Ôn Noãn
liếc mắt liền nhìn ra Trạm Vinh đang lo lắng, cô liền cười giải thích
rằng hôm nay cô tới không phải là muốn cáo trạng với bố mẹ cậu mà là có
chuyện khác muốn cùng bọn họ thương lượng. Thấy vẻ mặt Ôn Noãn không có
vẻ gì là nói dối, Trạm Vinh liền dẫn cô trở về nhà sau một hồi chần chừ.
Bố mẹ Trạm Vinh năm nay hơn bốn mươi tuổi, nhưng do nhiều năm làm lụng vất vả đã khiến họ trông già hơn so với người đồng lứa. Cộng thêm con trai
lớn đã xa nhà nhiều năm không có tin tức, nên trong ánh mắt của hai vợ
chồng đều chứa đầy sầu khổ. Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Noãn tới, đuôi lông mày của bố mẹ Trạm Vinh lập tức nhướn lên. Không nói không rằng đã cầm
quạt hương bồ trong tay muốn đánh tới trên người con trai.
Suy
nghĩ của người dân trong thôn rất đơn giản. Giáo viên đã tìm tới
nhà, vậy khẳng định con khỉ con nhà mình đã gây ra rắc rối ở trường học. Mà suy nghĩ của bố mẹ Trạm Vinh lại càng thêm đơn giản hơn, mặc kệ đứa
nhỏ nhà mình có gây ra rắc rối gì ở trường thì tóm lại cứ đánh trước đã.
Trạm Vinh thấy động tác của bố mẹ mình liền hét lên và nấp sau
lưng Ôn Noãn. Cậu vừa trốn tránh vừa hét lên: "Con không có gây chuyện.
Cô giáo Ôn tới là có chuyện khác tìm bố mẹ".
Ôn Noãn cũng kịp
thời đứng ra thay học sinh mình thanh minh. Cô vừa gật đầu vừa nói hôm
nay mình tới là có chuyện khác muốn nói, không phải tới để cáo trạng.
Trạm Vinh tuy rằng ngày thường cũng có nghịch ngợm gây chuyện, nhưng ở
trong mắt Ôn Noãn đó chỉ là tính cách trẻ con có chút vô thưởng vô phạt
và nó không được tính là khuyết điểm.
Bố của Trạm Vinh gọi là
Trạm Vệ Dân, khi còn trẻ ông cũng đã từng đi đến các thành phố lớn. Chỉ
là vận khí của ông không tốt, ở thành phố bị người ta lừa gạt cho nên từ đó rất kháng cự với chuyện đi ra thế giới bên ngoài, chỉ muốn an tâm ở
nhà trồng trọt. Bởi vì chính ông đã chịu rất nhiều thiệt thòi do không
có học thức, nên giờ chỉ hy vọng rằng cậu con trai nhỏ của mình là Trạm
Vinh có thể chăm chỉ học tập, như vậy tương lai mới có được một tiền đồ
tốt.
Nghe Ôn Noãn nói con trai út không có gây chuyện ở trường,
cơn tức trong lòng ông mới xem như tan đi. Ông vội vàng mời cô vào nhà
ngồi.
Mẹ của Trạm Vinh là một phụ nữ nông thôn trầm lặng, sau
khi rót cho Ôn Noãn chén nước sôi để nguội liền an tĩnh ngồi qua một bên không nói gì.
Ôn Noãn cảm thấy những chuyện cô sắp nói ra đây
không thích hợp để Trạm Vinh nghe, nên mở miệng bảo cậu mau đi chơi đi.
Xác nhận Trạm Vinh đã chạy xa, Ôn Noãn bắt đầu châm chước một hồi lâu
mới nói ra ý đồ đến đây lần này.
Sau khi nghe những lời Ôn Noãn nói, thần sắc Trạm Vệ Dân tràn ngập không thể tin được: "Hả? Mua hộ khẩu của con trai tôi?".
