Vân Sơ thản nhiên đặt điện thoại vào
tay Trạm Vân Tiêu, thờ ơ nói: "Không có gì. Là cậu chàng giao đồ ăn ban
nãy, tính cách cậu ấy rất hài hước đấy".
Trạm Vân Tiêu hiện tại
đã học được hầu hết các ký tự giản thể thường dùng, vì vậy nhìn mấy chữ
tiểu tỷ tỷ dài, tiểu tỷ tỷ ngắn trên màn hình, ánh mắt hắn không khỏi
tối lại. Đây là kết quả Vân Sơ không hề che che lấp lấp, mà thái độ của
cô đủ hào phóng để cho anh đọc tin nhắn. Chứ nếu vừa rồi, Vân Sơ chỉ cầm điện thoại do dự hai giây thôi, vậy trong lòng hắn sẽ là càng cảm thấy
không có cảm giác an toàn.
Trạm Vân Tiêu cũng biết thế giới này
của Tiểu Sơ cơ bản không có nam nữ khác biệt. Chuyện nam nữ ngồi cùng
nhau chơi đùa nói cười là chuyện rất bình thường.
Hắn không ngừng tự khuyên giải mình ở trong lòng: Tiểu Sơ là nữ hài tử hiện đại, vốn
rất khác so với những nữ hài bảo thủ ở thế giới của hắn. Hôm nay dù cho
thái độ của đối phương có nhiệt tình chút, thì Tiểu Sơ căn bản không có
để ở trong lòng. Trong nội tâm nàng, tiểu nam hài "nhiệt tình" lại "hài
hước" này đoán chừng chỉ là chút nhạc đệm nhỏ, cho nên giờ hắn ngồi đây
ăn dấm suy nghĩ miên man thực có chút buồn cười.
Thấy Trạm Vân
Tiêu cầm điện thoại, Vân Sơ đột nhiên nhớ tới hỏi anh: "Mấy bộ phim tải
về máy anh lần trước đã xem hết chưa? Nếu xem hết rồi vậy tranh thủ thời gian tải thêm mấy bộ phim khác về xem giết thời gian đi".
Nói tới cái này, Trạm Vân Tiêu không nhịn được vừa cười vừa nói: "Chưa xem
hết đâu. Điện thoại của ta từ lúc lấy về phần lớn thời gian đều bị mấy
tên tiểu tử kia bá chiếm, mấy ngày trước đó bọn chúng rốt cục xem hết bộ Thiên Long Bát Bộ rồi. Tập cuối, lúc Tiêu Phong oanh liệt chịu chết còn khiến bọn hắn khóc dữ lắm. Tổ mẫu còn hỏi ta vì sao mắt bọn hắn lại
sưng thành như thế kia, chờ biết bọn hắn là xem phim khóc thành dạng đó
liền đoạt điện thoại của ta rồi. Hiện tại chắc bà còn chưa xem tới tập
cuối đâu".
Tuy hắn mới là chủ nhân của điện thoại, nhưng hắn làm
tiểu thúc và cháu trai cũng không thể đi tranh điện thoại với tổ mẫu,
chất tử, chất nữ để mình mình ngồi xem phim đi. Vì vậy lần này tới hắn
căn bản không mang theo điện thoại trên người, vì nó còn đang nằm ở chỗ
Vương thị. Hơn nữa, trước đó hắn vì tò mò có tải một số game offline có
thể chơi không cần mạng về máy. Tuy nhiên, không biết làm thế nào mà
tiểu tử Trạm An đã tìm thấy nó và còn tự mình tìm tòi chơi đến hữu mô
hữu dạng.
Bây giờ, chỉ cần Trạm An có điện thoại di động trong
tay, là mấy tiểu tử kia sẽ làm ấm ĩ cả lên. Chúng còn tự mình sắp xếp
thứ tự, cứ mỗi người chơi một hiệp, bất kể là ai chơi xấu muốn chơi
nhiều một ván là sẽ bị bạo lực trấn áp bởi mấy đứa còn lại. Vì vậy, bây
giờ Vương thị cùng mấy tằng tôn tranh nhau xem phim (chơi điện tử) còn
chưa đủ, thì Trạm Vân Tiêu đến góc điện thoại cũng chạm không tới.
