Mười hai giờ trưa, Vân Sơ đã đứng bên lề đường suốt nửa tiếng để vẫy tay
muốn ngăn lại một chiếc taxi tránh nắng nóng, nhưng không có ai trong số họ nguyện ý dừng lại trước mặt cô. Lại nhìn thấy một chiếc taxi chỉ lưu lại cho mình một làn khói, Vân Sơ ở trong lòng thở dài, thậm chí có một cỗ xúc động dứt khoát dẹp đường hồi phủ.
Cô hối hận khi đã trở về thành phố nhỏ này.
Về phần tại sao Vân Sơ lại đứng ở chỗ này chịu tội, tất cả đều phải nói tới chuyện vài ngày trước:
Mấy ngày trước, Vân Sơ phát hiện bạn trai đã yêu năm năm của mình thế mà
lén cô đi hẹn hò xem mắt người khác. Nhưng cô còn chưa kịp từ trong đả
kích bị bạn trai phản bội tỉnh táo lại, thì Công ty Truyền thông nơi cô
mới nhậm chức bởi vì kinh doanh không tốt mà bị anh lớn trong ngành thu
mua lại. Ban đầu, Vân Sơ cho rằng ông chủ mới là người có vốn liếng, có
nhân mạch, như vậy một con cá nhỏ như cô cũng có thể mượn con sóng lớn
đi lên bay nhảy một chút.
Kết quả không ngờ tới, vị anh lớn kia
lại chỉ nhìn trúng mấy cái tài khoản công khai do công ty của họ điều
hành, và dưới tay anh ta cũng không thiếu người. Cho nên bảy tám vị đồng nghiệp cùng công ty Vân Sơ đều bị đồng loạt bị cho "Nghỉ việc".
Sự nghiệp và tình yêu, cả hai đều không thuận. Vân Sơ vốn chuẩn bị sau khi cầm được tiền bồi thường của công ty sẽ đi du lịch giải sầu. Ngay cả vé máy bay cô cũng đã đặt rồi, ấy thế mà bị một cuộc điện thoại làm rối
loạn toàn bộ kế hoạch.
Cuộc gọi tới từ Tòa án Thanh thị. Một bà
cụ tên là Đào Như Trúc được một người hàng xóm phát hiện tử vong tại
nhà. Bởi vì bà không có thân nhân, nên cộng đồng ra mặt thay bà cụ xử lý chuyện hậu sự. Nhưng trong lúc dọn dẹp đồ đạc của bà, nhân viên cộng
đồng đã tìm thấy một di thư trong nhà Đào Như Trúc.
Trong di thư
của bà viết rõ, đợi sau khi bà chết, tất cả tài sản trên danh nghĩa của
bà đều sẽ để lại cho cháu ngoại gái của mình. Mà cháu ngoại gái của bà
chính là Vân Sơ.
Cũng nhờ phần di chúc này, mọi người mới biết hóa ra bà cụ vẫn luôn sống một mình còn có một cháu ngoại gái.
Tòa án gọi điện thoại tới, chính là muốn Vân Sơ nhanh chóng trở về để xử lý chuyện hậu sự của bà cụ, cùng với bàn giao và công chứng di sản. Sau
khi cúp điện thoại, Vân Sơ cầm di động ngồi yên thật lâu.
Từ khi
cô có ký ức tới nay, chưa bao giờ gặp qua thân thích nhà mình. Ông bà
nội của cô đã qua đời khi ba cô còn nhỏ, trong gia đình vốn nhân khẩu
đơn bạc, cho nên ba cô cũng là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Về phần thân
thích phía nhà mẹ cô, Vân Sơ cũng rất ít khi nghe hai người họ nhắc tới.