"Đúng vậy, hoàn cảnh của bạn tôi có hơi phức tạp. Dù sao mấy năm trước cậu ấy không có hộ khẩu, nên giờ chỉ là hộ đen. Bây giờ cậu ấy muốn kết hôn
nhưng lại không có chứng minh thư. Lần trước vô tình nghe tôi nói tới
tình huống nhà anh nên nhờ tôi hỏi gia đình một tiếng".
Ôn Noãn
cũng biết rằng bản thân có hơi đột ngột khi đề cập đến điều này, nhưng
tình huống bên chỗ Vân Sơ thực sự cũng rất khẩn cấp. Cô muốn nhanh chóng tới vấn an hỏi thăm, nếu có thể thành thì đó là vạn sự đại cát. Còn nếu không thành vậy cô cũng nhanh báo cho Vân Sơ biết để cô ấy nghĩ biện
pháp khác.
Không phải Trạm Vệ Dân quá ngạc nhiên, mà chủ yếu ông chưa bao giờ nghĩ rằng thứ như thẻ căn cước còn có thể bán lấy tiền.
Loại ý tưởng này của ông cũng là có tiền đề. Ở mấy năm trước, khi cơ
quan kế hoạch hóa gia đình của nhà nước đề xướng một gia đình chỉ được
sinh một đứa con, sinh nhiều hơn sẽ bị phạt tiền. Khi đó, ở các thành
phố lớn có rất nhiều người hưởng ứng chính sách này, nhưng nơi sơn thôn
giống như bọn họ ai cũng thờ phụng con cái mới là tài sản, nên đều muốn
sinh nhiều thêm mấy đứa.
Nông dân như họ không có nhiều kiên
thức văn hóa và cũng không hiểu bất kỳ đạo lý lớn nào. Từ trong xương
của họ, họ nghĩ rằng có nhiều con hơn thì sẽ có nhiều cơ hội hơn. Cho
nên mới muốn sinh nhiều thêm mấy đứa. Sau này, nếu có một đứa trong đó
có tiền đồ tốt, thì những người làm cha làm mẹ như họ cũng có thể đi
theo hưởng phúc.
Ở mấy năm trước cũng có rất nhiều người sinh
trên một đứa con, nhưng vì không có tiền đóng phạt nên cứ kéo dài mãi. Ở thời điểm kế hoạch hóa gia đình xảy ra huyên náo hung nhất, cán bộ thôn còn cưỡng chế tịch thu con lợn, con trâu và cừu từ nhà dân để nộp phạt. Hoặc thậm chí còn tịch thu nhà nếu họ nghiêm khắc hơn. Ở những năm chín mươi, những cán bộ phụ trách kế hoạch hóa gia đình còn bắt người đi
khắp nơi và buộc ga-rô nữa. Do đó, mọi người khi đó chỉ có thể trốn đông tránh tây khắp nơi để tránh né những người này.
Người dân miền
núi họ vẫn còn trọng nam khinh nữ lắm, những cặp vợ chồng nếu thai đầu
mà sinh con gái vậy họ sẽ làm mọi cách để sinh thêm một đứa con trai.
Thời điểm đó, có rất nhiều người không đăng ký khai sinh và hộ khẩu cho
đứa con đầu lòng vì để họ sinh thêm đứa thứ hai. Vào những năm đó, khắp
mười dặm tám thôn quanh đây hầu hết bọn trẻ con đều là hộ đen. Cứ thế
kéo dài mãi đến tuổi khi chúng muốn đi học mới không kéo được nữa, lúc
đó người trong nhà mới đông mượn tây vay gom góp đủ tiền phạt để bổ sung hộ khẩu cho con nhà mình.
Vì vậy, trong lòng Trạm Vệ Dân, người bạn của Ôn Noãn đoán chừng cũng bởi vì trong nhà không có tiền đóng
tiền phạt vì sinh quá lứa nên mới biến thành hộ đen. Nhưng điều Trạm Vệ
Dân nghĩ không ra là sao đối phương có tiền hướng ông mua hộ khẩu, vậy
sao không dùng số tiền đó để trả tiền phạt và bổ sung hộ khẩu cho mình.
