Trong tưởng tượng của Vân Sơ, thời gian hôm nay của cô ắt hẳn sẽ rất vui sướng mới đúng.
Cô mới bán được một viên sapphire màu lam và đổi được một khoản tiền khổng lồ đối với hầu hết mọi người. Có số tiền đó, cô có thể bước vào bất kỳ
cửa hàng nào trong trung tâm thương mại mà không cần luống cuống hay
phải đắn đo gì nhiều. Tuy nhiên, thực tế lại rất khác so với tưởng tượng của cô. Khi cô vừa mới mua ba cái túi xách, sáu bảy bộ quần áo ở tầng
một của trung tâm thương mại thì tâm tình ngay lập tức trở nên hỏng bét, cảm giác buồn nôn tựa như bị ăn phải ruồi.
Nguyên nhân là do cô đã có cuộc chạm trán tình cờ với bạn trai cũ khi đang muốn lên tầng hai muốn càn quét chiến lợi phẩm.
Lâm Trí Hòa cũng không phải đến một mình, mà bên cạnh còn có một người phụ
nữ nữa. Từ bộ quần áo rộng thùng thình không che được cái bụng đang nhô
lên kia cũng đủ nhìn ra cô gái đó đang mang thai.
Chuyện Lâm Trí Hòa đã kết hôn Vân Sơ có biết. Lúc ấy Đường Lôi còn đi tham gia hôn lễ
của anh ta cơ mà. Lúc trở về còn buôn dưa lên với Vân Sơ, nói rằng cô ấy đã nghe thấy thân thích nhà trai thảo luận rằng hai người kia là cưới
chạy bầu. Bây giờ chuyện mang thai khi chưa kết hôn đã không còn gì lạ
nữa, và Vân Sơ nghe rồi cũng chỉ để đó. Tuy mối tình của cô và Lâm Trí
Hòa kết thúc trong lùm xùm, nhưng họ cũng đã chia tay lâu rồi, đối
phương kết hôn sinh con cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Vân Sơ làm sao cũng không nghĩ tới hôm nay thế mà lại gặp lại bạn trai cũ và
vợ hiện tại của anh ta ở trung tâm thương mại. Nói thật, đây tuyệt đối
là nghiệt duyên.
Khánh thị lớn như thế, mấy tháng chưa chắc Vân
Sơ đã trở lại Khánh thị một lần. Hơn nữa, thành phố này cũng đâu chỉ có
mỗi một cái trung tâm thương mại đâu, tại sao hết lần này tới lần khác
lại để cô đụng phải bọn họ cơ chứ?
Vân Sơ muốn giả vờ như không
thấy trực tiếp xoay người rời đi. Vốn cô nghĩ Lâm Trí Hòa nói sao chắc
cũng sẽ bận tâm tới vợ đang mang thai, nên cũng sẽ giả vờ như không thấy cô. Nhưng tên đàn ông kia lại không đi theo lẽ thường. Ngay khi Vân Sơ
vừa giơ chân lên, anh ta như sợ người khác không biết mối quan hệ của
hai người hay sao ấy mà vội vàng gọi một tiếng "Tiểu Sơ" trong sự ngạc
nhiên và háo hức.
Nói cho phải chăng, lúc nào sự chú ý của Vân
Sơ cũng tập trung vào vợ của Lâm Trí Hòa. Thấy cô ấy sụ mặt xuống vì một tiếng chào hỏi trực tiếp của Lâm Trí Hòa, cô cũng cảm thấy rất có lỗi.
Nếu có thể, cô thật sự cũng không muốn đi cách ứng một người phụ nữ mang
thai làm gì. Nhưng ai biết mạch não của Lâm Trí Hòa lại kỳ hoa khác với
người thường, tựa như không hề cảm thấy hành vi của mình có gì không
đúng. Hơn nữa, vì một tiếng chào hỏi này của anh ta khiến bước chân của
Vân Sơ đành phải dừng lại, cô hướng hai người kia hơi gật đầu một cái.
Sự chú ý của Lâm Trí Hòa vẫn luôn rơi vào trên người Vân Sơ, nhưng sự chú ý của vợ anh ta lại đổ dồn vào tay Vân Sơ.
