Phải nói
vận may của Hoàng Cù quả thực rất tốt. Vốn hắn chỉ tính toán cố ý về nhà xem thử mà thôi, ai ngờ cửa gỗ thật sự bị hắn đụng trúng.
Hoàng Cù từ tửu lâu trở về Liễu Thụ thôn đã xài rất nhiều thời gian, lại thêm ở nhà Hoàng đại thúc trì hoãn lúc lâu nên vừa trở lại phòng củi còn
chưa kịp ngồi tới trên giường thì cửa gỗ đã hiện ra trước mặt. Cánh cửa
gỗ chỉ nhìn bề ngoài rõ ràng chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, nhưng
lại ở trong phòng củi tối tăm phát ra ánh sáng dịu nhẹ không quá chói
lọi đủ để Hoàng Cù liếc mắt liền nhìn thấy nó.
Hoàng Cù vội vàng xoay người đi đến trước cửa gỗ, sau khi hít thở sâu hai cái mới vươn tay đẩy cửa gỗ ra bước vào.
Trùng hợp Vân Sơ vừa từ trên lầu đi xuống đụng phải Hoàng Cù, cô vừa che
miệng ngáp vừa nói: "Tiểu Hoàng Cù à, hôm nay em tới sớm thế? Chuyện bái sư thế nào rồi?".
"Vân tỷ tỷ". Hoàng Cù sau khi chào Vân Sơ với sắc mặt đỏ bừng, liền kể lại tình huống của bản thân thời gian qua.
"Quanh chỗ đệ ở không có thợ thủ công nào muốn chiêu học đồ nên đệ đã đi tìm
một vị ca ca quen biết cùng thôn nhờ hắn giúp. Hiện tại đệ đang ở trên
trấn làm việc vặt trong tửu lâu".
"Làm việc vặt trong tửu lâu?". Vân Sơ nghe thế liền nhíu mày.
Làm việc vặt có thể học được tay nghề gì tốt sao? Chỉ là nghĩ lại bây giờ
Hoàng Cù vẫn còn quá nhỏ, có công việc tốt cũng chưa chắc tới phiên cậu
bé. Thôi thì coi như ở trong tửu lâu vừa học tập vừa chờ cơ hội cũng là
một biện pháp tốt, chí ít cậu bé đã rời khỏi được căn nhà kia.
Đang khi nói chuyện Trạm Vân Tiêu cũng từ trên lầu đi xuống. Ban nãy hắn
không xuống ngay là vì còn đang trong ván game không thoát thân được,
tới khi hết ván hắn mới tắt máy tính đi xuống lầu. Muốn nói dạo gần đây
hắn cũng rất bận rộn, vì phải sắp đi thi môn hai rồi nên bây giờ mỗi
ngày hắn đều ở trường dạy lái xe tập luyện hơn nửa ngày. Mà với cái thời tiết nắng nóng thế này, chuyện tập lái xe quả thực rất vất vả.
Ngoài việc đó ra, hắn tự nhiên phát sốt nghĩ đến việc học nấu ăn. Thậm chí
còn lên trên mạng đặt mua rất sách dạy nấu ăn trở về, cứ hễ khi nào rảnh rỗi là hắn lại lao vào bếp luyện tập trù nghệ. Bởi vì trong siêu thị có tiểu trù nghệ là Dương Vi nên cứ hai ngày hắn lại chạy đi tìm người ta
học tập, thế mà còn thực sự nấu ra được mấy món ăn phụ đơn giản ra hình
ra dáng phết.
Mặc dù chỉ là một vài món ăn nhập môn như khoai
tây sợi chua cay, trứng tráng cà chua nhưng vẫn ngon hơn nhiều so với kẻ già đời đã học tập tay nghề nhiều năm là Vân Sơ. Đến lúc này, số lần
bọn họ gọi đồ ăn ngoài cũng trở nên ít đi. Bởi theo cái động lực này của Trạm Vân Tiêu, chỉ cần cho hắn một hai tháng là hắn có thể vượt qua
những tháng ngày tự cung tự túc tại gia bây giờ.
