Vu Như Tuyết nghĩ đến dáng vẻ tuỳ ý mua sắm của Vân Sơ khi ở cửa hàng trang sức liền cảm thấy lo lắng, hoảng sợ.
Đúng thế! Là hoảng sợ.
Đối với Vân Sơ, Vu Như Tuyết cảm thấy chính mình có rất nhiều cảm giác ưu việt.
Vân Sơ có dung mạo xinh đẹp thì thế nào? Ba mẹ của Lâm Trí Hòa còn không
phải vẫn không thích cô ta sao? Chính vì không thích nên mới sắp xếp cho Lâm Trí Hòa đi xem mắt với cô còn gì.
Lâm Trí Hòa yêu cô ta thì sao? Anh còn không phải vì áp lực của ba mẹ mình mà giấu giếm cô ta lén đi xem mắt với cô hay sao. Đến cuối cùng còn cùng cô kết hôn còn gì.
Hơn nữa, ba mẹ Vu Như Tuyết đều đang làm việc tại cơ quan chính phủ. Chức
vị của họ đều không thấp và còn nắm trong tay rất nhiều quyền lợi, ba mẹ Lâm Trí Hòa không phải mỗi ngày đều nâng cô ta lên mà hầu hạ đó sao.
Vu Như Tuyết đối với cuộc sống hôn nhân của mình rất hài lòng. Chồng cô ta anh tuấn, có năng lực xuất chúng và tiền lương cũng khá cao. Thêm nữa,
hiện tại ba mẹ chồng cô ta vẫn đang tự mình kinh doanh và mỗi năm đều
lời không ít tiền. Tuy rằng Lâm Trí Hòa không để cho cô xin tiền người
lớn hai bên nhưng hai người bọn họ đều là con một, của ba mẹ sau này còn không phải sẽ thuộc về họ à.
Điều duy nhất khiến Vu Như Tuyết
không thấy hài lòng chính là trong lòng chồng mình luôn giữ mãi hình
bóng của bạn gái cũ. Dù cho lần trước khi bọn họ bắt gặp nhau ở trung
tâm thương mại, Vân Sơ đã ở ngay trước mặt mọi người khiến anh khó chịu. Nhưng trở về nhà, anh ta chỉ uống hai ly rượu giải buồn, sau đó đến một câu oán trách cũng không nói.
Đúng vậy, trước khi Vu Như Tuyết
kết hôn với Lâm Trí Hòa thì cô đã biết đến sự tồn tại của Vân Sơ. Tuy
nhiên, hồi đó cô nghĩ dù sao Vân Sơ cũng đã về quê rồi. Chỉ cần hai
người đó không còn gặp nhau thì tình cảm trong lòng anh ấy cũng sẽ phai
nhạt theo thời gian thôi.
Thế nhưng, cô ta lại bỏ qua một điều rằng, đó là cô ta là một người phụ nữ tham lam.
Trước khi kết hôn, bởi vì cô ta không có ấn tượng quá sâu với Vân Sơ nên cô
ta không quá coi trọng đối phương. Nhưng từ sau khi mang thai và cùng
Lâm Trí Hòa kết hôn, cô ta trở nên tham lam hơn. Cô ta biết Vân Sơ chính là cái gai chưa nhổ ra được giữa hai người bọn cô, nhưng cô không coi
đó là chuyện quá lớn gì, bởi người mang danh nghĩa vợ của anh chính là
cô. Cho đến khi nhìn thấy cảnh chồng mình luống cuống vì sự xuất hiện
của Vân Sơ trong trung tâm thương mại lần trước, cô ta mới biết mình
cũng là một người phụ nữ bình thường với tâm nhãn không lớn hơn một lỗ
kim bao nhiêu.
Nghĩ đến tâm tư của chồng mình đều đặt trên người
cô người yêu cũ, cô ta liền thấy hận. Cô ta không thể chịu đựng được
việc trong lòng anh có hình bóng người phụ nữ khác, nhất là sự tồn tại
đặc biệt như bạn gái cũ. Từ ngày đó khi ở trung tâm thương mại trở về,
cô ta đã cố ý đã hờn dỗi mấy ngày. Nhưng trong khi cô giận đến đau cả
bụng thì Lâm Trí Hòa lại vẫn như người không có chuyện gì, thậm chí còn
không nhận ra điều gì khác lạ ở cô.
Khoảng thời gian qua thật khó khăn mới quên được chuyện đó, kết quả lại ở trung tâm thương mại nhìn
thấy Vân Sơ. Cô ta cảm thấy sự tồn tại của Vân Sơ chính là vì khiến cô
khó chịu, bằng không tại sao trong khoảng thời gian này cô ta luôn lắc
lư ở trước mặt cô mãi thế?
