Đến giờ cơm, mọi người đã ngồi ổn định vị trí, ông nội Tô ngồi ở ghế chủ vị trên cùng là người đầu tiên cầm lấy đôi đũa sau đó mọi người mới bắt đầu động tác.
Nhà họ Tô không phải là một gia tộc quá mức cổ hủ, mấy chuyện trong lúc ăn và ngủ không được nói chưa từng có yêu cầu khắt khe gì, thoạt nhìn ông Tô là người nghiêm túc nhưng tính tình ông lại
rất hào sảng, chẳng qua khí thế của ông khiến người khác cảm thấy có
chút khoảng cách.
Sống lưng ba Tô thẳng tắp, nhìn thực trầm ổn
nhưng ngẫu nhiên lộ ra tươi cười hoà ái, đặc biệt là lúc gắp đồ ăn cho
mẹ Tô trông càng thêm ôn nhu.
Nụ cười mẹ Tô vẫn luôn trên môi,
cảm giác vô cùng từ ái nhưng mọi cử chỉ lại ưu nhã quý khí, thỉnh thoảng ánh mắt hiện lên sự sắc bén khiến người khác không thể khinh thường.
Anh trai Tô là một người đàn ông rất nội liễm, có thể trên mặt anh nhìn ra
được sự nghiêm túc của ông nội Tô, cũng có thể nhìn thấy sự trầm ổn của
ba Tô, đồng thời anh cũng là một chàng trai anh tuấn, không thể không
nói, cả gia đình nhà họ Tô về phương diện tướng mạo tuyệt đối là đứng
thứ nhất.
Còn Tô Nhan Y có vẻ là người lạnh nhạt nhất trong gia
đình, nhất cử nhất động của cô đều mang theo một loại xa cách, nhưng
chắc do hiện tại đang ở nhà nên loại xa cách này gần như không xuất
hiện.
Dùng xong bữa tối, Tô Nhan Y dẫn đầu mở miệng nói: "Anh trai, chúng ta nói chuyện đi."
Tô Ngôn Mạch không chút do dự gật đầu, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn
nói với em gái, anh em hai người một trước một sau đi phòng đọc sách,
tuy rằng sau khi kết hôn cả hai đều dọn khỏi nhà chính nhưng phòng của
bọn họ và phòng sách đều được giữ nguyên.
"Em gái, em nghiêm túc
với chuyện Tần Tịch Nhiên?" Hai anh em kém nhau bốn tuổi, lúc Tô Nhan Y
sinh ra, Tô Ngôn Mạch đã hiểu chuyện, từ nhỏ anh đã rất yêu quý Tô Nhan
Y, thậm chí anh còn chăm sóc cô nhiều hơn ba mẹ, sau này lớn lên anh đều che chở cho Tô Nhan Y, tình cảm của hai anh em vẫn luôn rất tốt, mà anh trai Tô Ngôn Mạch này đối với em gái cũng rất hiểu biết.
Tô Nhan Y hiểu ý anh trai mình, cô đồng ý công khai quan hệ với Tần Tịch Nhiên
đồng nghĩa với việc cô khẳng định nghiêm túc quan hệ của cả hai, cho nên Tô Nhan Y gật đầu không chút do dự: "Vâng, anh ấy rất tốt."
Tô
Ngôn Mạch có lẽ hơi ngoài ý muốn nghe cô trả lời như vậy, anh nhìn thật
sâu vào mắt Tô Nhan Y mới gật đầu nói: "Một khi đã như vậy thì phải biết quý trọng, đây là món quà anh trai đưa cho em, về sau nếu cậu ta khi dễ thì em không cần khách khí."
Không biết từ đâu Tô Ngôn Mạch móc ra một khẩu súng lục vô cùng đẹp mắt đặt trước mặt Tô Nhan Y.
Tô Nhan Y nhướng mày thu hồi súng lục không nói thêm gì, đương nhiên cô sẽ không dùng khẩu súng này đối phó Tần Tịch Nhiên, trước không kể đến cô
tin người đàn ông này sẽ không khi dễ mình, mà chỉ bằng vào kiếp trước
tình cảm người này dành cho mình cô cũng sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương anh.
Tô Nhan Y vĩnh viễn nhớ rõ lời thề khi cô đang nằm
trên giường bệnh không thể nhúc nhích kia, cô chắc chắn dùng toàn bộ
năng lực bảo hộ chàng trai này một đời mạnh khoẻ, cho nên làm sao cô có
thể tổn thương anh được đây.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh?" Hỏi qua chuyện mình muốn biết, Tô Ngôn Mạch khá nghi hoặc việc Tô Nhan Y muốn nói với anh.