Cô chỉ biết, sau khi ba mẹ cô yêu nhau, thì họ cùng tới Khánh
thị làm việc. Cả hai đều là người chăm chỉ lại có thể chịu được khó khăn vất vả, nên sau nhiều năm phấn đấu, rốt cuộc cũng mua được một căn nhà ở Khánh thị và bén rễ ở đây. Chỉ tiếc ngày tốt lành của ba mẹ cô còn chưa được mấy năm, thì cả hai đều song song qua đời vì tai nạn giao thông.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, Vân Sơ vẫn luôn tự sống một mình. Người khác ở
ngày lễ đều có bạn bè và gia đình quây quần bên nhau vui chơi cười đùa,
mà cô….
Chỉ có thể một mình cô độc trải qua tết Đoan Ngọ, Tết Trung thu, hay Năm mới,...
Ngay cả sau khi yêu, Vân Sơ cơ bản vẫn là một mình. Cho dù bạn trai cũng mời cô qua nhà, nhưng ba mẹ bạn trai lại bởi vì ba mẹ cô đều đã mất nên vẫn luôn khinh thường cô. Vân Sơ không thích mặt nóng dán mông lạnh, cho
nên cô chỉ đi một lần, những lần sau đều từ chối.
Trước kia Vân
Sơ vẫn luôn nghĩ đơn giản. Dù sao sau này hai người họ cưới nhau, cũng
không cần ở chung với ba mẹ chồng. Họ không thích cô cũng không sao cả,
chỉ cần bạn trai cùng cô một lòng là được rồi.
Nhưng hiện thực lại mạnh mẽ cho Vân Sơ một cái tát.
Ở lúc yêu cuồng nhiệt, bạn trai còn nguyện ý vì cô mà cùng ba mẹ chống
lại. Hiện tại khi không còn cảm giác mới mẻ, bạn trai nghe ba mẹ tận
tình khuyên bảo, cuối cùng lựa chọn cúi đầu thỏa hiệp, giấu diếm cô đi
xem mắt…
Lúc ấy Vân Sơ cúi đầu nhìn hành lý đã thu thập xong, chỉ xoắn xuýt hai giây liền từ bỏ kế hoạch hai ngày lữ hành của mình. Cô
hủy vé máy bay, sau đó lại đặt vé xe đi tới Thanh thị.
Vân Sơ
không rõ, vì sao nhiều năm như vậy mẹ cô chưa từng một lần cùng cô nhắc
tới bà ngoại. Cô vẫn luôn cho rằng ông bà ngoại cũng giống như ông bà
nội, đều đã sớm không còn ở nhân thế.
Nhưng ngược lại, bà ngoại
cô lại lập ra một bản di chúc, chỉ mặt gọi tên muốn đứa cháu ngoại là cô kế thừa phần di sản này. Hiển nhiên bà cũng biết tới sự tồn tại của
cô.
Vân Sơ không rõ thế hệ trước có ân oán gì với nhau, nhưng
hiện tại chỉ còn lại mình cô là người thân duy nhất của bà ngoại. Trước
kia không biết thì coi như xong, nhưng hiện tại đã biết, thì phải có
nghĩa vụ trở về đem chuyện hậu sự của lão nhân xử lý thật tốt.
…………
Hiện tại Vân Sơ đã đứng trong khu vực của Thanh thị, nhưng lại bị xe taxi
của thành phố nhỏ này tiết chế. Vậy mà không có một chiếc xe nguyện ý
chở cô.
Ngay tại lúc Vân Sơ nhíu lại hàng mày thanh tú, nghĩ thầm có nên trực tiếp dựa theo bản đồ tự mình đi tới điểm đích không, thì vô ý quay đầu nhìn thấy một vị a di cũng đang đợi xe buýt.
Hai
người nhìn nhau, Vân Sơ lễ phép hướng người kia cười cười. Vị a di cũng
mỉm cười lại với cô, chủ động lên tiếng: "Một cô gái như cháu, thế nào
lại mang theo một chiếc vali to như vậy".
Vân Sơ quay lại với một nụ cười: "Cháu từ nơi khác tới, vali nhỏ thì chứa không đủ ạ".
