Vào tối
thứ sáu, Vân Sơ nhờ Đường Lôi lái xe về Thanh thành một chuyến đón hai
mẹ con Dương Vi và hai vợ chồng Ngô gia gia đến tham dự hôn lễ. Đường
Lôi bị bắt đi làm tráng đinh cũng không hề phàn nàn, bởi vì Trạm Vân
Tiêu không biết lái xe mà Vân Sơ trời chưa sáng đã phải tới studio tiệc
cưới để thay váy cưới và trang điểm.
Bởi vì Đường Lôi đi đón
người nên phù dâu chỉ còn lại Bành Tĩnh Tình, còn bên phù rể thì nhờ em
họ của Đường Lôi. Tuy rằng em họ Đường Lôi Vân Sơ mới chỉ gặp qua hai
lần, nhưng cô không có ứng cử viên phù rể nào khác nên chỉ có thể vội
vàng kéo người đến góp cho đủ số.
Trong khoảng thời gian trước
đám cưới, Trạm Vân Tiêu cũng đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều video về đám cưới của người khác để xem. Trong lòng hắn hiểu rõ, so với những cặp
phù dâu, phù rể trong đám cưới của người khác thì phối trí của bọn hắn
rất không đạt yêu cầu. Nếu đổi thành ở Kinh thành, đừng nói bốn năm đôi
phù dâu, phù rể mà chính là mười đôi hay hai mươi đôi hắn đều có thể tìm đủ.
Ngay khi Vân Sơ quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt bao hàm áy
náy của anh, cô thực không biết lúc này anh đang suy nghĩ gì. Vì vậy cô
tìm lúc chỉ có hai người họ liền ôn nhu nói: "Tình huống của hai chúng
ta đặc thù, có thể cử hành hôn lễ em đã thấy rất hài lòng rồi. Anh cũng
đừng suy nghĩ lung tung nữa, em không muốn lát nữa khi quay hình lại đám cưới mà mặt anh trông như mặt mẹ kế đâu. Nào, cười cái em xem nào".
Trạm Vân Tiêu chộp lấy bàn tay Vân Sơ, thì thào nói: "Đợi chúng ta trở về
Kinh thành thành thân, ta nhất định sẽ tổ chức đại lễ rất long trọng, vô cùng long trọng".
Vân Sơ thầm thấy ảo não: "Thôi đi, nếu thực
hiện đầy đủ quá trình thành thân như anh đã nói cho em nghe trước đó,
vậy đoán chừng em sẽ mệt đến ngất ngư cho xem. Giờ lại còn muốn long
trọng, chồng à, hãy suy tính xem liệu cái thân thể suy nhược này của em
có gánh được không".
Trạm Vân Tiêu đánh giá Vân Sơ từ trên xuống
dưới và rất đồng ý với sự tự đánh giá của cô: "Thể lực của nàng xác thực quá kém, lúc ở trên giường......".
Vân Sơ vừa nghe liền biết
câu sau của Trạm Vân Tiêu nhất định không phải lời tốt đẹp gì, mà trong
phòng vẫn còn có thợ trang điểm ở đây. Cô rất sợ anh nhất thời sẽ nói ra lời kinh hãi thế tục nào đó, nên ở ngay lúc anh phun ra một chữ giường
liền nhéo mạnh eo anh một cái. Trạm Vân Tiêu xoa xoa chỗ đau trên thắt
lưng, ở dưới cái nhìn hung tợn của Vân Sơ mà yếu ớt cúi thấp đầu xuống.
Một chút nhạc đệm này không quan trọng, quan trọng là đám cưới được chờ đợi từ lâu của Vân Sơ cuối cùng đã diễn ra suôn sẻ. Thời điểm tuyên đọc lời thề, Vân Sơ đã không kìm được nước mắt, ngay cả Trạm Vân Tiêu cũng đỏ
bừng cả mắt. Tuy rằng bọn họ đã lãnh chứng trước đó nên từ sớm đã xem
như vợ chồng đứng đắn, nhưng bởi vì không có hôn lễ mà lúc đó cả hai đều vội vàng đi lãnh chứng nên trong lòng cả hai đều không có cảm giác chân thật.
