" Bản thân ngươi Tào gia đã tuyệt hậu, lấy ngươi sức khoẻ
bây giờ, càng chưa nói sinh ra con nối dõi rồi mất thời gian bồi dưỡng
nó, ngươi muốn cầm số tiền đó chắp tay đưa cho mấy tên Tào gia bên
ngoài, hay lôi vào trong quan tài, vậy cũng tùy ngươi." Quân Hổ lạnh rên một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
La Thiên cũng không nói câu nào đứng dậy đi theo. Đã có kẻ đứng ra làm kẻ ác, La Thiên đi theo ăn
chỗ tốt là đủ rồi, cũng không cần làm kẻ ác.
Nhìn bóng lưng hai
người rời đi, Tào Sơn bàn tay nắm chặt, có thể lại lặng yên buông ra,
chính như Quân Hổ vừa nói, hắn đã tuyệt hậu, những tiền tài này mà nói
với hắn cũng chỉ là con số a.
Đối với Tào gia Tào Sơn mà nói, hắn cũng chỉ coi trọng nhi tử của mình, số tiền tài này bây giờ đưa cho
người Tào gia bên ngoài, hay đưa cho Quân Hổ có gì khác nhau. Tào Sơn đã tuyệt hậu, hắn cũng không còn gì để lo lắng nữa.
" Được, ta đáp ứng ngươi."
Tào Sơn vô lực lên tiếng, cũng để cho Quân Hổ khoé miệng lộ ra vẻ thoả mãn màu sắc, lần nữa ngồi vào trên ghế.
La Thiên do dự, hắn vừa đứng dậy quay đầu đi, bây giờ lại phải ngồi xuống, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ, im lặng nhìn Quân Hổ đang mỉm cười
nhìn Tào Sơn. La Thiên chuyển sang đứng dựa sát tường, khoanh tay lại,
giả trang bộ mặt lãnh khốc. Chung quy mặt mũi hắn vẫn là mỏng hơn Quân
Hổ.
" Trải qua điều tra của chúng ta, ngươi Tào gia gần nhất cũng không đắc tội ai, chỉ là trước khi chết nhi tử ngươi từng đặt chân đến
quán Y Dược tìm một kẻ tên là Hạ Kính gây phiền phức." Quân Hổ trầm
giọng nói.
" Ừm? Là tên Hạ Kính từng xem bệnh cho tam nhi tử của ta?"
Cũng không đợi Tào Sơn nói xong, Quân Hổ trực tiếp ngắt lời hắn.
" Cũng không phải là tên Hạ Kính. Trong lúc tranh chấp có một tên thiếu
niên lạ mặt xuất hiện, là hắn đuổi nhi tử của ngươi rời đi. Mọi người
quanh đấy rất đông, chỉ cần hơi tìm hiểu đều sẽ rõ."
" Nhi tử của ngươi vừa rời Y Dược quán, tên thiếu niên đó cũng lập tức rời đi theo. Điểm này vô cùng đáng ngờ."
Quân Hổ nói đến đây, thanh âm thoáng một trận, tiếp tục nói:" Sau đó thì nhi tử của ngươi bị giết ở chỗ vắng người, nếu bảo cái này không liên quan, thì đúng là gặp quỷ."
Tuy Hổ Văn bang là Minh Châu thành hắc
bang, chẳng qua làm việc hiệu suất rất cao, chính là mất thời gian vài
hôm, đã điều tra được đến đây.
" Sai không được, tuyệt đối là hắn." Tào Sơn đôi mắt đỏ ngầu, âm ngoan tràn ngập sát cơ mò ra.
Dù hiện tại chỉ đang nghi ngờ, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Tào Sơn
muốn tất cả kẻ liên quan đều phải bồi cho nhi tử của mình.
Trải
qua một khoảng thời gian bình tĩnh, Tào Sơn giương mắt hướng Quân Hổ
nhìn lại, trầm giọng nói:" Xem ra các ngươi đã sớm biết ta muốn gọi các
ngươi."
" Tào gia chủ nói giỡn, tự nhiên xuất hiện một kẻ có vũ
lực trong Minh Châu thành mà lại không có cố kỵ gì như thế. Tất nhiên sẽ gây cho chúng ta cảnh giác, chỉ là xon chia buồn cho ngài kẻ đầu bạc
tiễn người đầu xanh." Quân Hổ mỉm cười nói ra.
" Các ngươi bây giờ chuẩn bị làm như thế nào?" Tào Sơn truy vấn hỏi.
" Ta sẽ khiến hắn nhận ra, không phải ai cũng có thể làm càn trong Minh
Châu thành này." Quân Hổ nói xong, cười bước ra khỏi căn phòng.
