút không quen. Trước lúc thu
dọn đồ đạc đi qua bên Kinh thành, Vân Sơ còn giơ tay kéo chiếc chuông
gió đang treo trên cửa gỗ một cái. Chiếc chuông gió kia ngoại trừ không
lấy xuống được thì nó vẫn phát ra âm thanh khi dao động, và cũng không
thấy có gì bất thường.
Vân Sơ nhìn cánh cửa gỗ, hơi có chút bận tâm nói: "Đừng nói không có khách đến đấy nhé?".
Cánh cửa gỗ bên chỗ Hoàng Cù hẳn đã biến mất rồi. Hiện giờ khách trong siêu
thị chỉ còn lại mình Thang Nguyên Trung, nhưng không biết cánh cửa gỗ
bên phía anh liệu có còn ở đó hay không.
Trạm Vân Tiêu cũng không xác định được hai tiếng tiếp theo đây sẽ có khách tới hay không, nhưng
bọn hắn có thể vừa chuẩn bị đồ vừa đợi khách: "Nhìn thời gian này hẳn sẽ không có ai đến. Chúng ta trước cứ chuyển đồ đi, vừa chuyển vừa chờ xem sao".
Nói là chuyển đồ thật ra chính là Trạm Vân Tiêu dùng Không Gian Quang Giáp trên tay anh bỏ đồ vào trong, đợi qua bên Trạm phủ thì
sẽ đưa chúng ra ngoài. Phải nói rằng, toàn bộ hành trình đều nhờ vào
Không Gian Quang Giáp của Will. Nếu không, nhiều đồ như vậy chỉ dựa vào
sức người để chuyển đến Chi Lan viện sẽ là mất rất nhiều thời gian và
thể lực.
Có Không Gian Quang Giáp, mọi chuyện bỗng chốc nhẹ như
lông hồng. Chỉ cần mất hai phút đã có thể chuyển toàn bộ chỗ đồ cồng
kềnh kia đi.
Chuyển đồ xong, Trạm Vân Tiêu kéo Vân Sơ liên miên
lải nhải: "Ta đã chuẩn bị rất nhiều hòm gỗ và đang đặt trong Chi Lan
viện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bỏ hết chỗ bánh kẹo, đồ uống vào bên trong hòm và làm như những thứ này là nàng mang từ bên ngoài về".
"Cha ta, Đại ca, Đại tẩu hiện đang ở biên quan không trở về được, nhưng
trước đó ta đã nhờ cha làm cho nàng một cái văn điệp xuất ngoại. Bất kể
có ai đến tra thì cũng chỉ tra ra nửa năm trước nàng từ biên quan đi tới Khánh quốc".
"Ngoài ra, ta có lắp một cái máy phát điện ở bên
Quốc công phủ. Là lắp ngay chỗ chủ viện, ngay cả đèn nguồn sáng cũng lắp luôn rồi".
"Mấy ngày nay ta đã cho người sửa chữa lại toàn bộ
Quốc Công phủ, nên chúng ta qua bên kia có thể dọn vào ở ngay. Ngay cả
hôn lễ cũng sẽ tổ chức ở Quốc Công phủ. Đến lúc đó, nàng sẽ từ tòa nhà
nàng mua xuất giá, sau đó chúng ta sẽ ở Quốc Công phủ yến khách. Đợi lần này trở về, chúng ta có thể bố trí địa điểm trước. Thời tiết bây giờ
khá nóng nực, ta thấy chỗ hoa nàng mua kia nếu bày ra bây giờ sẽ bị héo
mất, tốt nhất cứ để đến đêm trước đại lễ hãng bày ra sau. Còn giấy dán
chữ hỉ, hình dán chúc phúc và mấy đồ vật nhỏ trang trí nàng mua, chúng
ta có thể dán nó trước cũng được".
"Nàng thử nghĩ xem còn chỗ nào ta quên không nhớ đến không, để ta quay về chuẩn bị".
Vân Sơ lắc đầu nói: "Không có, những gì em nghĩ đến anh cũng nghĩ đến. Mà điểm em không nghĩ đến anh cũng nghĩ đến rồi".