Thế mới nói,
nấu cơm cũng đòi hỏi kỹ năng rất cao. Đối với Vân Sơ mà nói, trở ngại
lớn nhất đối với cô trong nấu ăn đó là cách phối chế số lượng nguyên
liệu và gia vị sao cho phù hợp như trong công thức. Cho đến thời điểm
hiện tại, cô vẫn chưa thể nắm bắt tốt điều đó. Ngược lại, Trạm Vân Tiêu
chỉ nhìn qua công thức đã có thể nắm bắt lượng gia vị gần đúng với công
thức.
Cũng chỉ điểm này, Vân Sơ dù có thúc ngựa cũng khó đạt đến.
Trạm Vân Tiêu có thể lên chơi vài ván game cũng là hắn cố gắng rút ra chút
thời gian, lịch trình của hắn mỗi ngày bây giờ đều được sắp xếp khá chặt chẽ. So với hắn thì Vân Sơ nhìn có vẻ thoải mái và dễ chịu hơn rất
nhiều.
Nếu không phải hôm nay cửa gỗ xuất hiện, lúc này hẳn cô đã nằm trên giường lướt Weibo hay đi xem phim truyền hình rồi, sau đó sẽ
nhắm mắt đi ngủ đúng giờ trước mười một giờ ba mươi. Xét thấy người nào
đó luôn thích "nổi điên" vào lúc nửa đêm, Vân Sơ hiện đã quy định
rằng tất cả giao lưu thân thiết vợ chồng nên được tập trung trước mười
một giờ ba mươi. Tóm lại, sau giờ đó không được phép quấy nhiễu giấc ngủ của cô, nếu không sẽ bị phạt ra sô pha ngủ.
Trạm Vân Tiêu thấy
thái độ của Hoàng Cù mặc dù không nhiệt tình bằng như với Vân Sơ, nhưng
khi thấy hắn vẫn sẽ gật đầu coi như chào hỏi. Vận khí của Will hôm nay
vẫn rất tốt, Vân Sơ cùng với Hoàng Cù chưa nói được mấy câu anh cũng đã
đẩy cửa gỗ ra đi tới.
Thấy anh tới, Vân Sơ vẫy tay nói: "Anh tới đúng lúc lắm, vừa lúc tôi đang chuẩn bị gọi chút đồ ăn nhanh. Anh xem
có muốn ăn cái gì không?".
Từ khi Will đổi nhẫn không gian cho
Vân Sơ, khoảng thời gian này đã giúp cô bớt đi không ít việc. Chiếc nhẫn không gian đó đã giúp cho cuộc sống hàng ngày của cô thuận lợi hơn khá
nhiều. Vì vậy, để phòng ngừa chu đáo nên dù Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu đều
đã có nhẫn không gian nhưng đứa nhỏ sau này của họ thì chưa có đâu.
Vân Sơ nghĩ muốn đổi thêm một, hai cái nhẫn không gian nữa từ tay Will để
chuẩn bị trước cho con mình sau này. Vậy nên, sáng nay khi cô cảm giác
được cửa gỗ sẽ xuất hiện, hai người bọn họ lập tức lái xe chạy tới vườn
ươm và mua rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ mang về.Ông chủ vườn ươm thấy hai
người Vân Sơ mua nhiều như thế, liền tặng thêm cho cô thêm một gói phân
gà và một gói phân bón hoa.
Đợi Will cầm điện thoại đặt xong mấy món ăn anh thích, Vân Sơ liền nói ra ý kiến của mình.
Will đương nhiên là cần thực vật. Mặc anh đã ở chỗ Vân Sơ đổi được khá nhiều lương thực và thực vật, nhưng so sánh với hàng chục nghìn hành tinh
trong thiên hà Deman thì những thứ anh mang về căn bản không đủ nhìn.
Kể từ khi có được những cây cỏ này, hai vị viện trưởng của hai Viện nghiên cứu và khoa học đã lao vào nghiên cứu ngày đêm không ngừng nghỉ. Họ
muốn nhanh nhanh sớm ngày trồng ra được, nuôi sống được những loài thực
vật và động vật đó, để cho thiên hà Deman dần dần tràn ngập cây xanh.