Nhưng hiện tại, sau khi tuyên đọc lời thề dưới sự chứng
kiến của cha xứ và trao nhẫn cưới, Vân Sơ mới thực sự cảm thấy mình đã
là người kết hôn rồi. Mấy chục năm sau, cô sẽ cùng người đang đứng đối
diện trao nhẫn cưới cho cô cùng nhau đi tiếp quãng đời còn lại.
Sau khi hôn lễ kết thúc chính là chuyển trận địa tới khách sạn dùng cơm.
Người Vân Sơ mời đều là những người có quan hệ tốt với cô, vậy nên suốt
bữa tiệc đều không ngừng có tiếng chúc phúc vang lên. Dùng cơm trưa
xong, Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu về nhà thu dọn đồ đạc, rồi cùng vợ chồng
già Ngô gia gia lái xe trở về Thanh thành.
Còn về Dương Vi, cô
ấy và con trai khó được một chuyến tới Khánh thị nên cô ấy muốn dẫn con
trai tới công trường thăm chồng. Vân Sơ hiện tại cũng là người đã kết
hôn nên có thể hiểu được tâm tư của cô ấy, nhân cơ hội này cô đồng ý cho Dương Vi nghỉ phép bốn ngày liền.
Hôn lễ lần này tuy Vân Sơ chỉ mời hai vợ chồng Ngô gia gia và Dương Vi, nhưng cô vẫn chuẩn bị hộp quà kẹo cưới cho những người hàng xóm láng giềng hơi có chút giao tình
khác. Ai cũng rất vui khi nhận được hộp quà kiểu này, dù sao không cần
mất tiền mà vẫn nhận được hộp quà vậy tương đương với nó là đồ miễn phí. Đồ không cần mất tiền tất nhiên ai cũng sẽ thích, chớ nói chi Vân Sơ
tài đại khí thô mua hộp quà có sôcôla đắt tiền và một gói thuốc lá cao
cấp.
Thanh thành không cần tiền biếu nhiều, thường thì lúc mọi
người ân tình vãng lai phần lớn chỉ đưa một hai trăm tệ cho có ý tứ là
được rồi. Nhưng hộp quà kẹo cưới mà Vân Sơ chuẩn bị đáng giá hơn rất
nhiều, dưới cách cư xử của cô, tất cả mọi người không ngại chuyện cô
không mời mình đến dự đám cưới, ngược lại còn thật tâm thật ý chúc phúc
vài câu.
Cho Dương Vi nghỉ, Trạm Vân Tiêu là người thấy cao hứng nhất. Mà nếu buổi sáng Vân Sơ dậy không nổi, cô cũng lười xuống mở cửa
cửa hàng. Dù sao việc kinh doanh của siêu thị cũng không tốt, một hai
ngày không mở cửa cũng không sao. Bởi rốt cuộc người chung quanh đều
biết cô mới kết hôn được hai ngày nên chắc cũng hiểu được.
Hai
người cứ thế cả ngày ở nhà quấn lấy nhau ngọt ngấy suốt nửa tháng,
studio ảnh cưới cuối cùng cũng gửi ảnh cưới đã chỉnh sửa xong cho họ.
Lúc trước chọn ảnh, theo yêu cầu mãnh liệt của Trạm Vân Tiêu họ đã chọn
một bộ ảnh cưới cổ trang với mũ phượng khăn quàng vai.
Trước đó
chỉ nhìn ảnh trên máy tính thôi Trạm Vân Tiêu đã rất thích rồi, giờ nhìn thấy thành phẩm đã được đóng khung ảnh sau khi phóng to hắn lại càng
bái phục công nghệ chụp ảnh của hiện đại. Trạm Vân Tiêu hơi nghiêng
người thương lượng với Vân Sơ: "Sau khi trở về ta sẽ dọn trở về sân viện trước kia của ta, nó nằm ngay bên cạnh chủ viện. Hoàn cảnh bên đó so
với Kình Thương viện thì tốt hơn rất nhiều. Đợi khi cánh cửa gỗ xuất
hiện, nàng giúp ta chuyển vị trí của cánh cửa gỗ nhé, ta muốn treo tấm
hình này trong phòng của ta".
Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ: "Trước đó em còn tự hỏi sao anh cứ muốn phóng to bức ảnh này. Hóa ra là đánh cái chủ ý này".
