Sau khi cắt được khối gỗ thành hình vòng cung, Quirrell lại nghiên cứu thêm hai ngày cuối cùng đã làm được một cái bánh xe khá tròn. Vì bánh xe
bằng gỗ không bền, hắn còn linh cơ khẽ động bọc thêm một lớp da lên bánh xe, bằng cách này sẽ giúp giảm đáng kể vấn đề hư hại của bánh xe bằng
gỗ.
Khi chiếc xe đẩy đầu tiên trong bộ lạc được chế tạo ra, đã là ngày thứ mười hai sau khi Agula trở về từ chỗ Vân Sơ. Điểm khó khăn
nhất để làm ra xe kéo chính là nằm ở hai cái bánh xe. Khi bánh xe được
làm ra, Quirrell chỉ mất đúng hai ngày để ghép ván xe và bánh xe lại với nhau.
Agula thử kéo hai cái cảm thụ một chút. Tuy chiếc xe này
không kéo thông thuận bằng chiếc xe Lỗ Bằng Thiên đưa, nhưng nghĩ thời
gian sau này còn dài, lại tiếp tục nghiên cứu chỉnh sửa thêm một chút
thì nhất định sẽ làm ra được chiếc xe càng tốt hơn.
Tới lúc tất
cả gạch đất đều được phơi khô chắc chắn, Quirrell đã làm ra được hai
chiếc xe kéo. mặc dù bây giờ hắn đã làm bánh xe nhanh hơn nhiều so với
lúc đầu, nhưng vẫn phải mất rất nhiều thời gian để tạo ra một chiếc xe
kéo hoàn chỉnh. Cũng may hiện tại hắn không còn cần xe kéo để làm mẫu
nữa, nên giờ cả ba chiếc xe kéo trong bộ lạc đều được sử dụng để vận
chuyển gạch.
Hơn nữa, Agula dựa theo xe kéo mẫu chế tạo ra mấy
cái xe kéo nhỏ. Nói là xe kéo, kỳ thật chính là dùng một tấm ván gỗ lớn
có lót tấm tre dày bên dưới. Giữa các nan tre được buộc dây bện bằng da
thú, sau lại buộc cố định giữa tấm nan tre và ván gỗ lại với nhau, ngoài ra còn dùng một sợi dây dài buộc cố định hai đầu tấm ván. Lúc di chuyển chỉ cần kéo dây đi về phía trước là cả tấm ván cũng được kéo theo.
Loại xe kéo này tuy không dễ sử dụng như xe kéo chở hàng, nhưng tạm sử dụng
vẫn là chấp nhận được. Dù sao so với mọi người khiêng ván gỗ đi đường
thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những bản vẽ Vân Sơ đưa, Agula không hề
giấu riêng. Hắn đưa bản vẽ xe kéo cho Quirrell, chỉ để lại bản vẽ quặng
sắt và luyện sắt cho riêng mình. Còn những cái khác thì giao cho Santan, để hắn ta dùng đao khắc lại tất cả tư liệu trên bản vẽ lên phiến đá.
Những tư liệu này rất quan trọng đối với sự phát triển sau này của
bộ lạc, nếu chẳng may một trong số chúng bị hư hỏng thì sẽ là một tổn
thất vô cùng lớn. Chính vì vậy, để bảo vệ chúng, tốt hơn hết vẫn nên
khắc một bản sao lên phiến đá thì tốt hơn.
Mười ngày cũng đủ để
người trong bộ lạc thay đổi lớn. Ulan dẫn theo các nữ nhân trong bộ lạc
gắng sức vội vã hơn mười ngày cuối cùng cũng cho mỗi người trong bộ lạc
một thân quần áo phù hợp. Lúc được phát quần áo mới, mọi người không mặc ngay mà đều vội vã chạy đến dòng suối nhỏ nhảy ùm vào đó rửa sạch mồ
hôi và bụi bẩn trên người, sau mới trịnh trọng khoác lên mình bộ quần áo mới.
Lần này làm quần áo, Ulan đã sắp xếp rõ. Quần áo của nam
nhân thống nhất dùng vải bông màu xanh đậm, màu xám đậm. Trong khi nữ
nhân và tiểu hài tử thì dùng vải bông có màu sắc tương đối sáng hơn. Đặc biệt là các nữ nhân, họ còn cố ý chọn mấy miếng vải bông in hoa mà họ
cảm thấy đẹp mắt may thành y phục cho mình.
