Những món hầm này mới được Tề Phương làm xong và đang tính cho vào tủ lạnh,
nên khi đồ ăn được giao tới nó vẫn còn mang theo nhiệt độ. Nhiều đồ như
vậy, một mình Vân Sơ tất nhiên không thể xách hết nổi cho nên cô gọi
theo Lỗ Bằng Thiên và Trạm Vân Tiêu cùng cô ra ngoài lấy đồ ăn.
Lúc Trương Kiến Quốc xách đồ ăn từ trên xe xuống còn nói cảm ơn Vân Sơ mấy
câu. Chủ yếu là cảm ơn cô đã chiếu cố đến sinh ý nhà mình. Vì một đơn
đặt hàng này của Vân Sơ, cả Trương Kiến Quốc cùng Tề Phương thật sự là
vừa thấy vui lại vừa sầu. Để có được những món đồ hầm này, hai người họ
đã lấy hết tất cả đồ hầm tính bán cho ngày mai ra để giao hàng cho Vân
Sơ.
Lúc Trương Kiến Quốc lái xe đi giao đồ ăn, Tề Phương còn
đang trong tiệm bận rộn làm nước sốt mới. Trước đó, bà đã lấy cho Vân Sơ nửa nồi nước hầm, nên ngày mai cần dậy sớm đi chợ để mua nguyên liệu
làm đồ hầm về. Xem ra sáng mai phải đóng cửa nửa buổi rồi. Rốt cuộc, đồ
hầm còn chưa kịp làm ra, dù có mở cửa thì cũng không có hàng để bán cho
khách.
Mấy người Vân Sơ hai tay xách đầy đồ ăn, đợi tới lúc bọn
họ trở lại siêu thị mới phát hiện trong khi họ đi ra ngoài để lấy đồ,
trong tiệm lại có khách hàng mới tới. Vị khách lần này tới là một cô gái trẻ xem chừng tuổi không quá lớn, trên người mặc một chiếc váy hoa và
đang ngồi bên cạnh Tiết Xuân Đào chuyên chú nghe cô ấy nói chuyện.
Nhìn trang phục đối phương đang mặc, Vân Sơ liền biết vị khách mới tới này
hẳn là một cô gái hiện đại. Bởi vì Vân Sơ cũng có một chiếc váy hoa màu
hồng nhạt y như cái trên người cô gái ấy đang mặc, bất kể là màu sắc hay kiểu dáng thì đều giống nhau như đúc. Cho nên, cô thậm chí có lý do để
nghi ngờ rằng vị khách mới tới này là người ở cùng thế giới với cô.
Người tới đã cùng Tiết Xuân Đào hàn huyên một hồi lâu, thấy mấy người Vân Sơ
bước vào, Tiết Xuân Đào vội vàng giới thiệu với Vân Sơ: "Vân cô nương,
vị cô nương này tên là Ôn Noãn. Ban nãy khi các ngươi ra ngoài lấy đồ ăn thì nàng ấy đã tới".
Ôn Noãn cũng đã nghe Tiết Xuân Đào nói rõ
ràng về sự thần kỳ của siêu thị này, tâm trí cô nãy giờ vẫn luôn lâng
lâng như bay trên mây. Mãi đến khi nhìn thấy tôm càng, ốc xào, gà rán và Hamburger đang bày trên quầy thu ngân, thân là một giáo viên luôn tin
tưởng vào logic và khoa học giờ cũng đã hoàn toàn sụp đổ thế giới quan.
Vân Sơ trong lòng đã có chút phỏng đoán, cho nên khi đặt đồ ăn lên quầy thu ngân liền cất tiếng gọi mọi người tới cùng ăn, ngoài ra còn nói bóng
nói gió thăm dò Ôn Noãn. Cuối cùng, kết quả của những lời hỏi thăm cũng
giống như Vân Sơ phỏng đoán trước đó, Ôn Noãn đích thật là người cùng
một thế giới với cô.
Tình huống của Ôn Noãn khá đơn giản, là
sinh viên mới tốt nghiệp năm nay mới hai mươi hai tuổi, một thanh niên
mang trong mình đầy hoài bão và khát vọng tốt đẹp. Lúc tốt nghiệp nghe
theo lời động viên của quốc gia đã hăng hái chạy đi đăng ký hỗ trợ giáo
dục với lòng đầy nhiệt huyết. Vốn Ôn Noãn đã nghĩ, mình hẳn sẽ được phân tới một vùng núi xa xôi để thắp sáng con đường đến trường cho các em
nhỏ miền sơn cước.