Trạm Vân Tiêu gật đầu thừa nhận không hề thấy chút gánh nặng nào. Bởi tất cả đều là chuyện hắn đã suy tính từ trước.
"Tấm ảnh này thật đẹp, mẫu thân và tổ mẫu nhìn thấy khẳng định sẽ vui vẻ".
Vân Sơ rất nhanh thỏa hiệp, nói: "Được rồi, nếu anh muốn treo thì cứ treo
đi. Dù sao đồ hiếm có cầm từ bên này tới chỗ anh cũng khá nhiều, hẳn hai người họ sẽ không hoài nghi gì".
Mũ phượng khăn quàng vai mặc dù trông hơi khác so với phục sức bên chỗ Trạm Vân Tiêu mặc, nhưng nó vẫn
khá phù hợp với thẩm mỹ của người cổ đại. Còn may Trạm Vân Tiêu không đề nghị lấy ảnh chụp váy cưới và lễ phục họ đã mặc mang tới cổ đại treo.
Thiết nghĩ, nếu Trạm Vân Tiêu dám treo một bức ảnh như vậy trong phòng
của mình, vậy Tần thị cùng Vương thị nhất định sẽ sợ đến tim ngừng đập
mất.
Có được Vân Sơ đồng ý, Trạm Vân Tiêu cẩn thận cất tấm hình
qua một bên, sau đó liền ở lầu hai bắt đầu bận rộn. Vân Sơ chỉ xuống
tầng lấy đồ ăn người ta giao tới thôi, mà anh đã đặt giấy đăng ký kết
hôn của họ lên tủ TV trong phòng khách và tủ đầu giường trong phòng ngủ. Lúc này, anh đang cầm một chiếc búa đóng đinh ngay trên đầu giường để
treo ảnh cưới lên đó.
Thấy anh treo một tấm còn chưa thấy đủ lại cầm một tấm ảnh khác lên, vẻ mặt háo hức nhìn về phía bức tường sau ghế sô pha trong phòng khách, Vân Sơ vội vã đưa tay giữ chặt anh lại.
"Em nói này, chúng ta treo một tấm là đủ rồi. Nếu đã treo ở đầu giường vậy nơi khác không cần treo".
Trạm Vân Tiêu có chút mất mát nói: "Nhưng ta thấy tấm nào cũng rất đẹp, không treo lên thì tiếc quá".
Vân Sơ kiên trì cái nhìn của mình, cô nói: "Nếu anh cảm thấy tiếc vậy có
thể cất gọn đâu đó rồi lâu lâu lôi ra nhìn xem, chứ em không muốn khắp
nơi trong phòng đều có hai đôi mắt nhìn chằm chằm mình đâu".
Cuối cùng chống cự không lại Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu đành vạn phần bất đắc dĩ
cất mấy tấm ảnh còn lại vào ngăn kéo thấp nhất trong tủ quần áo.
Lại là một đêm nữa cửa gỗ xuất hiện, trong khoảng thời gian này Trạm Vân
Tiêu mỗi ngày đều chăm chỉ đi học lái xe nửa ngày. Lần này cánh cửa gỗ
xuất hiện anh không có ý định trở về, nên bọn họ không có mua trước quá
nhiều thứ.
Cả Agula và Ôn Noãn lần trước đều không xuất hiện,
hôm nay cũng vấn thế. Bên Agula thì Vân Sơ không rõ ràng nhưng Ôn Noãn
thì cô đã gọi cho cô ấy sau khi cửa gỗ xuất hiện lần trước. Ôn Noãn nói
đêm hôm đó cô ấy có đến văn phòng phòng học nhưng không thấy cánh cửa
gỗ, xem ra cánh cửa gỗ bên chỗ cô ấy đã biến mất rồi.
Chỉ là cô
ấy nói với Vân Sơ rằng từ sau khi có nhẫn không gian trong tay, cô ấy
thường lâu lâu sẽ ghé thị trấn một chuyến và mua đủ đồ ăn đồ uống trong
vài tháng. Do đó, chuyện cửa gỗ có biến mất hay không cũng không ảnh
hưởng nhiều đến cô ấy.