Hiện tại đồng cỏ bên Viện nghiên cứu đã được trồng thành công, vấn đề khẩu
phần ăn của đám động vật kia cũng tạm thời được giải quyết. Nhưng chỉ
dựa vào chút động vật này thì còn chưa đủ. Bởi đừng nói đến muốn để cho
toàn bộ cư dân của thiên hà Deman nếm được mùi vị của thịt động vật tự
nhiên, chính là muốn thỏa mãn nhu cầu ăn dùng thường ngày của Vương tộc
thôi cũng không biết sẽ phải mất bao nhiêu năm nữa. Vậy nên khi Vân Sơ
nói muốn dùng một số cây cảnh để đổi lấy một hai chiếc nhẫn không gian,
Will không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đáp ứng ngay.
Nhẫn không gian tuy rằng quý nhưng chắc chắn không quý bằng chỗ thực vật của Vân Sơ.
Không Gian Quang Giáp có đắt đến thế nào đi nữa thì vẫn có thể lên Tinh
mạng đặt mua được. Tuy Không Gian Quang Giáp loại cao cấp rất khó có,
nhưng loại mười mấy mét vuông thì trên Tinh mạng muốn mua bao nhiêu thì
có bấy nhiêu.
Thấy Will không phản đối, Vân Sơ lập tức lấy toàn bộ hoa cỏ cất trong Không Gian Quang Giáp ra.
Will vung tay thu hết toàn bộ chỗ hoa cỏ trên đất vào nhẫn không gian của
mình, sau đó trở về và lập tức lên Tinh mạng đặt mua đồ ngay. Công nghệ
chuyển vật phẩm của thiên hà Deman rất phát triển, Will chỉ vừa ở trên
đó đặt đơn đã nhận được nhẫn không gian chỉ sau năm phút.
Vì
những công lao to lớn gần đây của Will, Sith và Euphemia đã thưởng cho
anh một số lớn tinh tệ. Ngay cả anh trai Will tuy rằng hiện không có mặt ở Vương đô, nhưng anh ấy cũng yên lặng chuyển một số lượng lớn tinh tệ
vào tài khoản của em trai mình. Hào vô nhân tính*, Will thấy chính mình
đã thu rất nhiều đồ của Vân Sơ cho nên rất tài đại khí thô ở trên Tinh
mạng đặt mua năm chiếc Không Gian Quang Giáp. Hai cái trong đó là đưa
cho Vân Sơ, còn ba cái kia tính để dành lại nhìn xem có thể từ trong tay các khách nhân khác ở chỗ Vân Sơ đổi được đồ tốt gì không.
(*)
壕无人性 - Hào vô nhân tính: một từ thông dụng trên mạng , có nghĩa là những người giàu có cố ý hoặc vô ý để lộ tài sản của mình và khiến người bình thường ghen ghét.
Lần trước sau khi từ chỗ Agula và Ôn Noãn đổi
được vật tư, Will đã ghi nhớ chuyện này vào lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Cù. Mặc dù tình cảnh của Hoàng Cù hiện tại có chút thảm và từ trên
người cậu bé cũng không lấy được món đồ tốt gì, nhưng cậu ta thắng ở chỗ chính bản thân đang sống ở nông thôn cổ đại. Lần trước không phải Hoàng Cù còn nói khi cậu đói sẽ tự mình lên núi tìm trứng chim để ăn sao.
Nơi có núi, sao có thể thiếu cây nhỏ, cỏ nhỏ, hoa nhỏ nhỉ? Đó còn không phải là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao?
Will sau khi trở về đặt mua Không Gian Quang Giáp và chuyển toàn bộ hoa cỏ
trong nhẫn ra thì liền tức tốc quay trở lại siêu thị. Một số đồ ăn nhanh đặt trước đó đã có một số cửa hàng nằm gần giao tới rồi. Đầu tiên Will
lấy ra hai chiếc nhẫn không gian đưa cho Vân Sơ, sau mới ngồi xuống quầy thu ngân thưởng thức thịt nướng.
Thấy Vân Sơ cầm hai chiếc nhẫn không gian xem xét, Will vừa nhai thịt trong miệng vừa nói: "Hai cái
Không Gian Quang Giáp này đều là loại mười mét vuông. Đây là loại có
diện tích lớn nhất có thể mua được mà không cần đặt trước".
Vân
Sơ cảm thấy mười mét vuông cũng đủ nhiều rồi. Hơn nữa, cô đã nghiệm
chứng qua cái Không Gian Quang Giáp hai mươi mét vuông của cô và thấy nó có diện tích lưu trữ rất lớn. Mặc dù chỉ có hai mươi mét vuông bên
trong nhưng chiều cao lại không xác định được. Dù sao, cô đã xếp
chồng một đống đồ rất cao vào một góc của Không Gian Quang Giáp, nhưng
cứ có cảm giác nó vẫn chưa chạm đến trần nhà.