Gia cảnh của Vu Như Tuyết không tệ, trước khi kết hôn cũng là người biết
hưởng thụ. Chỉ bằng mấy cái túi trong tay Vân Sơ, cô ta đã biết đó là
thương hiệu túi xách mà cô ta đã phải dành dụm vài tháng lương mới mua
được trước khi kết hôn. Chiếc túi bình dân nhất của thương hiệu này cũng đã có giá hơn một vạn tệ rồi (= 32tr). Từ sau khi kết hôn, Vu Như Tuyết căn bản không nỡ bỏ tiền ra mua. Lương của Lâm Trí Hòa tuy không thấp
nhưng trên người anh còn đeo sổ vay mua xe mua nhà, sau khi trả tiền thế chấp hàng tháng, số tiền lương còn lại còn không đủ chi tiêu cho chính
bản thân anh nữa. Anh quản cô không cho cô mở miệng hỏi tiền bố mẹ chồng hay bố mẹ đẻ, do đó hai người chỉ đành tiết kiệm tiền lương của cả
hai để chi tiêu sinh hoạt hàng ngày.
Vu Như Tuyết có biết Vân
Sơ. Vào thời điểm đó, gia đình cô đã sắp xếp cho cô một buổi xem mắt với Lâm Trí Hòa. Chỉ một lần gặp mặt đó, cô đối với đối tượng xem mắt hết
sức hài lòng. Lâm Trí Hòa có dáng dấp anh tuấn cao lớn, công việc của
anh cũng là một ngành rất có triển vọng, lương cũng thuộc hàng tốt nhất
so với các bạn cùng lứa. Một người có điều kiện tốt như vậy Vu Như Tuyết thật sự khó để không bị động tâm.
Tuy nhiên, trong vòng vài
ngày kể từ ngày xem mắt, cô mới biết hóa ra Lâm Trí Hòa đã có bạn gái
rồi. Bạn gái của anh đã phát hiện ra anh lén cô ấy đi xem mắt, còn cùng
anh náo muốn chia tay. Lúc đó Lâm Trí Hòa cũng là luống cuống, anh ta
lập tức muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô để đi níu kéo bạn gái
mình. Nhưng kết quả cuối cùng là Lâm Trí Hòa muốn níu kéo, còn đối
phương lại hoàn toàn không cho anh ta cơ hội. Cô ấy nhanh chóng từ chức
và chuyển về quê nhà của mình. Chính bởi vậy, khiến cho rất nhiều mưu kế nhỏ mà Vu Như Tuyết đã tính trong lòng đều không dùng được, và rất nhẹ
nhàng có được một đối tượng kết hôn vừa ý.
Khoảng thời gian đó,
Lâm Trí Hòa luôn chán nản khi hai người chia tay, lúc ở chung với Vu Như Tuyết cũng rất lạnh nhạt. Điều đó khiến Vu Như Tuyết, một cô gái được
gia đình sủng ái chiều chuộng từ nhỏ đến lớn làm sao chịu được. Ở ngay
lúc cô quyết định từ bỏ Lâm Trí Hòa, thì có một ngày anh uống say đến
tìm cô, hai người không biết thế nào cứ mơ mơ hồ hồ lăn đến cùng nhau,
tiếp sau đó là cô mang thai. Cuối cùng, hai người thuận lý thành chương
mà kết hôn với nhau. Khi đó, Vu Như Tuyết nghĩ rằng Lâm Trí Hòa dường
như đã quyết định yên bề gia thất, chuyên tâm cùng cô sống qua ngày với
nhau.
Nếu không phải có một lần Vu Như Tuyết lấy trộm điện thoại của chồng và nhìn thấy ảnh của anh và Vân Sơ trong album điện thoại,
thì cô cũng cho rằng chồng mình đã thật sự quên cô bạn gái cũ này rồi.
Sự tồn tại của Vân Sơ đã trở thành cái gai trong lòng Vu Như Tuyết,
khiến cô hận mỗi khi nghĩ tới. Chỉ là cô biết Vân Sơ đã trở về quê, sau
này chồng mình và cô ta sẽ khó gặp được nhau nên cô dứt khoát giả vờ như không phát hiện ra bí mật nhỏ trong điện thoại của Lâm Trí Hòa.
Đợi sau khi cô sinh con, trái tim của chồng cô sẽ từ từ hướng về gia đình
thôi. Dựa vào niềm tin này, Vu Như Tuyết thật vất vả chống đỡ đến hôm
nay. Thế mà, cuộc gặp gỡ bất ngờ với Vân Sơ hôm nay đã trực tiếp đánh
bại lớp phòng thủ trong tâm Vu Như Tuyết khi nhìn thấy sự vui vẻ không
hề che giấu trên mặt chồng mình.