Nhưng trên đời không phải có một câu nói, lý tưởng thì rất đầy đặn còn hiện thực lại rất xương xẩu.
Nơi Ôn Noãn được giao dạy học đúng là một nơi rất xa xôi, trấn nhỏ cách gần sơn thôn nơi cô dạy nhất cũng là mấy chục dặm đường núi. Dù bố mẹ cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ hành lý cho cô trước khi đi dạy, nhưng đợi tới khi
cô đến đó mới phát hiện ra mọi thứ không hề dễ dàng như cô nghĩ.
Nơi này thật sự quá quá nghèo khó, thanh niên các thôn gần đó đều đã ra
ngoài làm việc hết chỉ lưu lại người già và trẻ nhỏ. Bọn họ ngày ngày
dựa vào người nhà đi làm công ở bên ngoài thỉnh thoảng gửi ít tiền sinh
hoạt về, còn ngày thường đều đều dựa vào chút lương thực và rau quả
chính mình trồng để ăn.
Thêm nữa, một bầu nhiệt huyết của Ôn
Noãn cũng bị tòa nhà tiểu học hai tầng xây bằng xi măng trong thôn dập
tắt. Nhìn chung quanh, ngôi trường tiểu học này đã là tòa nhà tốt nhất
trong thôn. Người trẻ tuổi trong thôn giờ ra ngoài làm công kiếm được
tiền đều không thích quay lại sơn thôn nghèo khó này mà lựa chọn mua nhà ở bên ngoài. Có kém lắm cũng là ở trên trấn cách thôn này mấy chục dặm
đường núi mua được một căn nhà để an gia, sau đó lại đón lão nhân và đứa nhỏ cùng tới đó ở. Bởi vậy, người ở lại chỗ này đều là những người có
hoàn cảnh khó khăn và không có khả năng mua được một ngôi nhà ở trên thị trấn. Chính vì thế, họ chỉ có thể ngày qua ngày ở lại trong thôn tiếp
tục sinh sống.
Ở trước lúc Ôn Noãn tới, cũng từng có giáo viên
đến làng dạy học. Nhưng do điều kiện ở đây thật sự quá tệ, muốn mua thứ
gì thì phải đi bộ cả ngày trời. Hơn nữa, còn phải đi nhanh mới kịp đến
được thị trấn, ngay đến cả chuyển phát nhanh họ cũng chỉ gửi tới bưu cục của thị trấn.
Ôn Noãn đã tới đây được hai tháng. Lúc đầu, cô có đặt mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày ở trên mạng, nhưng đợi tới lúc đến đây rồi cô mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Đó là cô không
có đủ thể lực để đi bộ hàng chục dặm đường núi như vậy, nên chỉ có thể
nhờ đồng hương lúc lên trấn thì tiện giúp cô mang chúng trở lại.
Người dân trong thôn ai cũng tôn kính và niềm nở với cô giáo trẻ tuổi mới tới là Ôn Noãn. Bởi trước lúc cô tới, trong thôn chỉ có hai cô giáo già mới tốt nghiệp cấp hai dạy học tại trường tiểu học, bằng trình độ như vậy
hẳn mọi người đã có thể tưởng tượng ra chất lượng dạy học rồi.
Tuy nhìn Ôn Noãn trắng trắng mềm mềm, dáng dấp nhìn không giống người có
thể chịu đựng được gian khổ nhưng người trong thôn vẫn muốn đối xử tốt
hơn với cô ấy. Bởi họ hy vọng cô có thể ở lại thôn thêm mấy ngày và dạy
cho lũ nhỏ thêm chút kiến thức. Vì vậy, khi Ôn Noãn nhờ họ lấy giùm cô
chuyển phát nhanh, họ đã đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Tuy nhiên, đường núi khó đi và không thể mang vác quá nặng. Vị đồng hương
kia vì có thể đưa chuyển phát nhanh tới tay Ôn Noãn, ngay đến đồ mình
mua cũng không mua. Chính vì vậy đã khiến Ôn Noãn rất băn khoăn, tới sau này không dám đặt đồ trên mạng nữa.
Vấn đề cơm nước hàng ngày
của cô cũng dễ giải quyết. Mỗi ngày Ôn Noãn sẽ đến nhà trưởng thôn kết
nhóm ăn, một tháng cô đưa họ ba trăm tệ, một ngày ba bữa cơm không cần
lo lắng. Đừng thấy ba trăm tệ kia ít, vì một tháng tiền lương của Ôn
Noãn chỉ mới có một ngàn hai mà thôi. Người nhà trưởng thôn đối với cô
rất tốt và ôn hòa, điều thiếu sót duy nhất chính là không có thịt mới mẻ để ăn. Nhà trưởng thôn không có thịt tươi, chỉ có thịt khô, hơn nữa vì
thịt không nhiều nên vài ngày mới có một bữa thịt khô xào.