Phải nói rằng tuy Trạm Vân Tiêu là người cổ đại, nhưng anh có tinh thần
trách nhiệm từ trong tâm mà đa số đàn ông hiện đại không có. Chí ít anh
cũng lo lắng mọi thứ cho đám cưới, chứ không ỷ vào người nhà mình nhiều
mà đem toàn bộ mọi chuyện ném ra ngoài. Và còn không bởi vì hai người họ đã làm vợ chồng mấy tháng mà qua loa mọi chuyện với cô. Chỉ điểm này
cũng khiến Vân Sơ thấy rất hài lòng rồi.
Vân Sơ tựa vào trong ngực Trạm Vân Tiêu, dùng đầu cọ vào ngực anh nũng nịu nói: "Sao anh lại cẩn thận đến thế chứ?".
Trạm Vân Tiêu cũng ngơ ngẩn khi nghe nàng nói, tới lâu sau mới phản ứng lại
được. Hắn đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của nàng, ôn nhu nói: "Cái này
mà gọi là cẩn thận gì. Thấy nàng mong chờ hôn lễ lần này của chúng ta
như thế, ta còn sợ mình có chỗ nào đó không để ý đến rồi không thu xếp
tốt lại khiến nàng thất vọng".
Trạm Vân Tiêu cảm thấy Vân Sơ đến
với mình là có chút ủy khuất. Trước kia hắn còn cảm thấy chính mình gia
thế tốt, nếu ở cùng Tiểu Sơ cũng không thể xem như trèo cao. Nhưng từ
sau khi gặp Mẫn Nghễ Nhã, Agula và Will, hắn mới biết tầm nhìn của mình
nông cạn đến cỡ nào. Thứ hắn có thể lấy ra cũng chỉ là một chút tiền
tài, nhưng những thứ này trên thế gian này có rất nhiều và các vị khách
đến từ các thế giới khác có thể đưa chúng đến trên tay Vân Sơ.
Nàng ấy là chủ nhân của siêu thị này, nên sẽ có được cơ hội gặp được rất
nhiều bảo bối mà rất nhiều người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tiền tài với nàng quả thực là thứ không cần phí nhiều tâm tư nhất đã có
thể có được. Vậy nên, cái mà hắn tự cho là có chút ưu thế kia trong chốc lát liền không còn gì nữa.
Những thứ hắn đưa cho Vân Sơ dù trân
quý cũng không quý bằng mười mấy viên bảo thạch Agula đưa, hay cái Không Gian Quang Giáp Will đưa. Đặc biệt là Không Gian Quang Giáp, đó là thứ
dù có tiền cũng mua không được.
Không xứng với bạn đời của mình
thì làm sao bây giờ? Nếu đã không thể cho nàng những báu vật vô giá nhất trên đời, vậy hắn sẽ dùng tình yêu của hắn đối với nàng tốt nhất, để
nàng mãi luôn được hạnh phúc nhất.
Trạm Vân Tiêu đã suy nghĩ rất
kỹ và cũng đã hiểu ra. Chính mình không thể bởi vì đã là vợ chồng hợp
pháp mà buông lỏng cảnh giác, bởi vì có thể kết hôn thì cũng có thể ly
hôn. Chỉ cần cánh cửa gỗ còn ở đây, vậy Tiểu Sơ vẫn còn có thể gặp được
đủ loại khách hàng từ các thế giới khác ghé tới tiệm. Nếu hắn không luôn trong trạng thái cảnh giác và cầu tiến, vạn nhất về sau nàng chạy theo
người khác thì làm sao bây giờ?
Vân Sơ không biết rằng cảm giác
nguy cơ trong lòng Trạm Vân Tiêu đã khiến anh quyết định sau này trở
thành một người chồng nhị thập tứ hiếu. Cô lúc này còn đang cảm thán nói ánh mắt của mình thực sự quá tốt. Không những chọn được một người chồng soái khí nhiều tiền mà còn rất ôn nhu quan tâm, quả thực là nhìn thế
nào cũng thấy hài lòng vô cùng.
Thời gian lề mà lề mề chạy chậm
đến năm rưỡi sáng, Vân Sơ thấy cửa gỗ vẫn không có động tĩnh gì liền
cùng Trạm Vân Tiêu mở cửa gỗ trở về Kinh thành. Lần này hai người không
trực tiếp ở lại trong viện, mà chạy đến Chi Lan viện chuyển đồ vào trong hòm gỗ đã được chuẩn bị từ trước. Hòm gỗ sau khi được nhét đầy thì cất
vào trong Không Gian Quang Giáp, sau đó trộm lén từ cửa nhỏ nằm bên cạnh Kình Thương viện chuồn êm khỏi phủ.