Cô đưa một cái
Không Gian Quang Giáp trong tay cho Trạm Vân Tiêu để anh đổi lại cái có
không gian tương đối nhỏ đang đeo trên tay.
Trạm Vân Tiêu tự
nhiên sẽ không cự tuyệt Không Gian Quang Giáp có diện tích lớn hơn. Mặc
dù hai cái Không Gian Quang Giáp này là hắn chuẩn bị cho đứa nhỏ tương
lai nhưng hiện tại Vân Sơ vẫn chưa nghĩ đến chuyện mang thai, bọn hắn
đến giờ mỗi lần hành sự vẫn kiên trì dùng biện pháp an toàn. Bởi thế,
Trạm Vân Tiêu đến cái bóng của đứa nhỏ còn chưa thấy đâu đấy.
Đeo chiếc nhẫn không gian mười mét vuông lên tay, Trạm Vân Tiêu rất lý trực khí tráng mà nghĩ: Huống hồ hắn còn là cha của đứa trẻ, dùng cái Không
Gian Quang Giáp lớn một chút cũng là nên.
Sau khi giao dịch với
Vân Sơ hoàn tất, Will quay sang hỏi Hoàng Cù có muốn một chiếc Không
Gian Quang Giáp không. Ngay từ đầu, Hoàng Cù còn không hiểu Không Gian
Quang Giáp là cái gì, nhưng sau khi nghe Will giải thích thì cũng biết
tác dụng của nó ra sao.
Một thứ tuyệt vời như Không Gian Quang
Giáp tất nhiên Hoàng Cù cũng muốn có một chiếc, như thế hắn sẽ không cần lo lắng về số bạc Vân Sơ cho trước đó còn đang trong phòng củi. Hơn
nữa, diện tích của Không Gian Quang Giáp lớn như vậy có thể cất trữ rất
nhiều đồ ở bên trong, nếu để đồ trong đó cũng sẽ không sợ bị người khác
trộm mất hay đoạt mất.
Hoàng Cù ngay lập tức gật đầu và nói: "Ta muốn, thế nhưng ta không có đồ gì có thể đổi với ngươi".
Vừa rồi Hoàng Cù cũng nhìn thấy Vân Sơ đã đưa cho Will rất nhiều hoa cỏ đẹp mắt, nhưng những thứ này hắn lại không lấy ra được, cũng như không có
đủ tiền để mua được.
Nghe thế, Will liền nói: "Không sao cả,
không nhất định cần dùng đến hoa cỏ để đổi, chỉ cần cây cỏ bình thường
cũng được. Chỗ của em không phải có núi đó sao, không thì em lên núi đào cho anh một ít hoặc không trực tiếp dẫn anh qua bên đó để anh tự mình
đào cũng được. Chỉ cần anh đào được cây cối, vậy anh sẽ đưa cho em một
chiếc Không Gian Quang Giáp".
"Đơn giản vậy thôi sao?". Hoàng Cù thấy thật không thể tin được.
Chỉ một ít cỏ dại cây tạp trên núi đã có thể đổi được một chiếc nhẫn không gian trân quý từ Will.
"Chẳng lẽ em nghĩ nó khó lắm sao?". Will cảm thấy buồn cười nhìn cậu.
Xác định không phải Will đang nói đùa, Hoàng Cù kích động nói: "Vậy, vậy,
vậy ngươi cùng ta trở về đi. Ta sẽ dẫn ngươi lên núi lớn sau thôn nhìn
xem, cây cối trên núi đó đều là vật vô chủ nên ngươi có thể tùy ý đào".
Đằng sau Liễu Thụ thôn có một ngọn núi lớn thuộc về Liễu Thụ thôn, nhưng chỉ có những ngọn núi nhỏ hay sườn đất nằm gần thôn đã được chia cho các
thôn dân. Ngày thường nếu bọn hắn muốn đóng cái tủ, cái giường hay sửa
chữa phòng ở thì đều sẽ lên núi thuộc đất của mình đốn cây về làm. Cây
cối chỗ đất đó không thể động, bằng không bị người ta phát hiện cây
trong đất nhà mình bị chặt là sẽ bị ăn mắng. Cho nên, Hoàng Cù tính toán dẫn Will tới trong sâu chỗ ngọn núi lớn.