A di là người thích nói chuyện, có câu mở đầu, bà liền thuận thế cùng Vân Sơ hàn huyên. Từ cuộc nói chuyện, cô mới biết thì ra vị a di này mới đi thăm người thân trở về, hiện tại đang đợi con trai tới đón. Hàn huyên
được mấy phút, con trai a di cũng đã tới, trước khi lên xe bà nhìn thấy
mặt Vân Sơ phơi đến đỏ bừng, cảm thấy đáng thương, thế là cũng mời cô
cùng lên xe, và họ có thể chở cô đi một đoạn.
Nhà ga rất đông
người, rương hành lý của Vân Sơ lại còn to như thế. Tài xế taxi có lẽ là sợ phiền phức cho nên đều không có ai nguyện ý chở cô. Dù sao ở thành
phố nhỏ này yêu cầu đối với người lái xe chở đồ cũng không có quá nghiêm khắc.
Ở dưới mặt trời phơi lâu như vậy, Vân Sơ sau khi nghe lời mời của a di cũng là sững sờ, sau đó luôn miệng vừa nói cám ơn vừa lên
xe. Tuy nhiên sau khi lên xe, a di nghe nói cô muốn tới nhà tang lễ thì
có hơi chút xấu hổ. Nhà tang lễ tuy rằng không xa, nhưng mà…
Vân
Sơ cũng đã đi làm được hai năm, năng lực nhìn mặt nói chuyện vẫn là có.
Khi nhìn thấy sắc mặt của bà lúng túng, cô liền biết bà cũng không
nguyện ý muốn đi tới nhà tang lễ. Nơi như nhà tang lễ, mọi người hoặc
nhiều hoặc ít đều có chút tị húy.
Vân Sơ cũng có thể lý giải, sau khi cùng a di nói một tiếng cám ơn liền chuẩn bị xuống xe. Nhìn nụ cười trên mặt cô, a di cũng ngượng ngùng, liền đưa tay giữ chặt cô, mang
theo chút do dự nhìn về phía con trai, ý kia---
Nói thế nào?
Người trẻ tuổi cũng không có kiêng kị mấy chuyện này, người con trai thấy a
di do dự, liền hướng Vân Sơ mỉm cười và cất cao giọng: "Cô cứ ngồi đi,
thành phố này ít xe taxi lắm. Cũng không nhất định chỉ có xe taxi mới
nguyện ý chở cô, tôi cũng có thể".
Bên ngoài chính là lúc mặt
trời gay gắt nhất, Vân Sơ nghe anh ta nói vậy cũng không có kiên trì,
liên tục nói cám ơn rồi lại ngồi trở về. A di thích nói chuyện, dọc theo đường đi luôn lôi kéo Vân Sơ nói chuyện không ngừng. Đương nhiên, phần
lớn thời gian đều là bà nói, còn Vân Sơ chỉ ở bên cạnh phụ họa.
Vân Sơ là người thích yên tĩnh, chẳng qua hôm nay nghe a di một đường nói chuyện, lại ngoài ý muốn không hề cảm thấy ồn ào.
Nhà tang lễ nằm ở ngoại thành thành phố, đường cũng không dễ đi. Lúc Vân Sơ xuống xe, cô bất động thanh sắc ở trên chỗ ngồi của mình để lại một tờ
tiền tệ. Sau khi cùng hai mẹ con tốt bụng nói tiếng cám ơn và tạm biệt,
Vân Sơ nhìn bóng xe dần chạy xa mà trong lòng có chút lo lắng cho bản
thân đợi lát nữa nên làm sao để trở về.
Nhìn nơi này cũng không dễ để bắt xe.
Bà ngoại cũng không có những thân nhân khác, nên thế hệ sau xử lý cũng đơn giản. Vân Sơ báo ra tên bà ngoại. Sau khi nhân viên kiểm tra thẻ căn
cước và xác minh tình hình, liền đem hũ tro cốt giao tới trong tay cô.