Ô Cẩm lái xe đưa con gái trở về nhà, bà nhận thấy cảm xúc của con bé không tốt còn đặc biệt khuyên nhủ vài câu.
Mặc kệ bạn gái cũ của Lâm Trí Hòa hiện tại sống thế nào đi chăng nữa thì
cũng đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, bà tận tình khuyên con
gái nên tập trung sống cuộc sống của mình. Nhưng nghe mẹ mình cứ nói
mãi, Vu Như Tuyết chỉ cảm thấy bực bội và nóng nảy, cô ta ném cốc nước
trên tay xuống bàn cà phê khiến những giọt nước văng ra bắn cả lên người Ô Cẩm.
"Mẹ, mẹ không biết trong lòng Lâm Trí Hòa cô ta quan
trọng đến thế nào đâu. Lần trước bọn con nhìn thấy cô ta ở trung tâm
thương mại, lúc trở về anh ấy còn thất hồn lạc phách vài ngày nữa đấy.
Trong lòng chồng mình có người đàn bà khác, mẹ bảo con nhịn thế nào được hả?".
Ô Cẩm cũng không cảm thấy vui vẻ mấy sau khi nghe những
lời của con gái mình. Đứa con gái này luôn được bà và chồng bà nuông
chiều, sủng ái từ nhỏ đến lớn, và vẫn luôn mong rằng con bé có thể như
ý, vui vẻ và hạnh phúc suốt cả đời. Nhưng hết lần này tới lần khác con
bé lại chọn lấy một đối tượng kết hôn như thế.
Ô Cẩm đã là nhân
tinh nhiều năm sao không nhìn ra bà thông gia là người lợi hại thế nào.
Hiện tại có bà và chồng bà vẫn đang ngồi trong đơn vị, nên thái độ của
bà thông gia mới không có quá quắt lắm. Nhưng đợi sau này bọn họ rút
lui, còn không biết bà ấy sẽ cho cái sắc mặt gì đâu.
Giơ tay sờ
bụng con gái, Ô Cẩm tận tâm khuyên: "Người là con chọn, lúc đó mẹ với ba con cũng đã nhắc nhở con rằng con rể và bạn gái cũ cậu ta còn giằng co
với nhau, bảo con nên hết hy vọng đi. Kết quả con cứ muốn cùng cậu ta
kết hôn, lại còn làm cho có bầu trước khi cưới. Hiện tại, bọn ta để cho
con toại nguyện cùng cậu ta kết hôn rồi thì con nên nghĩ xem làm sao
quản lý tốt ngôi nhà nhỏ của mình đi, chứ không phải bởi vì chút chuyện
và người không quan trọng mà làm con rể tức giận. Điều đó không đáng
đâu".
"Hơn nữa, cái cô gái gọi là Vân Sơ kia ban nãy không phải
có mua nhẫn cưới sao? Đây nói rõ người ta đã có người yêu rồi. Ba mẹ
chồng con trước kia đã đối với cô ấy ra sao, con cũng thấy rõ rồi đấy.
Dù cho cô ấy có còn tình cảm với con rể thì cũng đã sớm quên đi rồi. Vậy nên, con không cần lo lắng cô ấy sẽ ảnh hưởng đến con như thế nào".
Ô Cẩm tự nhận mắt nhìn người của mình vẫn rất chuẩn. Cái cô gái tên Vân
Sơ kia chỉ liếc mắt thôi bà cũng biết đối phương là người có lòng dạ
cao. Thái độ của ba mẹ Lâm Trí Hòa đối với cô bé ấy ác liệt như thế,
trong tâm cô bé ấy không có khả năng sẽ còn tình cảm hay ý nghĩ gì với
con rể.
Bà nghe nói bố mẹ cô gái ấy đều không còn trên đời, một
đứa nhỏ như vậy từ rất sớm sẽ học được độc lập và có cá tính riêng. Biết bố mẹ bạn trai không hài lòng vì chuyện mình không còn bố mẹ, trong
lòng hẳn sẽ có nhiều oán giận nên sao có khả năng cho con rể một sắc mặt tốt cơ chứ.
Nghe mẹ mình tận tình khuyên, lòng Vu Như Tuyết
thấy hơi thống khoái một chút. Vân Sơ mua nhẫn cưới vậy chứng minh cô ta đã có đối tượng kết hôn rồi, đợi lát nữa Lâm Trí Hòa trở về cô sẽ nói
chuyện này cho anh biết.
[ LTH: Bà chị chê nhà chưa đủ nát hả? Không muốn người ta nhớ, còn cứ nhắc đến trước mặt người ta.... ]
Bạn gái cũ muốn kết hôn, mặc kệ trong lòng anh còn có bao nhiêu tâm tư thì cũng nên cho nó nghỉ ngơi đi.