Tới
trong thôn đã được hai tháng, Ôn Noãn đến một chút tính tình cũng không
có. Cũng may các học sinh của cô rất ngoan lại nghe lời, biết ở chỗ cô
có thể học được nhiều thứ hơn nên đối với cô rất tôn kính. Những học
sinh ngoan ngoãn này có thể coi là niềm an ủi lớn nhất trong lòng Ôn
Noãn. Hầu hết các bạn cùng lớp tốt nghiệp với cô đều đã trở thành giáo
viên, và rất nhiều lúc họ phàn nàn với cô rằng học sinh thành phố khó
dạy. Mới nói một hai câu không đúng là sẽ bị ba mẹ đứa nhỏ đó khiếu nại. Cái này không quản được, cái kia không thể nói ra, rất sợ chỉ một câu
không đúng sẽ khiến lũ nhỏ được nuông chiều kia muốn nhảy lầu.
Mỗi lần nhìn thấy bạn cùng lớp phàn nàn, Ôn Noãn sẽ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình không đến nỗi bét bát lắm. Tuy rằng điều kiện ăn ở có kém
một chút, nhưng cả phụ huynh và học sinh đều rất hòa ái. Người trong
thôn đều rất thuần phác, họ đối với phương thức dạy học của Ôn Noãn
không hề có chút ý kiến gì. Thậm chí còn dặn dò cô rằng, nếu bọn học
sinh không nghe lời thì cô cứ quật thẳng tay, đánh hỏng thì bọn họ sẽ
phụ trách. Đây quả thực dọa đến Ôn Noãn liên tục xua tay nói phạt học
sinh về thể chất là sai.
Việc Ôn Noãn tình cờ gặp được cửa gỗ là
do trong thôn có bố trí cho cô một căn phòng nhỏ ở trong trường. Căn
phòng này quả thật rất nhỏ, chỉ đủ kê được một cái giường và một tủ
sách. Quần áo không có chỗ để, Ôn Noãn đành lấy hái hai cái đinh đóng ở
hai bên đầu tường ở cuối giường, sau lấy sợi dây cột chặt ở hai đầu đinh mới coi như tạm thời có nơi mắc quần áo. Trong phòng không có nhà vệ
sinh, Ôn Noãn chỉ có thể vào nhà vệ sinh của trường để giải quyết nhu
cầu của bản thân.
Trường được xây ở cổng thôn, lại không có
người ở gần nên ban đêm sống ở đây một mình Ôn Noãn thấy hơi sợ. Binh
thường cứ tới tối là Ôn Noãn không dám uống nước vì sợ ban đêm mình buồn đi vệ sinh. Thế nhưng, tối nay nhà trưởng thôn hiếm khi nấu một đĩa lạp xưởng lớn. Nghe nói đây là chút lạp xưởng cuối cùng trong nhà trưởng
thôn, nên cô không chú ý đã ăn nhiều hơn chút.
Thịt khô và lạp
xưởng của nông thôn vì có thể để được lâu nên họ thường cố ý cho nhiều
muối một chút. Thức ăn tối nay quá mặn làm Ôn Noãn nhịn không được mà
uống một chén nước lớn, kết quả tới nửa đêm cô không thể nhịn được nữa
đành phải chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu. Đến khi cô bước ra
khỏi nhà vệ sinh và dùng đèn flash của điện thoại để soi đường thì chợt
thấy cửa văn phòng giáo viên có vẻ hơi lạ.
Cô đánh bạo tiến lên
xem xét liền thấy cánh cửa của văn phòng này đã thay đổi diện mạo khác.
Cánh cửa gỗ ban đầu tuy rằng cũng là cửa gỗ nhưng trên cửa đã được ép
một miếng kính trong suốt, còn cánh cửa gỗ bây giờ đã biến thành một
cánh cửa thuần túy bằng gỗ, trên cửa còn treo một chuỗi chuông gió rất
tinh xảo.
Lông tóc Ôn Noãn khi đó đều dựng hết lên, trong đầu
hiện lên những câu chuyện ma, những bộ phim kinh dị mà cô từng xem. Ôn
Noãn biết mình hẳn nên nhấc chân rời đi, nhưng chân cô lại như dính đầy
chì làm sao cũng không thể dời đi được.