Không có thân nhân tự nhiên không có nghi thức cáo biệt. Nhà tang lễ có thêm
dịch vụ bán nghĩa trang. Sau khi giao đủ tiền, nhân viên công tác liền
lái xe chở Vân Sơ tới nghĩa trang.
Tang lễ cũng rất đơn giản,Vân Sơ chỉ cần đem hũ tro cốt để vào, những chuyện khác cũng không cần cô
quản. Vân Sơ đứng bên cạnh nhìn nhân viên công tác niêm phong ngôi mộ,
cảnh tượng như vậy mấy năm trước cô cũng đã trải qua một lần. Một lần
đó, cô đưa tiễn ba mẹ. Lần này, cô đưa tiễn bà ngoại chưa từng gặp mặt.
Từ nay trở đi, cô thực sự trở thành một người cô đơn chân chính.
Sau khi chờ đợi hơn một tiếng, người bán bia mộ vận chuyển mộ bia vừa mới
khắc xong tới dựng, sau đó cùng nhân viên công tác cùng nhau rời đi.
Đợi khi tất cả mọi người đều rời đi, Vân Sơ nhìn lướt qua nghĩa trang hơi
trống trải, hiện tại mới có cơ hội nhìn kỹ ảnh chụp trên bia mộ. Trên
tay Vân Sơ có tất cả các loại văn kiện tòa án gửi cho cô. Khi nhìn thấy
thẻ căn cước của bà ngoại, liền dùng ảnh thẻ căn cước tới làm ảnh khắc
trên bia mộ.
Cô giơ tay chạm vào bức ảnh trên bia mộ, Vân Sơ thở ra nhẹ nhàng: "Đáng tiếc ở bên cạnh nghĩa trang không có bán hoa. Nếu
không cháu cũng sẽ mua cho bà một bó làm quà ra mắt".
"Để bà đi quạnh quẽ như vậy, bà biết khẳng định sẽ oán cháu".
"Chẳng qua cháu cũng oán bà. Mặc dù cháu không biết tới bà, nhưng bà lại biết
tới cháu. Nhiều năm như vậy, bà tại sao không tới tìm cháu?".
"Dù chỉ là gọi điện tới trò chuyện cũng được. Bà nếu là cùng ba mẹ cháu có
thù hận gì chưa được giải, không muốn cùng cháu lui tới, vậy bà cũng
đừng lập cái di chúc kia. Cháu không biết tới sự tồn tại của bà mới có
thể yên tâm thoải mái".
"Mà bà lại lấy cái này ra, hiện tại trong lòng cháu không thể lên cũng không thể xuống, rất khó chịu…".
Đối mặt với bức ảnh trên bia mộ, Vân Sơ nói liên miên lải nhải hồi lâu. Đợi khi cô một mạch thổ lộ hết, sắc trời đã không còn sớm. Mặc dù Vân Sơ
không tin quỷ thần, nhưng cô cũng không có lá gan để ở một mình trong
nghĩa trang vào ban đêm.
Vân Sơ đứng dậy và thì thầm với bà trong bức ảnh: "Hôm nay muộn rồi, bà ngoại, lần sau cháu lại tới thăm bà".
Lúc ra khỏi nghĩa trang, sự may mắn thấp kém trong khoảng thời gian này của Vân Sơ ở lúc này đã bạo phát một chút, vừa vặn để cô đi nhờ xe của
người trông mộ.
Xe của a di đưa cô tới là xe ngũ lăng thần xa,
còn xe của vị gia gia trông mộ là xe máy điện nhỏ. Vân Sơ ngồi ở phía
sau, trong lòng không ngừng may mắn hôm nay mình mặc quần.