Cây cối trong núi sâu
hầu hết rất cao lớn, vừa thô vừa tráng và còn là vật vô chủ. Để cho Will chặt một ít đem về thế giới của mình cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến bản thân sắp được nhìn thấy cây cối khắp núi, Will phấn khích đến
mức hận không thể đứng dậy ngay đi tới thế giới của Hoàng Cù. Nếu không
phải Vân Sơ nói còn rất nhiều đồ ăn nếu để nguội ăn sẽ không ngon nữa,
thì anh thật muốn kéo Hoàng Cù đi đào cây nhổ cỏ ngay lập tức.
Trong khi Will và Hoàng Cù vội vã ăn, thì Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu cũng thương lượng một chút. Họ cảm thấy cứ để Will đi theo Hoàng Cù tới thế giới
của cậu bé chỉ sợ không ổn, bởi y theo cái tính cách của Will nói không
chừng anh sẽ sử dụng một số sản phẩm công nghệ cao dọn sạch ngọn núi sau thôn Hoàng Cù đi mất, nên vì lý do an toàn bọn họ quyết định cũng sẽ đi theo sang.
Đợi Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu ăn xong, Will đã nóng
lòng chờ không kịp thúc giục muốn đi ngay. Vân Sơ không ngăn được nên
chỉ có thể chia số thức ăn còn lại thành hai đưa cho Will và Hoàng Cù.
Sau đó cầm theo dao phay và thuổng sắt*, còn bảo Trạm Vân Tiêu trở về
trong viện của anh lấy cuốc và cái cào tới. Tiếp đó, mọi người cùng theo chân Hoàng Cù bước vào cánh cửa gỗ đi tới thế giới của cậu.

THUỔNG.
Trở lại kho củi quen thuộc của mình, chuyện đầu tiên Hoàng Cù làm là chổng
mông lên và ngồi xổm xuống nơi đã giấu bạc, bạc vừa được đào ra thì hắn
cất ngay vào Không Gian Quang Giáp.
Will suy nghĩ đến tình huống của Hoàng Cù, nếu để cậu sử dụng Không Gian Quang Giáp dạng chiếc nhẫn
thì chỉ sợ sẽ bị người ta cướp mất. Nên khi đưa không gian cho Hoàng Cù, anh đã dùng một viên đá năng lượng chuyển đổi Không Gian Quang Giáp
thành dạng chip và gắn nó tới sau tai trái của cậu. Hiện tại trong Không Gian Quang Giáp của Hoàng Cù đều để đầy ắp đồ ăn Vân Sơ đưa ban nãy.
Cái Không Gian Quang Giáp Will đưa cậu không phải thuộc loại cao cấp nên bên trong không có không khí lưu thông. Đồ ăn bỏ vào như nào thì lấy ra vẫn thế, đây tương đương với một căn phòng bảo quản nhiệt độ tự nhiên.
Khuyết điểm duy nhất của nó là không thể cất trữ vật sống, nên chiếc không gian này không thể nào so được với cái của Vân Sơ.
Vân Sơ lại cảm thấy có thể để vật sống cũng không tính là ưu điểm gì. So ra cô càng thích và hy vọng chiếc nhẫn không gian của mình có công năng
giữ tươi như của mấy người Trạm Vân Tiêu hơn. Nhưng thấy Will tôn sùng
chiếc không gian trên tay mình như thế, còn nói rằng thiết bị tuần hoàn
oxy trong Không Gian Quang Giáp của cô là do các nhà khoa học nghiên cứu mấy chục năm mới thành công, thành ra cô đành nhịn xuống không nói ra ý nghĩ trong lòng cho Will biết.
Chủ yếu là sợ Will sẽ cảm thấy cô không có kiến thức, không biết đâu mới là đồ tốt lại đi nhìn minh châu thành mắt cá.
Đợi Hoàng Cù đào được bạc ra, bốn người liền rón rén mở cửa phòng củi và
bước ra ngoài. Họ sợ chính mình sẽ phát ra tiếng động đánh thức người
nhà Hoàng Cù, như thế sẽ gây ra rắc rối.