Đối với nghi vấn của ông, Ôn Noãn chỉ có thể dùng lý do trong thành phố
quản rất nghiêm và không dễ bổ sung hộ khẩu để qua loa tắc trách.
Trạm Vân Tiêu muốn mua hộ khẩu cũng không khó. Con trai lớn của Trạm Vệ Dân
khi mới mười ba tuổi đã rời nhà. Khi đó cậu còn chưa làm thẻ căn cước
nên trong trấn cũng không có thông tin gì về cậu. Trạm Vệ Dân không nghĩ rằng việc bán hộ khẩu của con trai mình là chuyện khó tiếp nhận cỡ nào. Đừng nói việc con trai cả của ông đã hơn mười năm không có nghe được
tin tức gì. Mà cho dù sau này cậu có trở về, muốn lập một cái hộ khẩu
mới cũng là chuyện rất đơn giản. Chỉ cần có giấy chứng nhận của thôn là
có thể từ hộ đen biến thành công dân hợp pháp.
Loại chuyện này
không phải không có tiền lệ. Trước đây, để có thể nộp phạt ít hơn, mọi
người đều đăng ký con thứ hai và thứ ba của mình là sinh đôi. Chỉ cần
đút cho người làm giấy tờ chút lợi ích là bọn họ có thể nhắm một mắt mở
một mắt cho qua.
Trạm Vệ Dân kéo vợ đến bên cạnh bàn bạc một lúc rồi quay lại hỏi Ôn Noãn: "Chúng tôi đồng ý bán hộ khẩu. Nhưng bạn của
cô có thể cho chúng tôi bao nhiêu tiền?”
Nói Trạm Vệ Dân thực
dụng cũng được, vô tình cũng được. Dù sao con trai lớn của ông đã hơn
mười năm không có tin tức gì, hiện tại còn sống hay không cũng không
biết. So với giữ mãi những tình cảm hư vô mờ mịt kia, thì tiền tài lại
càng thực chất hơn.
Con trai cả đã hơn mười năm không một cuộc
điện thoại trở về, tình cảm của vợ chồng Trạm Vệ Dân dành cho cậu con
trai này cũng phai nhạt dần. Bây giờ, cậu con trai út Trạm Vinh của họ
hai năm nữa là sẽ vào sơ trung học. Cả hai vợ chồng đã suy nghĩ kỹ, nếu
đối phương đưa cho họ nhiều tiền, vậy họ có thể đưa con trai út lên thị
trấn đi học sơ trung. Đến lúc đó, bố mẹ Trạm Vinh sẽ không cần phải ở
nhà làm ruộng nữa. Họ có cầm tiền thuê nhà ở thị trấn và cùng con trai
lên thị trấn đọc sách. Hai vợ chồng bọn họ giờ cũng chỉ còn lại một đứa
con trai này để có thể trông cậy vào thôi.
Nghe Trạm Vệ Dân đồng ý muốn bán hộ khẩu của con trai mình, Ôn Noãn vui mừng khôn xiết. Cô
vốn tưởng rằng chuyện này sẽ khiến cô tốn rất nhiều nước bọt, nhưng
không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Cô vội vàng nói với hai người
họ: "Bạn của cháu chưa nói đến sẽ trả bao nhiêu. Nhưng nếu hai người
đồng ý bán, cháu sẽ gọi cho cô ấy ngay bây giờ".
Sau khi Vân Sơ
nhận được cuộc gọi, cô vui mừng không thôi. Còn về giá cả, cô cũng không chắc mình nên đưa bao nhiêu mới phù hợp. Sau, cô nghĩ đến chuyện Ôn
Noãn nói người trong thôn đều nghĩ muốn tiết kiệm đủ tiền để mua một
ngôi nhà thương mại trong thị trấn. Giờ cô muốn mua hộ khẩu con nhà
người ta, nên cô sẽ không quá bủn xỉn mà sẵn sàng đưa cho họ một khoản
tiền xứng đáng với giá bán hộ khẩu để họ mua được một căn nhà ở thị
trấn.