Vân
Sơ cũng không có ý làm phiền người ta, chuẩn bị tới chỗ đón xe thì sẽ
xuống. Nhưng trong lúc trò chuyện mới biết được, nhà của gia gia trông
mộ tình cờ nằm ở ngã tư trước mặt nhà bà ngoại, hai người vừa vặn tiện
đường. Mà trọng yếu là, người trông mộ lại biết bà ngoại cô. Cho nên sau khi biết cô là cháu ngoại gái của Đào Như Trúc, ông rất vui, sau đó thì máy hát liền chưa từng đóng lại.
Từ miệng gia gia, Vân Sơ biết
nhiều hơn về bà ngoại chưa từng gặp mặt. Bà của cô, một lão nhân có tính cách có chút quái gở, suốt ngày ở nhà không ra ngoài, và không thích
cùng người khác giao lưu. Những năm đầu sau khi để tang chồng, vẫn luôn
cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau. Sau này cùng con gái và con rể náo ra mâu thuẫn, liền vẫn luôn sinh sống một mình trong nhiều năm.
Nghe gia gia nói chuyện, Vân Sơ vội vàng hỏi: "Vậy ông biết vì sao họ cãi nhau không?".
Gia gia trầm tư một lát, nói: "Cũng đã trôi qua nhiều năm. Ông cũng không
nhớ rõ lắm, lúc ấy hình như là cửa ải cuối năm, bà ngoại cháu đem cha mẹ cháu đánh một trận rồi đuổi ra khỏi cửa…".
"Cụ thể tại sao chúng ta cũng không có hỏi. Dù sao lúc đó cũng huyên náo rất lớn. Ba cháu lúc ấy mặt mũi đều là máu, nhìn qua rất dọa người. Kể từ đó, ta cũng chưa
bao giờ thấy bố mẹ cháu trở về".
Chi tiết cụ thể gia gia không
biết, coi như biết thì chuyện đã qua lâu rồi, nhất thời cũng không nhớ
ra được. Điều duy nhất ông nhớ sâu sắc là trên người ba Vân Sơ đều là
máu. Mà Vân Sơ thì nhớ tới bên cạnh lông mày ba cô có vết sẹo.
Trước kia, cô rất nhiều lần hỏi ba về vết sẹo, nhưng ông không muốn nói. Bây
giờ xem ra, vết sẹo trên mặt ba cô hẳn là bị bà ngoại đánh. Nghĩ tới
đây, tâm tình Vân Sơ trở nên phức tạp. Cô không biết tiền căn hậu quả
năm đó, chỉ có thể phỏng đoán lung tung. Hẳn là lần tranh chấp đó, mới
khiến ba mẹ cô cùng bà ngoại đoạn tuyệt liên lạc….
Sau khi tới nơi, Vân Sơ nhảy xuống xe, gia gia liền đưa tay chỉ: "Đó chính là nhà bà ngoại cháu".
Tạm biệt gia gia trông mộ, lại nhìn tòa nhà hai tầng trước mặt, Vân Sơ hít
sâu một hơi, chậm rãi từ trong túi xách lấy chìa khóa mở cửa cuốn.
Ngôi nhà là một ngôi nhà cũ, lầu một là siêu thị nhỏ mà bà ngoại dùng để
kiếm tiền sống tạm. Từ các kệ hàng cùng thương phẩm không khó nhìn ra,
bà ngoại cô là người chịu khó lại thích sạch sẽ. Có lẽ còn có một chút
rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Điểm này ngược lại cùng mẹ cô giống
nhau. Mẹ Vân Sơ cũng thích sạch sẽ, nhà của họ luôn được bà thu thập đến không nhiễm một hạt bụi. Tuy nhiên cũng bởi vì mẹ quá yêu sạch sẽ, mỗi
lần đều sẽ thuận đường thu thập luôn phòng con gái mình. Vì thế liền
khiến Vân Sơ nuôi ra tính cách không thích dọn dẹp và không muốn lo lắng về mọi thứ.