Vân Sơ nghe cũng thấy dở khóc dở cười, chủ yếu là vì cô không thể tưởng
tượng được cảnh Vương thị cùng mấy đứa Trạm An vừa cướp điện thoại di
động vừa chơi vừa xem phim: "Vậy thì ngày mai em sẽ mua mấy cái điện
thoại giá rẻ hơn, xem phim hay chơi game offline đều được".
Chỉ
giải trí thường ngày thì không cần mua loại điện thoại quá tốt. Loại
trong vòng một nghìn nhân dân tệ đã có thể đáp ứng những nhu cầu này
rồi. Điều cần đau đầu duy nhất bây giờ là vấn đề sạc điện thoại.
Hay là cô mua một bộ tấm pin năng lượng mặt trời cho mấy người Trạm Vân Tiêu dùng nhỉ?
Những thiết bị này hiện đã được hoàn thiện rất tốt, mua một bộ về dùng chừng
bốn năm năm hẳn không có vấn đề. Hơn nữa, không phải cô muốn mua một tòa nhà tại Kinh thành sao? Nếu mua một bộ về mà mấy người Trạm Vân Tiêu
dùng tốt, vậy cô cũng muốn mua một bộ lắp trên nóc nhà nhà mình.
Không nói đến mấy loại khác, chứ có một bộ thiết bị sử dụng năng lượng mặt
trời loại gia dụng, thì việc sạc một vài bóng đèn hay mấy cái điện thoại không phải là vấn đề lớn.
Vân Sơ thật sự càng nghĩ càng thấy khả thi. Trước đó cô chỉ nghĩ muốn mua thiết bị phát điện lâu dài như sức
gió, hay bánh xe sóng nước mà quên mất thứ tiện lợi như tấm pin năng
lượng mặt trời.
"Vậy nàng lại phải tiêu nhiều tiền nữa à?".
Trạm Vân Tiêu còn nhớ vừa rồi Vân Sơ mua mỹ phẩm dưỡng da đã xài hết hơn mấy chục vạn. Tính ra, một ngàn vạn đổi được từ bán thỏi vàng căn bản không còn lại nhiều.
Vân Sơ thấy Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào đang
trong phòng, cô vươn tay kéo Trạm Vân Tiêu xuống và tới gần bên tai anh
nhỏ giọng nói: "Không sao. Em còn có nhiều đồ có thể bán. Ông chủ cửa
hàng đồ cổ chỉ nói tạm thời không thu mua thỏi vàng, nhưng em còn có rất nhiều đồ trang sức đấy. Em sẽ chọn ra một số mẫu mình không thích cầm
đi bán, như vậy chẳng phải có thể hồi máu được rồi sao".
Mà coi
như ông chủ Lâm không nhận vàng thỏi nữa thì các cửa hàng đồ cổ khác họ
vẫn muốn thu. Chỉ cần cô chịu khó chạy nhiều mấy cửa hàng, còn sợ đồ
trong tay sẽ không biến thành tiền sao?Vân Sơ nói thế quả thực khiến Trạm Vân Tiêu yên tâm hơn nhiều. Nghĩ đến hai ngày tới cô sẽ vào thành phố bán đồ, hắn lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Trong rương gỗ lần trước ta mang tới cho nàng có một bộ trà cụ, nàng có thể
cầm theo nó đưa cho người ta nhìn xem. Nếu vật này cũng được coi là đồ
cổ, thì sau này chúng ta sẽ lấy mấy bộ đồ sứ kém giá trị hơn đổi lấy
tiền".
Tuy nói đồ sứ thượng phẩm sẽ có giá tiền cao hơn, nhưng so với những đồ trang sức trân phẩm hắn đưa cho Vân Sơ thì nó vẫn rẻ hơn.