Vân Sơ không muốn cùng hai
người này ôn chuyện phiếm, cô gật nhẹ đầu biểu thị chào hỏi rồi xoay
người rời đi. Nhưng Lâm Trí Hòa lại tựa như không nhìn thấy vẻ không
kiên nhẫn trên mặt cô, anh ta trực tiếp đưa tay ra và ngăn cô lại.
Nhìn bạn trai cũ khiến người ta bực mình này, Vân Sơ không nhịn được giơ tay đánh vào cánh tay trước mặt cô: “Có việc à?”
Lâm Trí Hòa hơi khẩn trương hỏi: "Cái đó, Tiểu Sơ, em..... Sao em tới Khánh thị thế?".
"Làm sao? Khánh thị là nhà của anh à? Tôi không thể tới hả?". Câu hỏi này
của anh ta thật làm Vân Sơ không biết nói sao. Hai người bọn họ giờ đã
không còn liên quan gì đến nhau, cô muốn đi đâu còn phải như lúc yêu
nhau báo cáo với anh ta hả?
"Anh.....anh không....không phải ý
đó". Lâm Trí Hòa gấp đến trên trán túa ra mồ hôi. Nhưng anh ta càng lo
lắng lại càng không nói được rõ ràng, làm cho trong lúc nhất thời không
biết phải làm sao.
Vân Sơ không muốn biết Lâm Trí Hòa đang muốn
nói cái gì, cô mất kiên nhẫn xua tay nói: "Không phải cái gì mà không
phải. Tôi nói này, anh cũng là đàn ông, cứ thế để mặc cho vợ đang mang
thai đứng ở chỗ thang cuốn, còn mình thì đứng nói chuyện với bạn gái cũ
thế à? Anh không sợ người trên thang cuốn vô tình đụng phải vợ anh
sao? Nếu cô ấy có vấn đề gì nguy hiểm tới tính mạng, nói không chừng mẹ
anh còn cho rằng tôi có chủ tâm phá hoại gia đình anh ấy chứ".
Dứt lời, thấy Lâm Trí Hòa vẫn muốn tiến lên kéo mình, Vân Sơ thô bạo rụt
lại cánh tay không để anh đụng phải, nói: "Tôi nghĩ tôi đã nói rõ với
anh những gì cần nói khi chúng ta gặp nhau lần trước rồi, và bây giờ tôi không còn gì để nói với anh nữa cả. Một người bạn trai đủ tiêu chuẩn
như tôi nói trước đây coi như chết rồi, mong anh hiểu rõ. Hy vọng lần
sau nếu chúng ta không may có gặp phải nhau vậy mong anh có thể coi như
không nhìn thấy, đừng có đến ngăn cản tôi giống như bây giờ. Có lẽ anh
không biết, tính tình của tôi bây giờ gắt gỏng hơn trước rất nhiều, có
lẽ lần sau tôi sẽ không kiềm chế được bản thân mà đánh anh đấy".
Nói xong, Vân Sơ mặc kệ Lâm Trí Hòa sẽ có sắc mặt gì, cô trực tiếp nhấc
chân bỏ đi. Đoán chừng Lâm Trí Hòa cũng sợ Vân Sơ thật sự sẽ lại đánh
mình trong trung tâm thương mại, nên cuối cùng không có tiến lên cản cô
lại nữa.
Một khúc nhạc đệm này khiến Vân Sơ không còn hứng thú
với việc mua sắm nữa. Thấy trước mặt có một cửa hàng đồ dùng trẻ em, cô
thế mà quỷ thần xui khiến lại đi vào.
Thấy chồng nhìn Vân Sơ hồi lâu, Vu Như Tuyết không kìm được sự đau buồn và tức giận trong lòng,
gay gắt nói: "Quần áo và túi xách trong tay Vân tiểu thư đều là hàng
hiệu quốc tế có giá trị không nhỏ. Anh không nhớ khi chúng ta kết hôn,
đã nghe bạn học cũ nói rằng cô ta về quê để kinh doanh một siêu thị nhỏ
do trưởng bối để lại sao? Siêu thị bây giờ kinh doanh đúng là có lãi mà, một cái túi xách mấy vạn tệ nói mua là mua, lại còn mua được mấy cái
một lần cơ đấy".
Những gì vợ nói khiến lòng Lâm Trí Hòa bách vị
tạp trần, anh biết mở siêu thị chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền
như thế. Trước đây, anh từng tự mình đi tìm hiểu tình hình của Vân Sơ và biết siêu thị cô ấy đang kinh doanh là một siêu thị nhỏ trong khu dân
cư. Hơn nữa, nơi đó chỉ là huyện thành nhỏ, cho dù công việc kinh doanh
tốt đến đâu thì không có khả năng sẽ kiếm được một vạn tệ một tháng.