Vào buổi tối sau khi Lâm Trí Hòa tan làm trở về nhà, Vu Như Tuyết giả vờ vô tình đề cập đến việc hôm nay cô đến trung tâm thương mại mua vòng tay
cho con, đã ở đó vô tình gặp Vân Sơ đến mua nhẫn cưới.
"Em đang
nghĩ nếu Vân Sơ kết hôn, vậy dựa vào quan hệ trước kia của hai người hẳn cũng nên đưa cho cô ấy một phần quà kết hôn chứ nhỉ".
Nhìn sắc mặt của Lâm Trí Hòa thay đổi ngay lập tức sau khi nghe điều này, Vu Như Tuyết chỉ cảm thấy lòng rất đỗi thống khoái.
Đúng! Anh nên thống khổ như thế.
Thống khổ rồi thì nên thu hết tất cả tâm tư của mình đi và cùng chung sống thật tốt với cô.
Phản ứng của Lâm Trí Hòa không có lớn như trong tưởng tượng của Vu Như
Tuyết, anh trầm mặc ăn xong cơm tối rồi tự nhốt mình trong thư phòng.
Vân Sơ đã xóa WeChat và các phương thức của Lâm Trí Hòa từ lâu, nên anh
không có cách nào tìm Vân Sơ để xác minh. Sau, Lâm Trí Hòa nghĩ đến hồi
mình học đại học cũng có quan hệ không tệ với hai người Đường Lôi và
Bành Tĩnh Tình, mà hai người bọn họ lại là bạn thân của Vân Sơ. Anh nghĩ hai người họ khẳng định sẽ biết tình trạng gần đây của cô ấy.
Nắm chặt điện thoại trong tay, sau một hồi do dự, anh vẫn là không chống
lại được sự không cam tâm trong lòng mà gửi tin nhắn cho Đường Lôi hỏi
thăm tình hình. Thật ra từ sau khi hai người Lâm Trí Hòa và Vân Sơ chia
tay, Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình đã không liên lạc với anh nữa, nhưng
cũng không xóa anh đi như Vân Sơ.
Tin nhắn của Đường Lôi gửi lại rất nhanh. Nội dung cũng rất đơn giản. Đó là gửi cho anh ảnh chụp màn
hình ngày nhận được lĩnh chứng mà Vân Sơ đăng trên vòng bạn bè. Nhìn ảnh chụp màn hình này, Lâm Trí Hòa không rõ trong lòng mình là cái tư vị
gì, tóm lại là cảm xúc ngổn ngang.
Lâm Trí Hòa nghĩ đến việc vợ
nói hôm nay Vân Sơ đã mua hơn mấy chục vạn tiền trang sức ở trung tâm
thương mại, anh nhịn không được vị chua trong lòng lại gửi tiếp cho
Đường Lôi một cái tin, hỏi: "Người đàn ông đó có gia cảnh rất tốt à?".
Lúc này Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình đang cùng Vân Sơ ăn lẩu ở quán quen,
thấy Lâm Trí Hòa lại gửi tin nhắn tới, cô ấy cầm ly rượu lên nhấp một
ngụm rồi bực bội hỏi: "Mụ nội nó, tên Lâm cặn bã này có ý gì thế hả?".
Nghe Đường Lôi nói đang cùng Lâm Trí Hòa nhắn tin, Bành Tĩnh Tình vội chuyển mắt nhìn sắc mặt Vân Sơ. Thấy cô ấy không có gì khác thường mới vụng
trộm kéo góc áo Đường Lôi ở dưới mặt bàn.
Vân Sơ tự nhiên nhìn
thấy động tác nhỏ của cô ấy, lại nhìn Đường Lôi chột dạ như đứa nhỏ đã
làm ra chuyện gì sai lầm, cô có chút bất đắc dĩ xua tay nói: "Chuyện của tớ và Lâm Trí Hòa đã qua lâu rồi, từ sớm tớ đã không còn để chuyện này ở trong lòng nữa. Hai người các cậu cũng không cần phải thận trọng như
thế đâu. Hiện tại tớ cùng Tiêu ca nhà tớ đang hạnh phúc ở cùng nhau biết bao nhiêu, nào còn có tâm tư để suy nghĩ đến Lâm Trí Hòa cơ chứ".
Bạn thân có thể hạnh phúc cũng là chuyện mà bọn cô rất vui lòng muốn thấy.
"Được rồi, biết cậu hạnh phúc rồi. Nhưng mà sao vị kia nhà cậu hôm nay không tới cùng thế?".
Đường Lôi nghĩ đến hiện tại Vân Sơ đã kết hôn, mà Bành Tĩnh Tình cũng đang
cùng bạn trai ngọt ngào, chỉ có mình mình là còn cô đơn nên không khỏi
thấy hơi ưu tư. Hay là lần sau cô cũng nghe theo lão mẹ nhà mình đi xem
mắt nhỉ? Bằng không với vòng xã giao hiện tại của cô, muốn gặp được
người khác phái đơn giản là chuyện không thể nào.