Mặc quần áo mới, ai
ai cũng cảm thấy mình và người trong bộ lạc đẹp hơn mọi ngày. Trước đây
mùa đông ai cũng chỉ quấn mỗi tấm da thú, còn tới hè thì chỉ mặc mỗi váy da thú. Dù là nam nữ già trẻ thì đều như thế. Trước đây không ai nghĩ
rằng điều này có gì không đúng, dù sao đời đời kiếp kiếp tổ tông bọn hắn cũng là như thế. Nhưng từ khi Agula có được một bộ quần áo từ chỗ sứ
giả Thiên Thần, mọi người mới phát hiện hóa ra trên thế giới này còn có
thứ đẹp đẽ mỏng manh như vậy, tên của nó là quần áo.
Ai cũng nâng niu bộ quần áo đang mặc trên người, đến cả mấy con khỉ nhỏ thích lăn
lộn trên đất trước kia cũng không dám chạy nhảy nghịch ngợm nữa. Đi đến
đâu chúng cũng đứng thẳng người chỉ sợ bùn đất làm bẩn quần áo bảo bối
của mình.
Mấy nữ nhân còn tốt, bởi Agula đã bàn giao để các nàng tiếp tục may thêm quần áo, ít nhất phải cho mỗi một tộc nhân thêm một
bộ quần áo để thay giặt hàng ngày. Vì vậy, ngoài việc nấu ăn ra thì các
nàng chỉ cần ngồi trên những tảng đá sạch và cầm kim khâu may y phục, do đó không có khả năng sẽ làm bẩn quần áo đang mặc trên người.
Riêng các nam nhân lại không có đãi ngộ tốt như vậy. Hiện tại bọn hắn đang
mải miết bận rộn làm gạch đất sét, cả ngày đều ngâm mình trong đống đất
sét nên dù có cẩn thận thế nào chăng nữa thì quần áo vẫn sẽ bẩn. Cho
nên, bọn hắn chỉ mặc bộ quần áo đó có một ngày mà chúng đã bám đầy bụi
bẩn và rất cần được giặt sạch sẽ. Điều này quả thực làm bọn hắn đau lòng hỏng rồi, nên sang ngày hôm sau đều không hẹn mà cùng mặc lại váy da
thú của mình.
Thời điểm làm gạch đất không thích hợp mặc quần áo như thế, nên bọn hắn vẫn là chấp nhận mặc váy da thú của mình đi. Còn
bộ quần áo kia đợi tới lúc không làm gạch đất nữa thì mặc sau cũng được.
Bởi vì các nam nhân bên này tạm thời không cần mặc đến quần áo, nên đám người Ulan không còn vội vã để may quần áo mới cho bọn hắn
nữa. Các nàng chuyển sang may quần áo cho các lão nhân và bọn trẻ trong
bộ lạc trước.
Lúc này, đậu tương trồng trước đó đều nảy mầm
thuận lợi, đám chim chóc bay trên trời cuối cùng cũng từ bỏ mảnh đất
trồng trọt này. Rốt cuộc, chúng chỉ ăn đậu tương mà thôi chứ chẳng có
mấy hứng thú với giá đỗ. Sau khi không phải đuổi bắt chim hàng ngày, đám trẻ con trong bộ lạc ngay lập tức được khoan khoái hơn. Chúng mỗi ngày
kết bạn tốp năm tốp ba chạy đến hoang nguyên trước mặt tìm kiếm rau dại
có thể ăn.
Thời gian trước có đổ một trận mưa to đã cho vùng đất này sinh ra nhiều sinh mệnh mới. Các loại hoa dại cỏ dại không tới mấy
ngày đã mọc um tùm cả một vùng bình nguyên. Thời gian trước, những hạt
cỏ rơi trong đất đã nảy mầm nên các lão nhân trong bộ lạc giờ mỗi ngày
lại nhiều thêm một công việc----- đó là nhổ cỏ.
Có quá nhiều cỏ
dại trong ruộng đậu tương, chỉ cần mấy ngày không nhổ là chúng mọc lên
một mảng lớn. Vì lẽ đó, Agula đã nhiều lần giải thích và dặn dò rằng cỏ
dại trên ruộng cần phải được loại bỏ kịp thời, nếu không chúng sẽ tranh
mất chất dinh dưỡng của hoa màu, như vậy những cây trồng kia sẽ không
thể nào phát triển tốt được.