Đương nhiên, cái giá này không phải là cái giá cuối cùng
trong lòng Vân Sơ. Chỉ cần bên kia chịu bán hộ khẩu cho cô, vậy cô trả
thêm một chút tiền cho họ cũng không thành vấn đề. Đối với Vân Sơ hiện
tại, kiếm được tiền là chuyện dễ dàng nhất. Vì trong tay cô còn rất
nhiều thứ tốt chưa bán đi, chỉ cần có thể xử lý chuyện thẻ căn cước của
Trạm Vân Tiêu thì tốn chút tiền tài không đáng kể chút nào.
Ôn
Noãn cũng đoán rằng Vân Sơ không thiếu tiền. Dù sao thì cô ấy có một
thiết bị gian lận nghịch thiên như cánh cửa gỗ, chỉ dựa vào việc đầu cơ
trục lợi bán lại vật tư ở nhiều thế giới khác nhau thì cô ấy cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát tiền đấy.
Thực ra, Ôn Noãn càng là
muốn giúp đỡ gia đình học sinh của mình hơn. Cô cũng không có kiểu của
người phúc ta, từ trong lòng đã nghĩ đến cái giá năm trăm ngàn tệ. (=
1.792.942.987)
Cô nghĩ, hẳn Vân Sơ sẽ sẵn sàng bỏ ra năm trăm
ngàn nhân dân tệ để giải quyết vấn đề thân phận cho Trạm Vân Tiêu. Mà có được số tiền này, Trạm Vệ Dân chẳng những có thể mua được một căn nhà
thương mại trong thị trấn, mà còn có thể sử dụng số tiền còn thừa lại để làm chút sinh ý nhỏ ổn định cuộc sống sau này. Cứ vậy, hai vợ chồng họ
về sau không cần phải dựa vào đất kiếm ăn nữa, đây tuyệt đối là chuyện
vẹn cả đôi bên.
Tuy Vân Sơ cảm thấy cái giá tiền này có hơi cao, nhưng nghĩ lại nó cũng bằng giá trị mấy thỏi vàng mà thôi. Giá trị của
anh Tiêu nhà cô còn vượt hơn thế nhiều, nên cô không băn khoăn nhiều
nữa.
Còn về hai vợ chồng Trạm Vệ Dân, họ hiện đang choáng váng.
Thậm chí, họ còn cảm thấy như mình vẫn đang nằm mơ còn chưa có tỉnh ngủ. Chỉ một cái hộ khẩu, vậy mà đối phương nguyện ý lấy ra năm trăm ngàn tệ để mua!
Đây chính là năm trăm ngàn tệ đấy! Cũng không phải năm ngàn tệ hay năm mươi ngàn tệ đâu.
Vốn dĩ trong dự đoán của Trạm Vệ Dân, hộ khẩu của con trai lớn nếu có thể
bán được với giá ba mươi, năm mươi ngàn đã xem như giá cao rồi. Dù sao
mấy năm nay các hộ đen đi đăng ký hộ khẩu cũng chỉ mất có mười, hai mươi ngàn tiền phạt mà thôi. Bây giờ năm mươi ngàn bọn họ tưởng đã biến
thành năm trăm ngàn, quả thực dọa đến hai vợ chồng không biết nên nói gì hơn.
Ôn Noãn lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nói với hai
người: "Vừa rồi hai người cũng nghe thấy rồi đấy. Cháu cũng đã tận sức
giành giá cao cho hai người, cái giá này hai người có vừa lòng không?".
Trạm Vệ Dân và vợ mình liếc nhìn nhau, xác định mình không phải đang năm mơ
mới vội vàng gật đầu nói: "Vừa lòng, vừa lòng. Quả thực rất vừa lòng".
Ôn Noãn cũng thay học sinh của mình thấy cao hứng. Sau khi gia đình Trạm
Vinh có được một bút tiền tài ngoài ý muốn này, cuộc sống sau này của họ cũng sẽ nhẹ nhõm hơn trước nhiều.
