Trạm Vân Tiêu đi rồi, Mẫn Nhuễ Nhã, Lỗ Bằng Thiên và Quý Hòa cũng lục tục
ngo ngoe rời đi. Sau khi mọi người đi hết, Vân Sơ nhìn vỏ hộp đồ ăn, vé
nướng, lon bia chất đống trên quầy thu ngân, trong lòng có chút vỡ vụn.
Nội tâm cô không khỏi hơi hối hận lần này cô không đi theo Trạm Vân Tiêu.
Nghĩ đến đây, Vân Sơ nhanh chóng vỗ vỗ đầu, trong lòng tự cảnh cáo: Không
được, Vân Sơ, mày không thể lại mắc bệnh cũ. Não tình yêu* là không tốt.
(*) 恋爱脑 - Não Tình Yêu: từ thông dụng trên internet. Là một chế độ tư duy hướng đến tình yêu. Những người đặt tất cả sức lực và tâm trí vào tình yêu và người yêu của họ ngay khi họ yêu. Chúng ta có thể mô tả họ là người có "bộ não tình yêu".
Cô bắt đầu thu gom hết rác ném vào sọt, sau đó phân loại hàng tồn trong siêu thị và ghi vào sổ các
loại hàng hóa và số lượng hàng hóa cần bổ sung. Tiếp đó lại miễn cưỡng
lên tinh thần gọi điện cho vài nhà cung cấp, sau khi hẹn giao hàng vào
buổi chiều liền đóng cửa siêu thị lên lầu ngủ mê man.
Trước lúc ý thức tiêu tán, nội tâm cô còn lo lắng nghĩ: Không biết tình huống bên
chỗ Trạm Vân Tiêu thế nào rồi. Liệu nhiều đồ như vậy có thể thuận lợi
vận chuyển trở lại Trạm phủ không.
Thật ra, những lo lắng của
Vân Sơ thật là dư thừa. Sau hừng đông, Trạm Vân Tiêu xới một ít tuyết để che đi số đồ mà hắn đem về. Tiếp đó đi thẳng tới cửa thành, để thủ vệ
cửa thành vừa lúc giao ban muốn trở về chạy một chuyến tới Trấn Quốc
tướng quân phủ đưa tin. Vì thủ vệ cửa thành đánh ý nghĩ muốn nịnh bợ
Trạm Vân Tiêu nên không có nhận bạc hắn đưa tới, liên thanh nói có thể
giúp hắn làm việc là chuyện rất vinh hạnh, bất kể thế nào cũng không lấy bạc.
Trạm Vân Tiêu thấy thế cũng không cưỡng cầu, chỉ ở trong
lòng âm thầm nhớ kỹ mặt vị thủ vệ này. Thầm nghĩ sau này nếu có cơ hội
sẽ giúp đối phương chút.
Bởi vì hắn cố ý giao phó, nên khi người gác cổng Trạm phủ nhận được tin tức cũng không dám lạnh nhạt mà nhanh
chóng cho người đi thông tri Lâm Nghiêm và Quách Diệp. Để hai người họ
chuẩn bị xe ngựa theo yêu cầu của Tam công tử. Mà chính hắn, linh cơ khẽ động vội vã chạy đi bẩm báo Tần thị.
Đã hơn một tháng kể từ lúc Trạm Vân Tiêu tiễn Vân Sơ rời kinh. Tần thị và Vương thị mặc dù mặt
ngoài không hiện, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Cái khác các nàng không quá lo lắng, dù sao thân thủ đứa nhỏ nhà mình ra sao các nàng
hiểu rất rõ. Chỉ cần không gặp phải mấy cao thủ bố trí mai phục, thì lấy thân thủ của hắn có gặp được nguy hiểm vẫn có thể bảo toàn mạng nhỏ của mình. Sợ là sợ cái tên đầu gỗ nhà mình vừa rời Kinh thành, bên người
còn có giai nhân làm bạn liền nhiệt huyết xông lên đầu chạy theo Vân Sơ
lang bạt tứ phương một hai năm mới chịu mò về.