Những hoa màu trong đất hiện là ưu
tiên hàng đầu của cả bộ lạc. Vì để những đậu mầm kia được khỏe mạnh
trưởng thành, các lão nhân trong bộ lạc hận không thể một ngày ra ruộng
tuần tra hai lần, phàm là nhìn thấy một cây cỏ dại nào là lập tức nhổ bỏ nó ngay.
Bên chỗ Agula cũng đã làm ra rất nhiều gạch đất, nên
có thể phân ra một ít nhân thủ để xây nhà. Đào móng không phải là một
công việc dễ dàng và nhẹ nhõm, dù cho trong bộ lạc hiện tại có rất nhiều cuốc nhưng mọi người phải mất vài ngày mới đào được móng. Chẳng qua,
lúc nhìn thấy ngôi nhà được xây bằng gạch đất trên bản vẽ, ai cũng thực
sự mong mình được sống trong một ngôi nhà như vậy càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, mỗi một gia đình lại có một ngôi nhà riêng của mình, đến mùa
đông này cũng không cần chen chúc với nhau trong hang động nữa.
Vì để ngôi nhà có thể được xây ra nhanh hơn, các nam nhân trong bộ lạc
thật sự là dốc ra toàn bộ lực lượng của mình. Thậm chí, các lão nhân hay đám trẻ con mỗi khi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ tiến lên giúp đỡ các
nam nhân vận chuyển đất đào lên.
Trong khoảng thời gian này mọi
người đều mệt mỏi, Agula cũng không keo kiệt, hắn hào phóng mở năm thùng rượu ra chia cho mọi người nhấm nháp. Một bát rượu vào bụng, những
người trong bộ lạc chưa từng tiếp xúc với rượu trước đó trở nên say xỉn.
Nhìn các tộc nhân say khướt, Agula cười lắc đầu. Hắn còn nhớ rõ lát nữa mình còn có chuyện nên ban nãy không có uống rượu.
Mỗi đêm, Agula đều sẽ tới chỗ hoang nguyên để canh gác, vì hắn sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ thời gian mở cửa gỗ.
So với bầu không khí bận đến khí thế ngất trời bên chỗ Agula, thì bên chỗ Vân Sơ cứ phải gọi là tuế nguyệt tĩnh.
Sau khi quan hệ giữa hai người tiến triển có tính thực chất, bọn họ càng
dính chặt nhau hơn. Nhất là Trạm Vân Tiêu, người nào đó mới nếm được
hương vị nên giờ trong đầu chỉ toàn chứa việc kia, hận không thể cả ngày cùng Vân Sơ chơi lăn giường.
Vân Sơ ngơ ngơ ngác ngác bồi hắn
pha trộn hai ngày, cuối cùng cũng nhớ ra bản thân còn rất nhiều việc
phải làm. Cô lập tức chạy tới cửa hàng mẹ và bé ngay bên cạnh mua mười
thùng tã các loại, người ra còn mua rất nhiều khăn tắm, chăn và quần áo
nhỏ cho trẻ sơ sinh nữa. Chỉ một đơn hàng này của Vân Sơ đã bằng doanh
thu trong một tuần của chị gái bán hàng sát vách.
Sau khi được
Vân Sơ chiếu cố sinh ý làm ăn, chị gái kia cảm thấy quan hệ giữa hai
người ngày càng thân thiết hơn. Thậm chí còn lôi kéo Vân Sơ hỏi có phải
gần đây có chuyện tốt không.
Hai ngày này tuy Vân Sơ dành phần
lớn thời gian ở cùng Trạm Vân Tiêu trên tầng hai, nhưng giữa trưa và tối bọn họ vẫn phải đi ăn cơm nên mọi người đều biết bạn trai cô đã đến đây ở cùng cô. Lần này thấy Vân Sơ mua nhiều đồ trẻ em như vậy, chị gái sát vách còn tưởng là trong bụng cô đã có nên giờ chuẩn bị trước.
Vân Sơ thầm cười lắc đầu: Hai ngày nay bọn họ đã dùng hết mấy hộp áo mưa nhỏ rồi, làm sao lại có thai được cơ chứ.