Đó là một cửa hàng tạp hóa bình thường, Vân Sơ
không có tâm tình nhìn kỹ, đại khái quét một lần liền nhấc chân lên lầu
hai. Lầu hai là nơi bà ngoại sống bình thường và có rất nhiều dấu vết
của cuộc đời bà:
Ghế sofa được trải một tấm thảm, bàn ăn được lót bằng khăn trải bàn đơn giản, và phòng ngủ là nơi cuối cùng để lão nhân ở lại. Nhân viên cộng đồng lúc xử lý hậu sự, họ phải di chuyển một chút
và có vẻ hơi lộn xộn.
Nhưng đồ dùng hằng ngày đều khá sạch sẽ và gọn gàng, gian phòng cũng được thu thập rất ngay ngắn rõ ràng.
Lão nhân đã qua đời mấy ngày, lại thêm nhân viên công tác ra ra vào vào,
gian phòng không tránh khỏi có chút tro bụi và dấu chân.
Chờ khi
Vân Sơ đem hai tầng lầu trên dưới đều chuyển một lần, cô cũng đói bụng.
Đi xuống dưới lầu cầm một hộp mì ăn liền cho qua bữa, sau đó Vân Sơ tìm
thấy chổi lau nhà và giẻ lau, đem căn nhà trong trong ngoài ngoài đều
lau một lần.
Sau một trận đánh trận bận rộn, cũng đã tới giờ Vân Sơ ngủ. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô đều khá đều đặn, từ mười
giờ đến mười giờ rưỡi, bộ não của Vân Sơ sẽ liên tục phát đi những tín
hiệu muốn nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, cô không dám ngủ căn phòng nơi
bà ngoại lúc đầu đã ngủ. Cũng may hiện tại đã là mùa hè và cô có thể ngủ trên ghế sofa.
Vân Sơ bôn ba suốt cả một ngày, lại quét dọn nhà cửa một lần. Ban đầu, cô cho rằng mình sẽ ngủ tới sáng như mọi ngày,
nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một tiếng chuông thanh thúy truyền vào
tai cô. Tiếng chuông ấy quá rõ ràng, tựa như ngay bên tai cô vậy.
Vân Sơ trong nháy mắt từ trong mộng bừng tỉnh, cấp tốc từ trên ghế sofa
ngồi dậy, cẩn thận chú ý quan sát bốn phía: "Ai đang rung chuông?".
Hơn nửa đêm nghe được tiếng chuông reo, bầu không khí này thật quỷ dị. Lông tơ trên người Vân Sơ đều dựng đứng lên, thế nhưng tiếng chuông vẫn luôn không ngừng. Không phải là cô nghe nhầm.
Có lẽ bởi vì bản thân
chỉ có một mình nên cô không cố kỵ gì. Vân Sơ cầm lấy điện thoại di động của mình, đè chặt trái tim đang điên cuồng đập, lần theo tiếng chuông
chậm rãi đi tới lầu một, vừa đi vừa hỏi: "Ai? Ai ở đó?".
Không có ai trả lời.
Mà Vân Sơ lần theo trí nhớ đi tới chỗ công tắc trên tường. Một giây sau,
ánh sáng rực rỡ và chói lọi chiếu sáng toàn bộ tầng một. Vân Sơ theo
phản xạ nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô mới mở mắt.
Nhưng vừa mở mắt, Vân Sơ liếc mắt một cái đã thấy bên cạnh quầy thu ngân xuất hiện một cánh cửa gỗ. Cô sững sờ ngay tại chỗ ----
Chỗ này khi nào thì nhiều ra một cánh cửa?
Mấy tiếng trước Vân Sơ mới quét dọn cả căn nhà, cho nên cô cực kỳ xác định chỗ này căn bản không có cánh cửa nào cả.
Cánh cửa này...tựa như từ trong không khí đột nhiên xuất hiện.
Nhìn vào chuỗi chuông treo ở phía trên cánh cửa gỗ, Vân Sơ nhíu mày: "Tiếng chuông ban nãy, là từ đây phát ra?".