Bán đồ sứ của thế giới Trạm Vân Tiêu? Vân Sơ thực sự chưa nghĩ đến điều này trước đây, cô đã định kiến rằng vì anh và cô là thế giới song song,
hơn nữa các triều đại cũng không trùng nhau, nên những thứ bên thế giới
của anh mang đến đây không thể coi là đồ cổ. Rốt cuộc, các chuyên gia
giám định đồ cổ vẫn phải xem xét vật này có từ triều đại nào và nó từ
đâu ra lò?
Nhưng Trạm Vân Tiêu cũng đã cầm tới đây, vậy lần sau
lúc cô tới Khánh thị hồi máu cũng thuận tiện mang đến cho ông chủ Lâm
xem xem. Dù sao đó cũng chỉ là chuyện thuận tay.
Trạm Vân Tiêu đã bồi Vân Sơ ngây người vài ngày ở chỗ Lỗ Bằng Thiên, nên lần này hắn
nhất định phải trở về nếu không đám người Tần thị sẽ lo lắng. Chính vì
nghĩ đến điểm này, Vân Sơ mới hỏi cũng không hỏi đã đặt mua Hamburger và gà rán cho mấy đứa Trạm An.
Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào đã
mua những thứ họ cần ở chỗ Vân Sơ. Hiện tại nhận được Hamburger cùng đùi gà chiên của Vân Sơ, hai người đương nhiên cũng biết mình không thể
tiếp tục quấy rầy đôi vợ chồng trẻ ở một mình. Cả hai đều vội đứng dậy
xách đồ nói muốn trở về.
Đợi khi lầu một chỉ còn lại hai người
họ, Trạm Vân Tiêu thoải mái duỗi eo. Hai người nhìn nhau, không cần phải nói đều hiểu ý tứ trong ánh mắt của đối phương.
Lên lầu! Đi ngủ!
Chờ đã, trước đừng thay đổi sắc mặt. Chữ ngủ họ nói chỉ đơn thuần ngủ thôi các đồng chí.
Vân Sơ nghĩ đến hai người khoảng thời gian tới sẽ phải xa nhau vài ngày, cô liền kéo Trạm Vân Tiêu lên giường cùng nhau ngủ. Tuy nhiên, bạn đang
mong chờ tiết mục không bằng cầm thú sẽ xảy ra sao? Ồ! Vậy để bạn phải
thất vọng rồi! Nam nhân chết não nào đó suốt mấy giờ nằm ở trên giường,
ngoại trừ ban đầu khó kìm lòng nổi mà hôn cô hai cái, thì thời gian còn
lại thật là toàn bộ hành trình chỉ nằm ôm cô ngủ.
Nghe tiếng thở
dần dần êm dịu của người nào đó bên tai, Vân Sơ cố nén cảm xúc muốn bạo
tẩu trong lòng. Cô giơ tay lên tại cánh tay và bên hông Trạm Vân Tiêu ủ
âm mưu nào đó, sau cùng đành nhận mệnh dịch người nép toàn bộ thân thể
vào vòng tay anh.Quên đi, cô vì sao lại phải tự gây khó dễ cho mình chứ. Cô hẳn nên sớm chuẩn bị trước tâm lý một khi đã quyết định tìm bạn trai là đại công tử ca
thời cổ chứ nhỉ. Nói đến cũng buồn cười, trước đó cô cùng Lâm Chí Hòa
yêu nhau, bất kể Lâm Chí Hòa ám chỉ hay nói rõ ràng làm sao thì cô đều
giả vờ nghe không hiểu. Hiện tại thật đúng là phong thuỷ luân chuyển,
giờ thành cô đến ám chỉ Trạm Vân Tiêu.
Nhìn Trạm Vân Tiêu vì động tác của mình còn giật giật cánh tay, Vân Sơ thật sự muốn cắn anh một
cái cho bõ tức. Sau khi chọc chọc anh mấy cái cho thỏa giận, cô cũng mơ
mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng cô không biết rằng, ở lúc cô nhắm mắt
ngủ thiếp đi, Trạm Vân Tiêu bỗng mở mắt ra và hít một hơi thật sâu.
Vân Sơ thật sự là không hiểu rõ đàn ông nên mới cho rằng Trạm Vân Tiêu đã thực sự ngủ.