La Thiên cũng rời bước, mấy việc nhỏ này, cũng chỉ có Quân Hổ quan tâm,
còn La Thiên cũng chẳng có hứng thú gì, nhẹ chắp tay với Tào Sơn:" Tào
gia chủ yên tâm, đã nhận được tiền, ắt sẽ giúp người tiêu tai. Kẻ đó
cũng không sống lâu đâu."
" Nếu được, các ngươi tiện đường giúp
ta tiêu diệt luôn quán Y Dược đi, ta muốn tất cả những kẻ liên quan đều
phải chôn cùng." Tào Sơn trầm giọng nói.
La Thiên sắc mặt cứng
đờ, sau đó khó coi quay người đi, cũng mặc kệ Tào Sơn. Nói đùa, quán Y
Dược nhìn như nhỏ yếu, nhưng mối quan hệ, đường dây liên kết của Viên
lão có rất nhiều. Thậm chí là cả Diệu La Hội bọn hắn, bị yêu thú gây
thương tích cũng phải nhờ sự giúp đỡ của quán Y Dược rất nhiều.
Động vào quán Y Dược, tương đương là gây sự với tất cả tầng lớp hạ, trung
tầng trong Phong Vũ Thành a. Hai tên nhi tử Tào gia ngu ngốc vì thế mới
chết, La Thiên cũng không ngu ngốc đến như vậy.
Nhìn La Thiên
giận dữ rời đi, Tào Sơn cũng không thấy bất ngờ, hắn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Nếu La Thiên giúp hay không giúp cũng chẳng có gì khác
nhau.
Nghĩ đến kẻ giết nhi tử mình, Tào Sơn lộ ra hung ác nham
hiểm, hắn tin tưởng hai thế lực này sẽ không thất thủ, dù sao từ trong
lời nói hung thủ cũng không phải người ở đây, còn phía sau lưng có ai,
giết hung thủ rồi thì tính tiếp. Tào Sơn cũng không sợ mình mất thêm cái gì nữa.
. . .
Cùng ngày hôm đó, trong căn phòng trọ mà Cao Lãng đang ở, một bức thư được gửi đến cho hắn.
" Là Vân Gia gia tộc sao? Mời ta đến, có ý gì?" Cao Lãng tay cầm bức thư, khuôn mặt có vẻ nghiền ngẫm.
Vài ngày nay tìm hiểu, Cao Lãng cũng biết được, Vân Gia gia tộc, là một
trong những gia tộc đỉnh cấp của Minh Châu thành. Chỉ là không biết mục
đích của đối phương là gì? Bên trong bức thư cũng chỉ bảo Cao Lãng mời
đến Vân gia, cũng không ghi rõ người gửi là ai.
" Đến là biết thôi." Cao Lãng khẽ mỉm cười, tự nhủ.
Nếu muốn gây khó dễ cho hắn, cũng không cần phiền phức như vậy. Điều này
chỉ có thể coi là người gửi không muốn để lộ thân phận của mình.
Huống chi người ta đã gửi một phong thư đến, đã là tỏ vẻ thái độ, chỉ vì
chuyện nhỏ nhặt này mà đi đắc tội người khác đúng là không khôn ngoan.
Trong khoảng thời gian này, Cao Lãng vẫn luôn tìm hiểu thêm thông tin về Linh Hoàng Tông, thế nhưng ngoài việc biết đó là tông môn lớn ra, vị trí
cách rất xa nơi này, Cao Lãng cũng không tìm được thông tin nào khác.
Tại Vân Gia gia tộc, bên trong nội viện, một tên thiếu niên trẻ tuổi, mày
kiếm mắt sáng, trên khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, khoé miệng luôn lưu
giữ một tia cười mỉm.
Ngồi đối diện tên thiếu niên đấy chính là
Cao Lãng, sau khi vào cửa đưa bức thư cho hộ vệ, lập tức xuất hiện một
tên quản gia cung kính dẫn đường cho Cao Lãng vào nội viện Vân gia, ngồi đối diện với tên thiếu niên đã pha sẵn trà ngon chờ hắn.
" Cao Lãng công tử?"
" Phải. Chính là tại hạ." Cao Lãng nhẹ giọng trả lời.
" Không biết Cao Lãng công tử có biết tại sao ta lại mời ngươi đến đây?"
Tên thiếu niên đó khẽ hỏi, trên khoé miệng vẫn lưu giữ vẻ mỉm cười.
Cao Lãng dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu về phía thiếu niên.
Nếu ta biết còn đi tới đây? Ngươi đi hỏi mấy câu này cảm thấy mình thông minh sao?