Vốn Tần thị và
Vương thị đã tính đem chuyện của hai người định ra. Y theo dòng dõi của
Trấn Quốc tướng quân phủ, làm sao cũng không thể để con dâu mình bôn ba
làm ăn bên ngoài. Nếu Vân Sơ có thể ở lại trong phủ, rồi sinh hai tiểu
tử béo mập vậy các nàng thực sự nằm mơ cũng cười tỉnh. Nhưng trước khi
các nàng đến nói chuyện với Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu đã tìm tới trước mặt
hai người họ thẳng thừng nói rằng hai người bọn hắn chưa có ý định thành thân. Mà dù cho có thì Vân Sơ cũng không có khả năng ở lại trong phủ.
Một năm sẽ có hơn nửa thời gian ở bên ngoài lo liệu việc buôn bán của
nàng ấy.
Đây là những gì Trạm Vân Tiêu đã nói lúc chưa rõ chiếc
chuông gió trên tay có thể giữ hắn ở lại hiện đại lâu dài. Lần này trở
về, nếu hai người Tần thị lại nhắc tới chuyện này vậy hắn sẽ đổi thành
trong vòng một năm có hơn nửa thời gian hắn bồi Vân Sơ xử lý sinh ý bên
ngoài.
Chẳng qua hiện tại Tần thị còn chưa biết, nàng còn đang vì nhi tử trở về mà cảm thấy cao hứng.
Tần thị xuất thân thế gia, ngày thường đỗi đãi hạ nhân cũng rất hào phóng.
Lần này quả nhiên không làm người gác cổng thất vọng, nàng cao hứng bảo
Lục Ti thưởng cho hắn một cái trâm bạc hai lượng.
Khen thưởng
xong, Tần thị mới lại hỏi: "Ngươi xác định Tam công tử bàn giao nói chỉ
cần Quách Diệp và Lâm Nghiêm đánh xe ngựa ra khỏi thành đón hắn, không
cần gia đinh đi theo?".
Người gác cổng cúi đầu trả lời: "Dạ, phu nhân".
Tần thị nghe vậy khoát tay áo nói: "Được, ta đã biết, ngươi đi xuống đi".
Đợi người gác cổng rời đi, Tần thị mới quay đầu lầu bầu nói với hai nha
hoàn thiếp thân: "Thật không biết hắn đang nghĩ gì. Rời nhà lâu như vậy, lúc truyền lời cũng không tới hỏi mẫu thân này một tiếng. Hơn nữa,
trong phủ nhiều gia đinh hộ viện như thế hắn không cần, nhưng lại đối
đãi khác biệt với hai tùy tùng là Lâm Nghiêm với Quách Diệp".
Thấy Tần thị nói thì nói thế, nhưng có vẻ không thực sự khó chịu. Vì thế Lục Ti đánh bạo nói: "Hai người bọn hắn là tùy tùng thiếp thân của Tam công tử, tự nhiên khác với gia đinh hay bọn hộ viện trong phủ. Nô tỳ nghĩ
Tam công tử đã an bài như vậy chắc hẳn có việc đặc biệt cần hai người
Lâm Nghiêm đi làm".
Lục Ti nói rất có đạo lý, Tần thị vốn chỉ
lung tung nói vài câu bực tức. Nhưng trong lòng vẫn mong ngóng Trạm Vân
Tiêu hồi phủ tới gặp nàng.
Tần thị đến cùng vẫn đau lòng nhi tử, nàng nhanh chóng bảo Tích Ngọc đi mời Vương thị đến chủ viện. Như vậy
lát Trạm Vân Tiêu đến chủ viện là có thể cùng nhau thăm hỏi, đồng thời
giúp hắn đỡ phải chạy qua viện Vương thị một chuyến nữa. Ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, khẳng định hắn đã rất mệt rồi, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.
Lúc Lâm Nghiêm và Quách Diệp đánh xe ngựa xuất
phủ, trong lòng ẩn ẩn đoán được công tử gọi hai người "biết chuyện" bọn
hắn tới là để che đậy tai mắt người khác. Vậy nên trên đường đi không
dám trì hoãn chút nào, một đường đánh xe ngựa chạy nhanh tới cửa thành.
Lúc bọn hắn tới Trạm Vân Tiêu không đợi ở cổng thành. Sau khi hỏi qua thủ
vệ biết phương hướng lúc rời đi của công tử, hai người liếc nhau một
cái, trong lòng đều hiểu rõ. Lâm Nghiêm và Quách Diệp đánh xe ngựa đến
nơi mà Vân cô nương và Trạm Vân Tiêu biến mất, quả nhiên thấy công tử
chờ ở đó.