[ ?!! 0_0 Hai ngày = mấy hộp ]
Cô giải thích với chị gái rằng mấy thứ này là mua giùm bạn của cô.
Chị gái nghe thế thì nghi ngờ nhìn bụng dưới của Vân Sơ. Chẳng qua Vân Sơ
đã nói thế rồi, cô ấy cũng ngại lại hỏi tiếp. Nhỡ đâu chọc giận Vân Sơ,
rồi sau này lại không tới chỗ cô ấy mua đồ nữa thì biết làm sao.
Mua đồ cho Tiết Xuân Đào xong, Vân Sơ lại vội vàng lo chuyện chứng thực hộ
khẩu cho Trạm Vân Tiêu. Chẳng qua, chuyện này thực sự quá khó. Nếu là
trẻ con thì còn có rất nhiều cách để bổ sung hộ tịch, nhưng Trạm Vân
Tiêu nay đã hai mươi ba tuổi rồi. Một người hai mươi ba tuổi, nhưng một
chút vết tích sinh hoạt cũng không có thì chuyện muốn làm thẻ căn cước
thật là khó càng thêm khó.
Thứ nhất, anh không có hộ khẩu đàng
hoàng. Thứ hai, không có cơ quan chính phủ nào có thể cấp giấy chứng
nhận nhân thân cho anh. Thứ ba, không có người bảo lãnh cho anh. Cho
nên, vấn đề về thân phận của anh đã làm khó Vân Sơ.
Trạm Vân
Tiêu thấy nàng vì chuyện này mà cả ngày mặt ủ mày chau nên chỉ có thể an ủi nàng đừng lo lắng quá, hai người sẽ từ từ tìm ra cách giải quyết mà.
Vân Sơ cũng biết vấn đề này không thể vội vàng giải quyết được. Tuy rằng không cam tâm, những cũng chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện
này.
Thời gian ở chung giữa hai người trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác hơn nửa tháng đã đi qua, đến áo mưa nhỏ trong tủ đầu giường
cũng đã được bổ sung vài lần. Sáng nay, khi vừa tỉnh dậy Vân Sơ lại cảm
ứng được cảm giác quen thuộc. Cô vội vàng kéo Trạm Vân Tiêu dậy và ra
ngoài mua sắm.
Mỹ phẩm dưỡng da trong tiệm chắc chắc vẫn còn,
trải qua hai lần tiêu thụ rầm rộ lúc trước, giờ tình hình doanh thu
trong tiệm rõ ràng đã ổn định lại. Hiện một ngày cứ trung bình bán được
mười mấy bộ. Rốt cuộc, mỹ phẩm dưỡng da rất đắt tiền, toàn bộ Khánh quốc người có thể tiêu phí nổi cũng không nhiều lắm. Hơn nữa, hiện nay hầu
hết các phu nhân tiểu thư đều đã mua được đồ rồi nên tạm thời họ chưa có nhu cầu mua tiếp.
Hai người Vân Sơ đi chợ mua sắm rất lâu, cuối cùng chỉ mua mười mấy thùng hoa quả trở về. Thời cổ đại hoa quả tươi
không có nhiều, lại thêm vận chuyển không tiện nên lại càng hiếm. Số hoa quả này Trạm Vân Tiêu mang về, mặc kệ là để người trong nhà ăn hay là
mang đi tặng lễ đều là chuyện vô cùng rất có mặt mũi.
Vân Sơ
nghĩ khả năng mấy người Lỗ Bằng Thiên và Agula cũng sẽ tới nên lại mua
thêm vài thùng hoa quả nữa và nhờ người bán chuyển thẳng đến nhà cho cô. Cô một lúc mua nhiều hoa quả như vậy tất nhiên cũng khiến những người
kinh doanh trên phố ít nhiều có chút hiếu kì. Nhưng khi hỏi, Vân Sơ chỉ
nói rằng mua về để tặng người ta.
Thanh thành tuy rằng không
lớn, nhưng xung quanh quận lỵ lại có rất nhiều đất trồng rau và vườn
trái cây. Do đó giá rau quả ở đây luôn rẻ hơn so với những nơi khác, nên lý do Vân Sơ đưa ra người chung quanh vẫn miễn cưỡng tin.