Dựa theo kịch bản Trạm Vân Tiêu đặt ra, sau khi hai người chuồn khỏi phủ sẽ giả vờ như vừa mới từ ngoài thành chạy đến.
Đại lễ cách không còn tới mấy ngày, cho nên lần này Vân Sơ không cần phải
đến Trạm phủ ở. Đợi lát nữa đi qua gặp Tần thị ngồi chơi một lát là cô
có thể trở về tòa nhà mình mua ở đó vài ngày. Chỗ đồ cô mua đang cất
trong Không Gian Quang Giáp kia cũng có thể lấy ra từng chút một trong
mấy ngày này, nhưng không thể một lần lấy ra quá nhiều. Trạm Vân Tiêu
cũng đã sắp xếp một thương đội đi tới đi lui từ biên quan đến Kinh
thành, tới lúc đó có thể nói những thứ này là Vân Sơ đi theo cùng thương đội chở tới đây.
Đương nhiên, người ta nguyện ý mạo hiểm giúp
bọn hắn che chắn cũng là có điều kiện. Mà điều kiện đó là, sẽ bán cho
đối phương năm trăm bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tiệm bọn hắn. Nếu là trước đây, Trạm Vân Tiêu ắt hẳn sẽ do dự với điều kiện này, nhưng giờ có
Không Gian Quang Giáp trong tay, bọn hắn mỗi lần có thể vận chuyển số mỹ phẩm lớn từ hiện đại về bên này. Như thế, cứ trực tiếp cất năm trăm bộ
mỹ phẩm dưỡng da vào Không Gian Quang Giáp rồi trực tiếp đưa cho thương
đội là được, như vậy Tần thị cũng sẽ không biết chuyện này.
Đây
vốn chỉ là chuyện thuận tay, vừa có thể giúp bọn hắn giải quyết phiền
phức mà lại còn có thể kiếm được bạc, thử hỏi vì sao không làm chứ nhỉ.
Lúc đi gặp hai người Tần thị cũng không có chuyện gì phát sinh, bởi vì Vân
Sơ sắp cùng Trạm Vân Tiêu thành thân nên thái độ của các nàng đối với cô càng thêm thân thiết hơn trước. Ngược lại Tần thị lúc nói chuyện có ám
chỉ nói một câu rằng, Nhiễm Huệ Ngữ hôm nay không đến được vì nàng ấy
lại mang thai, thân thể không thoải mái nên đang nghỉ ngơi trong viện
của mình. Còn đề nghị bảo Vân Sơ qua thăm nàng một chút.
Nói đến
mới nhớ, Nhị ca Nhị tẩu của Trạm Vân Tiêu đã thành thân nhiều năm, nhưng vì lúc trước ở biên quan bận rộn hành quân đánh giặc nên đã trì hoãn
việc sinh con của hai người. Hiện giờ cả hai đều đã quay về Kinh thành,
ăn uống ngủ nghỉ so với lúc ở biên quan tốt hơn rất nhiều, lại thêm chức quan của Trạm Bác Thiệp mới được thăng lên nên cặp đôi này tâm tình tốt liền chơi trò tạo người.
Khi Vân Sơ biết được tin còn thấy khá
ngạc nhiên, dù sao cô mới trở về hiện đại có mấy ngày thôi mà Nhiễm Huệ
Ngữ đã có thai ba tháng rồi. Điều này khiến nội tâm cô hoặc ít hoặc
nhiều thấy có hơi không thoải mái.
Trạm Vân Tiêu thấy nàng từ chủ viện đi ra sắc mặt có gì đó không đúng. Hắn lại không ngốc nên thoáng
cái đã đoán được nàng vì sao mà không vui. Hắn nhìn nàng nói: "Nàng cảm
thấy Nhị tẩu mang thai mấy tháng cũng không nói cho nàng biết, cảm thấy
nàng ấy đây là coi nàng như người ngoài nên thấy không thoải mái sao?".