Thấy bọn hắn, Trạm Vân Tiêu giơ tay phủi đi lớp tuyết
đọng trên vạt áo, có chút bất mãn hỏi: “Hai người các ngươi sao chạy lâu thế, công tử nhà ngươi đều sắp chết cóng rồi".
Suốt một tháng
rưỡi ở hiện đại, bất kể là tầng một hay tầng hai Vân Sơ đều luôn bật
điều hoà. Chính bởi vậy khiến Trạm Vân Tiêu đã quen với nhiệt độ của
điều hoà và ít nhiều đã mắc chứng bệnh điều hoà.
Theo lý thuyết
vài ngày nữa là tới tháng ba, thời tiết cũng đã ấm lên rất nhiều. Nếu
như những năm trước Trạm Vân Tiêu chỉ mặc mỗi quần áo có nhét bông, ngay cả áo choàng cũng không mặc nhưng chính hắn cũng không thấy lạnh mấy.
Thì hôm nay mới chỉ đứng trong đất tuyết một lát, hắn đã cảm thấy từng
đợt khí lạnh từ lòng bàn chân chạy vọt tới trên đỉnh đầu.
Lâm
Nghiêm nghe vậy hô to oan uổng, bọn hắn đã chạy tới với tốc độ nhanh
nhất rồi đấy. Trong thành đâu thể so với ngoài thành, nếu không phải
quân tình khẩn cấp mà dám phóng ngựa chạy nhanh trên đường cái chính là
phạm luật.
Trạm Vân Tiêu gật đầu, chỉ vào hai người phân phó: "Được rồi, các ngươi mau chuyển đồ lên xe đi".
Nhìn nhìn bãi tuyết trống trải trước mặt công tử, Lâm Nghiêm vẻ mặt khó hiểu hỏi lại: "Chuyển..... chuyển cái gì ạ?".
Trạm Vân Tiêu sẽ không thừa nhận rằng hắn đã quên mất mình chôn đồ trong
tuyết. Nhíu lại đôi chân mày, hắn chỉ vào chỗ hòm gỗ và bao tải mình
giấu, nói: "Ta đã dùng tuyết đọng che kín chúng, chính là chỗ đó. Các
ngươi cào lớp tuyết phía trên ra là thấy".
Nói xong, Trạm Vân
Tiêu giơ chân dậm dậm mấy cái liền đeo ba lô Vân Sơ đưa lên lưng rồi
chui vào xe ngựa. Sau khi lên xe ngựa, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng kéo qua một chiếc chăn bông mỏng đặt trong xe, từ trên xuống dưới quấn chặt lấy mình không kẽ hở.
-------Thực sự quá lạnh.
Lâm Nghiêm và Quách Diệp bận rộn gần nửa canh giờ mới bới hết ra chỗ đồ giấu trong
đất tuyết, sau lại chuyển chúng lên xe ngựa. Vì lần này Trạm Vân Tiêu
mang về rất nhiều đồ, ngay cả chỗ xa phu ngồi đánh xe cũng chất đầy mấy
giỏ hoa quả. Bởi vậy lúc trở về, Lâm Nghiêm và Quách Diệp là dắt xe ngựa trở về.
Trạm Vân Tiêu quả nhiên là chủ tử tốt. Lúc đến cửa lớn
Trạm phủ, hắn tranh thủ trước khi bị Tần thị nhìn thấy và đoạt đi, từ
trong mấy giỏ hoa quả mang về lần này lấy ra bốn phần đưa cho Lâm
Nghiêm. Để hắn ta xách chúng về và chia cho ba người còn lại.
Số hoa quả này là Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu chạy đến chợ cẩn thận chọn lựa
ra. Chẳng những có chuối tiêu, táo, lựu đỏ,.... mà còn có cả một giỏ anh đào lớn. Đây là loại trái cây "quý tộc" ở chợ, chỉ một thùng này đã đốt của Vân Sơ hai vạn nhân dân tệ (70tr400).
Ngoại trừ hoa quả,
Trạm Vân Tiêu còn mở hòm gỗ và lấy ra bốn bộ mỹ phẩm dưỡng da loại vừa.