Bị Cao Lãng im lặng nhìn chằm chằm, thiếu niên khoé miệng mỉm cười cứng đờ. Cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì câu nói vừa phát ra.
Duy trì im lặng một thời gian, Cao Lãng mới tiếp tục mở miệng:" Gọi người
khác đến mà không giới thiệu bản thân, có phải hay không không quá lịch
thiệp?"
" Khụ khụ!" Thiếu niên cúi người xuống, kho nhẹ giải toả
sự xấu hổ, sau khi ngẩng đầu lên đã duy trì vẻ tự tin như trước:" Xin
lỗi, là ta quá vội. Xin tự giới thiệu, tại hạ tên là Vân Hi, là thiếu
chủ của Vân Gia gia tộc."
" Thiếu chủ, vậy cha ngươi là?"
" Cha ta là Gia chủ Vân gia."
" À ~!" Cao Lãng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ra, sau đó nghi hoặc nói:" Không
biết Vân gia thiếu chủ tìm ta có việc gì, đến mức phải che che giấu
giấu?"
" Là thật có việc. Ta muốn nhờ sự giúp đỡ của Cao Lãng huynh đây." Vân Hi mỉm cười nói ra.
" Ta không giúp." Cao Lãng kiên quyết nói.
" A!" Vân Hi bất ngờ, hắn vội vàng nói:" Cao Lãng huynh không hỏi là việc gì sao? Lẽ ra Cao Lãng huynh phải nghe xong hết hãy quyết định chứ?"
" Ta không thích làm việc giúp đỡ không công." Cao Lãng thanh thoát nói ra,
" À." Vân Hi gật đầu hiểu, sau đó lại mỉm cười:" Cao Lãng huynh đừng lo,
việc này rất đơn giản, cũng không làm khó dễ cho Cao Lãng huynh, huống
chi thù lao ta tất nhiên sẽ trả."
" Theo tin tức ta biết, Cao
Lãng huynh phải chăng đang tìm hiểu về Linh Hoàng Tông. Cũng đừng vội từ chối, nếu Cao Lãng huynh giúp được việc này, không những có thể có cơ
hội tham gia Linh Hoàng Tông, thậm chí còn có đồng bạn đi cùng."
" Tất nhiên, còn có một việc mà Cao Lãng huynh không biết. Việc Cao Lãng
huynh giết hai nhi tử của Tào Sơn, đã khiến hắn nổi điên kêu gọi Hổ Vằn
Bang và Diệu La Hội truy sát. Nếu Cao Lãng huynh chịu giúp đỡ, ta có thể thay huynh giải quyết vấn đề nhỏ này."
" Cao Lãng huynh cũng
đừng vội giận dữ, ta nói tất cả chuyện này đều mang trong mình thành ý,
chỉ hi vọng Cao Lãng huynh giúp ta mà thôi. Thân phận của ta khiến ta
không thể ra tay được, cũng chỉ có Cao Lãng huynh, cũng có thực lực Linh Hải Cảnh, giúp được ta.
Cao Lãng nhíu mày, mặc dù là người nào,
nếu bị người khác điều tra nói hết trước mặt mình như thế này, tâm trạng cũng không hề tốt đẹp gì.
Thế nhưng Vân Hi lại giúp đưa cho Cao Lãng một tin tức, Hổ Vằn Bang và Diệu La Hội muốn đối phó hắn.
" Tào Sơn sao?" Cao Lãng âm thầm ghi nhớ, người này tất phải chết. Cao
Lãng sẽ không tha thứ cho kẻ nào có ý định giết mình, nếu không hắn
không sống tới bây giờ.
Cao Lãng duy trì im lặng, mặc kệ lời Vân
Hi nói không biết đúng hay sai, nhưng hắn đã đem thành ý đến cho Cao
Lãng. Vì vậy việc này không phải không thể không đồng ý, nhưng Cao Lãng
vẫn duy trì im lặng, hắn đang lo nghĩ phải xử trí Hổ Vằn Bang và Diệu La Hội như thế nào.
Trải qua khoảng thời gian từ khi Cao Lãng rời
gia tộc, hắn luôn phải làm tất cả mọi việc một mình, nhất là thông tin
luôn bị bế tắc. Cao Lãng muốn tự xây dựng một thế lực, sẽ giúp hắn tìm
kiếm thông tin, ít nhất là sẽ không khiến hắn luôn trải qua khoảng thời
gian bị động như bây giờ.
Vân Hi biết mọi thông tin mà Cao Lãng
làm từ khi bước vào Minh Châu thành, trong khi Cao Lãng ngoài việc biết
Vân Hi do hắn tự giới thiệu ra, cũng không biết thêm gì hết. Đứng trước
mặt người khác, Cao Lãng quá bị động.