Hôm nay nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Vân Sơ, Lâm Trí Hòa không khỏi đi
theo ý nghĩ của Vu Như Tuyết: Vân Sơ vốn có dung mạo xinh đẹp, chẳng lẽ
cô ấy.....
"Tiểu Sơ không phải là người như vậy". Lâm Trí Hòa
không biết là đang thuyết phục mình hay là thuyết phục Vu Như Tuyết, nói chung vì Vân Sơ không có vẻ mặt tốt với anh nên lúc này tâm trạng của
anh rất hỏng bét. Vứt lại câu nói này liền tự mình dẫm lên thang cuốn đi xuống tầng, hoàn toàn không để ý đến người vợ vẫn đứng đó.
Vu
Như Tuyết rất tức giận, muốn đuổi kịp chồng lý luận vài câu nhưng cô
không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Do
đó, chỉ đành cố nén tức giận dẫm lên thang cuốn xuống lầu đuổi theo Lâm
Trí Hòa.
Vân Sơ không quan tâm đến kiện cáo giữa hai người kia.
Vì những chiếc giày nhỏ, váy nhỏ đáng yêu tinh xảo được trưng bày trong
cửa hàng bà bầu và em bé đã hấp dẫn sự chú ý của cô, Vân Sơ nhịn không
được ngó cái này một cái nhìn cái kia một cái, cho tới lúc đi ra trên
tay đã nhiều thêm một cái túi quần áo và giày trẻ con.
Cô nghĩ
lúc về nhất định phải nhớ cất kỹ túi đồ này vào tận sâu trong tủ, bằng
không để Trạm Vân Tiêu mà thấy được còn tưởng rằng cô đang nhớ mong được gả cho anh ý chứ. Thật ra, khi nhìn thấy quần áo và giày dép của trẻ
con trưng bày trong cửa hàng, lòng Vân Sơ cũng nhịn không được mà dao
động.
Nếu cô và Trạm Vân Tiêu sinh con, vậy dựa vào gen của hai
người họ chắc chắn tướng mạo của đứa nhỏ sẽ không tệ lắm. Tới lúc đó mà
mặc những bộ quần áo dễ thương đáng yêu này vậy chắc chắn sẽ trông rất
rất rất đáng yêu. Vừa nghĩ thế, cô lại thấy chuyện kết hôn với Trạm Vân
Tiêu không tính là rất khó chấp nhận, đúng nhỉ?
Trạm Vân Tiêu nếu biết Vân Sơ nhả ra muốn kết hôn với mình vì mục đích có con thì không biết hắn sẽ vui hay buồn nữa.
Vân Sơ không quên mua đồ cho Trạm Vân Tiêu. Nghĩ tới sau này anh sẽ thường
xuyên sinh hoạt ở hiện đại, nên cô mua cho anh mấy bộ quần áo mùa hè từ
đầu đến chân. Biết anh thích đồng hồ, cô cũng mua liền một lúc cho anh
mấy chiếc đồng hồ. Đều là loại đồng hồ xa xỉ mấy chục vạn tệ một cái, để anh có thể thay đổi.
Vân Sơ cũng không quên rằng nhờ có Agula
mà mình mới có thể có được nhiều tiền như vậy. Nên dù không mua gì cho
anh ở trung tâm thương mại, nhưng vừa rời đi cô đã lập tức chạy sang chợ đầu mối và mua cho anh rất nhiều vải bông, kim khâu.
Thế giới
của Agula, dường như còn chưa bắt đầu học kéo sợi gai thành vải bố và
biến chúng thành quần áo để mặc. Hai lần Vân Sơ gặp anh đều thấy trên
người anh mặc da thú. Vân Sơ nghĩ, nếu Quý Hòa vẫn có thể đến cửa hàng
thì tốt biết mấy, trong các vị khách chỉ có thời đại sống của cô bé ấy
là cách gần Agula nhất, nói không chừng còn có thể dạy anh may quần áo
từ vải cây đay hoặc cây gai.
Cô không nghĩ mua nhiều vải ở chợ
đầu mối là đủ, sau khi trở về, cô còn lên mạng đặt mua cho Agula ít vải
bông, kim khâu, chăn bông và vỏ chăn. Tuy nói bên chỗ Agula giờ là mùa
hè, nhưng chăn bông này coi như là cô chuẩn bị kỹ trước cho Agula, nói
chung đến mùa đông ắt sẽ cần dùng đến.