Đây là Vân Sơ đặc biệt dặn hắn, xem như một quả táo ngọt cho Lâm Nghiêm
và Quách Diệp để bọn hắn nhớ kỹ ân tình của nàng, sau này ra ngoài làm
việc hành sự cũng dễ dàng hơn. Không chỉ đám người Lâm Nghiêm, Vân Sơ
cũng đưa cho Lục Ti, Tích Ngọc, Tĩnh Vân - ba đại nha đầu có chung đụng
tương đối nhiều với nàng, mỗi người một bộ mỹ phẩm dưỡng da tầm trung.
Riêng Lục Ti, Vân Sơ vẫn có chút tư tâm, nàng chuẩn bị thêm một bộ trang điểm và một chai nước hoa cho nàng ta.
Biết nha đầu Lục Ti
được tâm Vân Sơ, nên dù Vân Sơ không nhắc đến đưa ít hoa quả cho Lục Ti, Trạm Vân Tiêu vẫn cố ý lấy ra một phần hoa quả đưa cho nàng. Xem như
thưởng cho nàng ta vì đã chiếu cố Vân Sơ trước đó.
Nghĩ đến đây, Trạm Vân Tiêu không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hắn thật sự đã ở hiện đại lâu rồi, tư tưởng đã bất tri bất giác phát sinh chút biến hóa. Thế mà cảm thấy một nô tỳ như Lục Ti tận tâm chiếu cố Vân Sơ đáng để
hắn ban thưởng thêm.
Xe ngựa đến cửa lớn Trạm phủ, đồ trên xe tự nhiên không cần Trạm Vân Tiêu quan tâm. Hắn chỉ cần phân phó một tiếng, gia đinh hộ viện trong phủ sẽ tự động tiến lên chuyển tất cả những thứ
này tới chủ viện.
Lúc Trạm Vân Tiêu đến chủ viện, Vương thị và Nhiễm Huệ Ngữ cũng đã chờ ở đó.
Trên thực tế, trong một tháng rưỡi qua, ba nữ chủ nhân trong phủ nếu không
có yến hội trọng yếu hay giao tế cần gặp mặt thì đa số thời gian sẽ ngồi với nhau chơi mạt chược. Ngay cả Trạm Bác Thiệp cũng sẽ theo chân các
nàng chơi mấy ván nếu không có việc bận.
Qua năm, Trạm Bác Thiệp rất bận rộn chuẩn bị bắc cầu rất nhiều quan hệ, nhưng kết quả cũng
không đủ khiến hắn vừa lòng. Cuối cùng là Trạm tướng quân đang ở biên
quan đưa thiếp mời cho Thánh nhân, lại liều mạng để cho hắn lộ mặt trước Thánh nhân mới giúp Trạm Bác Thiệp tranh được một chức ngự tiền nhất
đẳng thị vệ. Là một chức vị tam phẩm. Một chức vị mà rất nhiều con em
quý tộc mới nhập sĩ nghĩ cũng không dám nghĩ. Tuy rằng sự sắp xếp này
của Thánh nhân cũng có lý do vì coi trọng quân công trên người Trạm Bác
Thiệp, nhưng nhiều nhất chính là sự coi trọng của hắn đối với Trạm gia.
Tin tức này Trạm Vân Tiêu chưa biết, cho nên đồng hồ hắn chuẩn bị cho Trạm
Bác Thiệp cũng hết tác dụng. Chỉ là nghĩ lại, để Nhị ca trở thành tổng
quản ngự tiền thị vệ, vậy vẫn cần hắn thông qua đồng hồ hiến lên cho
Thánh nhân, vậy không phải cũng là một cơ hội tốt để xoát tồn tại trước
mặt Thánh nhân sao?
Chẳng qua hắn mới trở lại, còn rất nhiều
việc phải giải quyết trước. Chuyện tặng lễ vật cho Thánh nhân để muộn
mấy ngày cũng không vấn đề gì. Vì vậy khi mới đến chủ viện, sau khi chào hỏi qua Vương thị, Tần thị, Nhiễm Huệ Ngữ, hắn vội vã kéo lấy Tần thị
nói chuyện mở cửa hàng bán mỹ phẩm dưỡng da ở Kinh thành.
Nghe
Trạm Vân Tiêu nhắc tới, Tần thị không quản tới hỏi hắn khoảng thời gian
này ở bên ngoài thế nào. Nàng kinh hỉ mà hỏi: "Thật sao? Tiểu Sơ đồng ý
mở cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da ở Kinh thành à?".