Phòng làm việc của giáo
viên chỉ cách phòng cô ở có hai phút đi đường. Trước đó cô chưa nhìn
thấy cánh cửa gỗ kỳ lạ này thì thôi, nhưng giờ đã nhìn thấy rồi, xem như có chạy về phòng thì cô cũng không dám ở lại trong phòng nữa. Trước
đây, mẹ Ôn Noãn luôn nói cô có chút thiếu thông minh, lời này của bà quả nói không sai. Ôn Noãn cứ đứng trước cửa gỗ một hồi cho đến lúc làm tốt việc xây dựng tinh thần cho chính mình, cô liền mang theo trái tim nhảy loạn xạ đẩy cửa gỗ ra.
Bên kia cửa gỗ cũng không có bất kỳ thứ gì đáng sợ như cô tưởng tượng, mà là một siêu thị có quy mô không lớn,
trước quầy thu ngân còn ngồi một nam một nữ. Còn chưa đợi Ôn Noãn kịp
phản ứng, Tiết Xuân Đào đã chủ động mở miệng cùng cô bắt chuyện. Thông
qua Tiết Xuân Đào, Ôn Noãn cũng đoán ra được tình hình hiện tại. Tuy
nhiên, không đợi cô kịp tiêu hóa những thông tin mình vừa nhận được thì
mấy người Vân Sơ đã trở về với đầy túi đồ ăn trên tay.
Trước kia Ôn Noãn cũng thường gọi đồ ăn ngoài. Tuy rằng mấy thứ Vân Sơ gọi đều là những thứ cô ấy không muốn ăn trước đây, nhưng sau hai tháng ngây người ở vùng núi, đừng nói đến đồ nướng hay Hamburger, mà chỉ bằng lạp xưởng
làm từ thịt khô nhà trưởng thôn cũng đủ để câu con trùng tham ăn trong
người cô ra.
Dù rằng trong lòng Vân Sơ có chút đề phòng Ôn Noãn, chủ yếu do đây là lần đầu tiên cô gặp một vị khách là người cùng thế
giới với mình. Cô rất sợ rằng thân phận và tin tức của mình nếu cô ấy
biết được sẽ gây ra rắc rối khó lường. Cũng may Ôn Noãn không phải người có tâm cơ thâm trầm. Sau khi Vân Sơ mời cô ấy ăn cơm, cả tâm trí của cô ấy đều đổ dồn vào đám đồ ăn trước mặt.
Trong bữa ăn, Vân Sơ như thường lệ giới thiệu sơ qua cho Ôn Noãn biết những người còn lại trong
phòng. Những người khác đều không sao. Nhưng tới lúc Vân Sơ giới thiệu
đến Trạm Vân Tiêu, Ôn Noãn vừa nuốt miếng đùi gà chiên trong miệng vừa
ngạc nhiên nói: "Bạn trai cô cũng họ Trạm à? Trước kia, tôi chưa từng
thấy họ này bao giờ, nhưng trong khoảng thời gian này qua lại lại thường tiếp xúc với những người họ Trạm".
Ôn Noãn nói rằng ngôi làng
nơi cô ấy đang dạy học hầu hết là những người họ Trạm. Cũng phải có hơn
chục hộ gia đình đều mang họ Trạm.
Thoáng một cái, Vân Sơ lập
tức trở nên hứng thú. Cô chỉ thấy có cái gì đó xẹt qua trong đầu, nhưng
cô lại không thể bắt được manh mối. Thấy Vân Sơ hứng thú, Ôn Noãn đã kể
cho cô nghe rất nhiều điều trong làng. Bình thường Ôn Noãn cũng không
hay đi dạo trong thôn, đây đều là một học sinh trong lớp kể cho cô nghe.
Tiết Xuân Đào nghe xong, trong lòng tràn đầy kính nể. Mặc dù từ lâu nàng đã biết giữa hiện đại và cổ đại có sự khác biệt rất lớn, nhưng nàng thực sự bội phục một nữ hài tử như Ôn Noãn có thể làm phu tử dạy
học sinh đọc sách.
Riêng lực chú ý của Vân Sơ lại đổ dồn
vào người học sinh Ôn Noãn nói. Cô thúc giục nói: "Cô có thể nói rõ chi
tiết về những gì đã xảy ra với nhà cậu học sinh mà có anh trai đã đi ra
ngoài làm công mười năm trước không? Người anh trai đó từ lúc ra ngoài
vẫn chưa có tin tức gì sao?".
Trong lòng Vân Sơ ẩn ẩn có một loại dự cảm---- có lẽ vấn đề thân phận của Trạm Vân Tiêu có thể giải quyết ngay lập tức rồi.