Phải biết, đây là lần đầu tiên hai người họ nằm trên cùng một chiếc giường
với khoảng cách gần như vậy từ lúc xác định quan hệ. Trong tình cảnh
này, đừng nói một người cổ đại như Trạm Vân Tiêu, mà ngay cả nam nhân
hiện đại cũng không chịu nổi.
Vừa rồi tuy hắn vẫn luôn khắc chế
sự quá hưng phấn không để cho mình lau súng cướp cò, nhưng kỳ thật dưới
cái vẻ bình tĩnh ngủ kia là trái tim hắn đã bị kích động từ lâu. Có trời mới biết hắn thực sự đã vắt kiệt sức tự chủ của toàn thân thế nào để
kìm nén những đợt sóng không yên trong lòng. Hiện tại thấy Vân Sơ đã
ngủ, hắn cuối cùng cũng có thể mở mắt và thoải mái hít thở.
Nhìn
dung nhan yên bình đang ngủ say của Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu vươn tay nhẹ
nhàng vén tóc ở khóe miệng ra sau tai nàng. Tiếp đó, hắn lại chuyên chú
nhìn nàng chằm chằm.
Cũng may lúc này Vân Sơ thật sự đã ngủ
say, bằng không vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Trạm Vân Tiêu nhìn chằm
chằm chính mình thế này, cô còn không bị giật mình hay sao.
Trạm Vân Tiêu cứ vậy nhìn ngắm Vân Sơ mà không hề thấy buồn ngủ. Mãi tới khi đồng hồ báo thức lúc năm giờ sáng mà Vân Sơ đã đặt đổ chuông, hắn mới
tranh thủ nhắm mắt giả vờ ngủ trước khi Vân Sơ mở mắt ra. Vân Sơ liếc
nhìn qua anh, cô căn bản không hề hoài nghi anh đang vờ ngủ. Vừa dụi dụi mắt, cô vừa nhẹ nhàng đẩy anh hai lần.
"Tiêu, dậy đi, đã năm giờ năm mươi rồi. Anh còn không dậy là sẽ lỡ thời gian, vậy phải chờ lần sau mới có thể trở về đấy".
Có thể nói, Trạm Vân Tiêu đúng là một diễn viên giỏi và rất biết đóng
kịch. Chỉ thấy hắn từ từ nheo mắt, lại giơ tay lên nhìn vào cổ tay một
lúc, sau đó tựa như mới ý thức thời gian đã không còn sớm. Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vừa vuốt tóc vừa luống cuống tay chân tìm kiếm giày của mình.
Vân Sơ cũng bị một loạt động tác nước chảy mây
trôi của anh làm cho bối rối. Cô ngồi bên vừa thuyết phục anh rằng vẫn
còn sớm và không cần gấp gáp như vậy, lại vừa ôm đầu tự hỏi không biết
anh có gì muốn mang về ngoài Hamburger không. Tuy nhiên, cô thật sự vẫn
chưa tỉnh táo lắm, trong đầu hiện tại rất rối bời. Nói chung, đợi khi
Trạm Vân Tiêu mang giày vào, lại chỉnh lý tốt quần áo rồi cúi người hôn
cô hai cái, sau đó còn nói không cần cô xuống tầng tiễn anh. Còn nói
thêm, anh sẽ thu dọn hết những thứ linh tinh như đũa gỗ, que tre, vỏ hộp đồ ăn nhanh và đốt chúng sau khi ăn xong, rồi cô mơ mơ màng màng gật
đầu tỏ ý đã nghe thấy.
Lúc Trạm Vân Tiêu xuống lầu, hắn cố ý thả
nhẹ động tác thu dọn tất cả những thứ rác rưởi bọn họ bày ra tối qua.
Tiếp đó là đi vào bếp để lại một phần rau rừng nấm dại cho Vân Sơ rồi
mới mở cửa gỗ và bắt đầu chuyển đồ vào trong. Đợi lúc hắn bận rộn xong
cũng cách sáu giờ chỉ còn một phút nữa. Liếc mắt nhìn lên đầu cầu thang
một cái, hắn liền nhấc chân bước vào cánh cửa gỗ trước khi kim phút hoàn thành một vòng tròn.