Trước đó khi nhắc tới chuyện mở cửa hàng bán mỹ phẩm dưỡng da ở Kinh thành, Vân Sơ không
hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt. Trong lòng Tần thị khi đó còn thất vọng hồi
lâu. Dù sao đây cũng là một cơ hội kinh doanh sinh lời tốt nên nàng thực sự không muốn từ bỏ. Nhưng mọi chuyện đã trôi qua quá lâu rồi, trong
lòng nàng đã không còn suy nghĩ tới chuyện này nữa. Ai biết tình huống
lại phong hồi lộ chuyển, nhi tử ngốc nhà mình đi ra ngoài một chuyến lại mang về cho nàng một tin vui như vậy. Quả thực làm nàng sướng đến phát
rồ rồi.
Thấy vẻ mặt không tin của Tần thị, Trạm Vân Tiêu dở khóc dở cười nói: "Đương nhiên là thật. Nhân tiện lần này ta còn mang cả
hàng về. Ta nói nương nghe, lần này ta mang về hơn ba trăm bộ mỹ phẩm
dưỡng da, còn có rất nhiều đồ trang điểm và nước hoa nữa. Hiện tại đang
đặt ở bên ngoài viện".
Tần thị nghe vậy lập tức đẩy nhi tử ra,
nàng vội vàng bước ra cửa còn không quên quở trách nói: "Nhóc con,
chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm".
Không chỉ Tần thị,
hai nữ nhân khác trong phòng đều cũng háo hức ra ngoài xem đồ, căn bản
không ai thèm liếc Trạm Vân Tiêu một cái.
Nhìn chủ tử hạ nhân
trong phòng lao ra sân như thủy triều, Trạm Vân Tiêu bất đắc dĩ sờ chóp
mũi, vô cùng ủy khuất nghĩ----- Gộp lại đây là lỗi của hắn sao?
Mấy thùng lớn mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm cùng nước hoa đặt cạnh nhau,
quả thực đang dụ dỗ nữ nhân phạm tội. Nhìn ba người ghé vào hòm gỗ, chốc lát cầm cái này nhìn, một hồi cầm cái kia xem xét, Trạm Vân Tiêu đoán
chừng tư thế này chắc phải duy trì một hai canh giờ mới kết thúc.
Nhìn ba nữ nhân đã bị mê mẩn, Trạm Vân Tiêu lắc đầu nói: "Các ngươi cứ xem
trước đi, ta trở về viện ngủ một lát. Đi đường lâu như vậy mệt chết rồi, cơm trưa nay ta không ăn đâu nên đừng đến gọi ta".
Đi đường là không có, nhưng hắn thức trắng một đêm thì quả thật có.
"Biết rồi, ngươi đi đi". Tần thị không quay đầu lại, chiếu lệ qua loa vẫy vẫy tay với hắn. Trong lòng nào có điểm nào gọi là tâm từ mẫu.
Trạm Vân Tiêu từng bước đi ra khỏi chủ viện, chỉ cảm thấy gió thổi sau lưng
thật đìu hiu. Hắn tựa như một cọng rau xanh, không có người thương!
Trở lại Kình Thương viện, Trạm Vân Tiêu lập tức ngã xuống giường ngủ bù.
Trước đó còn không quên phân phó Lâm Nghiêm và Quách Diệp chuyển những
bao khoai lang mà hắn mang về đến điền trang, lại dặn Trạm quản gia dẫn
theo các tá điền trồng khoai lang xuống đất để ươm cây con.
Trạm
Vân Tiêu trước đây chưa từng nói sẽ trồng khoai lang. Nên khi hai người
Lâm Nghiêm xách mấy túi lớn khoai lang đến Trạm gia trang, quản gia
trang liên tục hỏi đi hỏi lại tới khi nhận được câu trả lời chắc chắn là khoai này cứ thế trực tiếp trồng xuống đất, không cần biện pháp ươm
giống khác thì hắn mới dám buông tay đi trồng.
Sau khi dẫn theo
các tá điền lâm thời xới hết đất lên, Trạm quản gia mới dựa theo yêu cầu của Lâm Nghiêm trực tiếp trồng hết số khoai lang xuống đất.