"Đó chính là năm trăm ngàn,
nếu hai người không có ý kiến gì, vậy bạn cháu sẽ lập tức qua đây để xử
lý chuyện này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy ngày mai bọn họ sẽ có
mặt. Chú Trạm, chú mau chuẩn bị đủ giấy tờ liên quan tới hộ khẩu đi, tốt nhất là có thêm giấy công chứng của thôn nữa. Chuyện làm xong sớm thì
hai người có thể nhận được tiền sớm hơn".
Mẹ Trạm Vinh cho đến
giờ vẫn luôn trầm lặng, nhưng lúc này cũng không khống chế được mà kích
động. Bà vội vàng nói: "Đúng, đúng, chúng tôi sẽ làm ngay bây giờ.
Chuyện lần này thực sự là nhờ có cô, cô Ôn".
Ban đầu mẹ Trạm
Vinh đối với chuyện muốn bán hộ khẩu của con trai mình rất là mâu thuẫn, nhưng thấy chồng đã hạ quyết tâm muốn bán nên bà cũng không tiện nói gì hay làm trái lại. Bây giờ nghe nói một cái hộ khẩu có thể bán được năm
trăm ngàn tệ, một chút cảm xúc không vui trong lòng bà lập tức tan biến. Trong lòng trong mắt giờ phút này đều là con số năm trăm ngàn. Có số
tiền đó, cả nhà bọn họ có thể mua được một căn nhà nhỏ trên trấn và an
cư lạc nghiệp, con trai út cũng có thể chuyển đến trên trấn đi học.
Sức hấp dẫn của tiền tài quá lớn, Trạm Vệ Dân cũng không đoái hoài tới công việc đồng áng nữa. Ông lôi ra một chai rượu ngon mua về đợt Tết còn
chưa bóc tem, rồi vội vã xách theo chai rượu đi tới nhà trưởng thôn để
xin cấp giấy chứng nhận. Thấy thế, thông trưởng tất nhiên muốn hỏi mấy
câu tại sao muốn xin cấp giấy chứng nhận.
Trạm Vệ Dân không hề
nhắc tới nửa chữ chuyện ông muốn bán hộ khẩu của con trai mình cho người ta, mà chỉ nói rằng con trai cả của ông đã gọi điện về và nói rằng muốn xin làm thẻ căn cước. Tuy nhiên, trong thôn lại cách thị trấn quá xa,
vì để tránh phải chạy đi chạy về mất thời gian nên muốn xin cái giấy
chứng nhận. Như vậy vừa bớt đi rất nhiều chuyện, vừa không làm ảnh hưởng trì hoãn thời gian. Nói chung, cũng chỉ tốn có một trang giấy và một
chút mực đóng dấu mà thôi.
Thấy Trạm Vệ Dân còn ôm một chai rượu tới, thôn trưởng không nghĩ ngợi nhiều mà rất sảng khoái cấp cho ông
một tờ giấy chứng nhận, lại ấn con dấu xuống.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, thôn trưởng rót chén nước ngồi tán gẫu về con trai lớn nhà Trạm Vệ Dân. Con trai lớn Trạm gia đã xa nhà nhiều năm rồi không có tin tức gì, bây giờ cậu ta lại gọi điện thoại về, thôn trưởng cũng là thật
vì Trạm Vệ Dân cao hứng.
Trong tâm Trạm Vệ Dân lúc này cũng
không biết là tư vị gì. Con trai lớn gọi điện về chỉ là một cái cớ ông
bịa ra để dễ dàng xin được giấy chứng nhận, nếu mà thằng bé thật sự gọi
điện về ngược lại là tốt. Chuyện mình làm rốt cuộc cũng không phải
chuyện quang minh chính đại gì, Trạm Vệ Dân không yên lòng ở lại trò
chuyện tiếp với thôn trưởng. Ông vội đứng dậy lấy lý do phải về bón
thuốc trừ sâu cho ruộng lúa, rồi nhanh chóng rời đi.
Vân Sơ nghe nói chuyện bên chỗ Trạm Vệ Dân đã giải quyết xong, liền lập tức giao
việc của cửa hàng cho Dương Vi. Sau đó cùng Trạm Vân Tiêu lái xe chạy
thẳng đến vùng núi cực kỳ hẻo lánh trong miệng Ôn Noãn.