Thực ra, không phải là không có chút tiếc
nuối nào trong lòng Ôn Noãn. Bản thân cô ấy cũng thấy rất tiếc nuối khi
không thể tham gia hôn lễ của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu. Tuy nhiên, Vân Sơ đã thêm Wechat của Ôn Noãn và ở trên vòng bạn bè cô ấy đã nhìn thấy ảnh và video về hôn lễ của hai người, thôi cũng coi như đã tham gia hôn lễ
đi.
Bây giờ có vẻ như Will là khách hàng duy nhất trong siêu
thị, nhưng cô chưa biết liệu anh có xuất hiện trở lại lần này hay không. Mà điều Will cần vẫn là một số cây trồng, động vật và hạt giống. Mấy
thứ này hai lần trước cô và những người khác đã cho anh không ít. Mặc dù chủng loại không đủ nhiều nhưng cũng đủ cho các nhà khoa học bên chỗ
Will nghiên cứu một thời gian.
Phải nói rằng vận may của Will
thật tốt, ít nhất hôm nay cánh cửa gỗ bên chỗ anh vẫn chưa biến mất. Lần này Vân Sơ không chuẩn bị thêm trái cây và hạt giống cho anh, nên chỉ
bảo anh dùng một cái thùng rác để đổi lấy một ít đồ ăn vặt và đồ uống.
Tuy bởi vì có Dương Vi ở đây nên không thể đặt thùng rác ở tầng một,
nhưng nhà vệ sinh và phòng khách trên tầng hai cũng cần đặt mỗi chỗ một
cái, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nói thực, Vân Sơ đã thực
sự bị thuyết phục bởi công nghệ của tương lai. Ban đầu cô đổi cái thùng
rác này về cũng chỉ để bản thân đỡ phải mất thêm thời gian đi tới đầu
phố vứt rác, nhưng sự thật lại nói cho cô biết rằng công nghệ cao của
tương lai không chỉ có thể làm mỗi điều này. Từ sau khi có thùng rác, cả cô và Trạm Vân Tiêu sau khi ăn hoa quả ở tầng hai cũng không cần mang
ngay ra thùng rác vứt.
Vào mùa hè nhiệt độ thường sẽ cao hơn, vỏ hoa quả hay hột hoa quả sẽ thường hay thu hút muỗi bọ nhiều nhất. Nhất
là chỉ cần để một thời gian là sẽ có nhiều loại vi khuẩn được sinh sôi.
Tuy nhiên, từ lúc có thùng rác này bọn họ không những không cần phải đi
xa vứt rác, mà mặc kệ là loại rác gì chỉ cần vứt vào thùng là vài giây
đồng hồ sau sẽ biến mất ngay mà không để lại bất kỳ mùi đặc biệt nào.
Bởi vì cái thùng rác này, Vân Sơ cảm thấy toàn bộ hoàn cảnh trên tầng hai
đều sạch sẽ hơn, điều này thực sự khiến cô bớt đi rất nhiều tâm tư dọn
dẹp.
Will đã dùng một cái thùng rác và mười viên đá năng lượng
để đổi lấy mấy thùng đồ uống và một đống lớn đồ ăn vặt. Nhận thấy mục
đích đến đây hôm nay đã đạt được, anh bình tĩnh ngồi xuống trước quầy
thu ngân và bắt đầu chờ đồ ăn nhanh được giao tới. Nhưng ngay khi Will
vừa ngồi xuống, tiếng chuông gió trên cánh cửa gỗ bất ngờ vang lên.
Có khách mới tới!
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Vân Sơ không khỏi xốc lên tinh thần, ánh mắt
sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa gỗ. Chờ xem lần này người tới thuộc
loại người nào.
Vị khách mới tới là một cậu bé ăn mặc rách rưới,
cậu đang thấp thỏm nắm chặt tay nắm cửa gỗ với biểu tình nhìn như con
thỏ nhỏ đang sợ hãi. Ánh mắt Hoàng Cù đang rất đề phòng đánh giá bầu
không khí bên ngoài cửa. Nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của cậu đều
biểu lộ ra đây là một thiếu niên cơ cảnh.
Vân Sơ không nghi ngờ
gì rằng chỉ cần cô và hai người đàn ông còn lại trong siêu thị vừa có dị động, thì vị khách hàng nhỏ trước mặt này sẽ đóng sập cửa chạy thoát
thân ngay.