Vân Sơ lúng túng không muốn thừa nhận rằng anh đã đoán đúng, chỉ đành khó
chịu buồn bực không nói lời nào tự làm mình ngột ngạt. Cô tự nhận quan
hệ của cô với Nhiễm Huệ Ngữ trước đây rất tốt, ở chung với nhau cũng rất vui vẻ nên không thể hiểu tại sao Nhiễm Huệ Ngữ lại giấu giếm tin cô ấy mang thai với cô.
"Chuyện này nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nữ nhân
mang thai luôn có rất nhiều điều cần kiêng kị, đến một đại nam nhân như
ta còn biết tại sao trước đây Nhị tẩu không nói cho nàng biết rằng nàng
ấy đã có thai. Nữ tử mang thai không dễ, ba tháng đầu là thời kỳ thai
không ổn định nhất. Ở Khánh quốc nữ tử mang thai chưa đầy ba tháng thì
phần lớn sẽ không nói ra bên ngoài, chủ yếu là sợ thai chưa ngồi vững sẽ làm trò cười cho người ta xem".
Thuyết pháp này dường như ở hiện đại Vân Sơ cũng từng nghe qua, Trạm Vân Tiêu vừa nói thế cô lập tức nhớ tới.
Sau khi không còn thấy tức giận, Vân Sơ lại ảo não nói: "Đáng tiếc lúc đến
em không biết chị dâu mang thai nên không có chuẩn bị gì cho chị ấy".
Mặc dù Vân Sơ chưa từng mang thai nhưng các đồng nghiệp trước kia của cô có người mang thai, cô chỉ nhớ rõ phụ nữ mang thai cực kỳ mảnh mai. Trong
lúc mang thai chẳng những cần uống sữa bột dành cho bà bầu mà còn phải
bổ sung vitamin B11 để ngăn ngừa thai nhi phát triển không bình thường.
Hiện tại cô và Trạm Vân Tiêu đã lĩnh chứng, cho nên Nhiễm Huệ Ngữ cũng
là chị dâu cô, vì vậy cô quyết định ghi nhớ lại những chuyện này ở trong lòng đợi lần sau về hiện đại sẽ tìm mua đồ bà bầu cần mang về cho chị
ấy.
Lúc trước khi cô chuẩn bị đồ cho Tiết Xuân Đào, chị gái sát
vách còn nói rằng phụ nữ mang thai cần bổ sung canxi và sắt trong thời
kỳ mang thai. Nhưng Nhiễm Huệ Ngữ đang ở Kinh thành, cô lại không có
cách nào để kiểm tra xem liệu chị ấy có cần bổ sung những thứ này hay
không, vì vậy trong lúc nhất thời Vân Sơ cảm thấy khá bối rối. Nghĩ lại, cô thấy tốt nhất tạm thời đừng mua vội, đợi cô đến bệnh viện tìm bác sĩ hỏi ý kiến đã.
Trạm Vân Tiêu cảm thấy lo lắng của Vân Sơ là
không cần thiết, hắn nói: "Trong phủ thuốc bổ gì mà chẳng có. Trong bụng Nhị tẩu chính là cháu trai ruột của mẫu thân, chẳng lẽ nàng ấy có thể
không chú ý đến sao, vì vậy nàng cũng đừng lo lắng nhiều quá".
Vân Sơ biết Trạm phủ không thiếu các loại thuốc bổ quý hiếm, nhưng thứ cô muốn mua không phải là thuốc bổ.
"Không phải thuốc bổ. Ai da! Em cũng không biết nói sao cho anh biết nữa. Lần
này trở về anh hãy đi mua mấy quyển sách nói về phương diện này đọc đi,
dù sao sau này em cũng muốn sinh con, anh học trước cũng tốt đỡ sau này
bị luống cuống".
Trạm Vân Tiêu lập tức biểu thị hắn còn chưa
hưởng thụ đủ thế giới của hai người, vì vậy hiện tại chưa muốn có con
vội. Vân Sơ cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua chỉ là thuận miệng
nói thôi.
Tuy nhiên, cô không biết là, trong lúc cô đang suy nghĩ về việc chuẩn bị đồ gì cho Nhiễm Huệ Ngữ sau khi trở lại hiện đại, thì
trong bụng của cô cũng đang có một kinh hỉ (kinh hãi) chờ cô.