Vân Sơ tự
nhiên không thể nói Trạm Vân Tiêu đã trở về cổ đại, nên chỉ mập mờ giải
thích: "Trong nhà anh ấy có việc nên đã về rồi. Đợi lần sau anh ấy trở
về, bọn tớ sẽ mời các cậu ăn một bữa lớn".
Đường Lôi có chút hâm mộ thở dài nói: "Vẫn là ánh mắt của cậu tốt, tiêu chuẩn chọn bạn trai
vẫn luôn online. Tuy rằng chuyện tình cảm của cậu với Lâm Trí Hòa trước
kia một lời khó nói hết, nhưng vứt bỏ hết các yếu tố ngoại quan thì anh
ta vẫn là một người đàn ông chất lượng tốt. Tất nhiên, ông chồng nhà cậu không cần phải bàn rồi, dáng dấp đẹp trai nè, đối xử với cậu rất quan
tâm nè, quả thực tìm không ra một điểm không tốt".
Đối với lời
khen về Lâm Trí Hòa, Vân Sơ không muốn nhiều lời. Rốt cuộc, chuyện của
hai người họ đã qua lâu rồi. Nhưng với lời khen của Đường Lôi dành cho
Trạm Vân Tiêu, cô vẫn nhận hết.
"Đó là đương nhiên. Các chị em
cũng không nhìn xem ánh mắt của lão nương cao như vậy. Tuyển chồng tất
nhiên phải tuyển người tốt nhất rồi".
Bành Tĩnh Tình người cũng
như tên, tính tình của cô ấy trái ngược hoàn toàn với Đường Lôi. Tính
cách của cô ấy có phần trầm lặng hơn và phần lớn thời gian đều là đang
nghe hai người họ nói chuyện, chỉ có thỉnh thoảng sẽ lên tiếng nói hai
câu. Thấy mọi người ăn đã gần no, cô ấy quay đầu hỏi Vân Sơ: "Đúng rồi,
tối nay cậu có trở về không? Dù sao vị kia nhà cậu giờ không có ở nhà,
vậy cậu ở lại Khánh thị chơi hai ngày đi. Vừa hay ngày mai là thứ sáu,
đợi tớ tan làm xong chúng ta cùng nhau dạo phố với xem phim nhé".
Đường Lôi nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng thế, từ khi cậu trở về quê
dưỡng già, chúng ta đã rất lâu rồi chưa cùng đi dạo phố với nhau".
Vân Sơ do dự một lát, nghĩ thấy một mình trở về tòa nhà nhỏ kia cũng khá
nhàm chán nên gật đầu đồng ý lời đề nghị của Bành Tĩnh Tình.
"Được. Tối nay tớ không về nữa, vừa lúc ngày mai tớ còn muốn đi mua ít đồ".
Bành Tĩnh Tình cầm điện thoại đi đến quầy thu ngân trả tiền, sau ba người
cùng hoan hỉ trở về nhà. Tuy rằng lúc này vẫn còn sớm, nhưng ngày mai
hai người Đường Lôi còn phải đi làm nên không thích hợp để đi nơi khác
chơi.
Vân Sơ nằm trên giường của ba mẹ, nghĩ rằng thỉnh thoảng
về đây ở hai ngày thấy cũng không tệ lắm. Sở dĩ hôm nay cô chưa muốn về
Thanh thành thật ra không phải muốn mua gì, mà là ngày mai cô muốn đến
nghĩa trang để thăm mộ ba mẹ. Cô muốn nói cho họ biết chuyện mình đã kết hôn với Trạm Vân Tiêu.
Ngày hôm sau, Vân Sơ chọn một chiếc váy
đen từ trong số quần áo mới mua hôm qua và lái xe đi tới cửa hàng hoa
mua một bó hoa bách hợp. Mặc dù mọi người đều thích mang theo hoa cúc
khi đi tảo mộ, nhưng lúc mẹ Vân Sơ còn sống bà ấy rất thích hương thơm
của hoa bách hợp.
Ngồi xổm ở trước bia mộ ba mẹ, Vân Sơ liên
miên lải nhải nói rất nhiều chuyện. Cô không biết sự tồn tại của cánh
cửa gỗ là khoa học hay là huyền học, nhưng cô hy vọng thế giới này có
luân hồi chuyển thế. Như vậy, cô còn có thể tự an ủi mình rằng: Ba mẹ cô hiện tại hẳn đã đi đầu thai chuyển kiếp rồi, chứ không phải chỉ là một
lọ tro cốt đặt trong ngôi mộ lạnh lẽo.