Giống như Tô Ngôn Mạch, Tô Nhan Y trực tiếp nói luôn không do dự: "Vương Chỉ
Nhu không phải người tốt lành gì, Vương gia có mưu đồ với Tô gia chúng
ta."
"Mưu đồ? Bọn họ muốn làm cái gì?" Câu trước của Tô Ngôn Mạch lựa chọn thái độ cam chịu rồi nửa câu còn lại là dùng giọng điệu hơi
khinh thường hỏi ngược lại.
"Mặc kệ muốn làm cái gì, em đều không để yên cho bọn chúng thực hiện được!" Trong giọng nói Tô Nhan Y mang
theo sát ý không chút che dấu.
Tô Ngôn Mạch nhíu mày, không phải anh đối với Vương gia có ý kiến gì mà là anh cảm thấy hơi kỳ lạ với thái độ của em gái.
“Bọn họ làm gì? Chọc giận em?” Ngữ khí của Tô Ngôn Mạch cũng trở nên sắc
bén, nếu Vương gia thật sự làm em gái không vui thì không nên trách anh
không khách khí. Tô Ngôn Mạch là một anh trai tốt, tuyệt đối là ông anh
mắc bệnh muội khống!
Đối với sự tình chưa xảy ra, Tô Nhan Y không dám nói ra trước, nhưng không vì vậy mà cô buông tha cho Vương gia.
"Anh, Vương Chỉ Nhu làm sao bây giờ?" Trên danh nghĩa Vương Chỉ Nhu vẫn là
người nhà họ Tô, là vợ của anh trai cô, tuy cô đã hạ quyết tâm muốn xử
lý Vương gia nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của anh trai.
Ánh mắt Tô
Ngôn Mạch lạnh lẽo như cũ, không có nửa điểm thương tiếc, anh nói thẳng: "Tuỳ em xử lý, nếu em không muốn động thủ thì để anh đến làm."
Lúc trước Tô Ngôn Mạch lựa chọn kết hôn cùng Vương Chỉ Nhu chủ yếu chỉ là
hoàn thành yêu cầu của gia tộc, sở dĩ anh chọn Vương Chỉ Nhu cũng vì đã
nắm rõ tương đối về cô ta, diện mạo, tính cách, gia thế của Vương Chỉ
Nhu đều phù hợp, lúc đó vừa vặn công ty mẹ Tô đang có một dự án hợp tác
với Vương gia cho nên anh không muốn tốn nhiều tâm tư liền cưới Vương
Chỉ Nhu chủ động đưa tới cửa, dù sao anh chỉ yêu cầu người vợ trên danh
nghĩa, đến nỗi người vợ này là ai một chút anh cũng không quan tâm.
Thật ra trước lúc kết hôn với Vương Chỉ Nhu anh đã công bằng nói đến gia quy của Tô gia cùng với thái độ của mình, nhưng Vương Chỉ Nhu vẫn nguyện ý
gả cho anh, trong miệng còn nói lời yêu thương, bảo không thèm để ý nên
làm anh khá vừa lòng, đồng thời anh cũng giúp đỡ Vương gia rất nhiều. Về mặt tình cảm anh không thể cho Vương Chỉ Nhu chút gì nhưng những mặt
khác anh vẫn nguyện ý đền bù.
Tô Ngôn Mạch thật sự là một người
trọng tình trọng nghĩa, cũng sẽ không vì ý nguyện bản thân mà làm chậm
trễ cô gái nhà người ta, giống với khế ước kết hôn giữa Tô Nhan Y và Tần Tịch Nhiên, đều là nói rõ ràng và hai bên đều đồng ý.
Chỉ là không nghĩ tới, Vương gia thế nhưng còn có tâm tư không nên có, xem ra là anh đối với Vương gia quá nhân từ rồi.
Tô Ngôn Mạch sẽ không hoài nghi lời nói của Tô Nhan Y, Tô gia bênh vực
người mình không cần phải nói thêm, đừng nói thật sự chọc đến Tô Nhan Y, cho dù Vương gia không làm sai, chỉ cần Tô Nhan Y không cao hứng, người anh trai này cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Vương gia. Huống chi hiện
tại Vương gia còn muốn tính kế toàn bộ Tô gia!
"Chúng ta cùng
nhau làm đi, anh trai, đã lâu chúng ta chưa từng hợp tác làm gì, cứ xem
như đấu một ván trò chơi, xem xem hai người ai sẽ xuất sắc hơn." Ánh mắt Tô Nhan Y mang theo nóng lòng muốn thử, nhưng lạnh lẽo trong giọng nói
lại không thể bỏ qua.
"Được, hai anh em chúng ta cùng nhau động thủ." Ngữ khí Tô Ngôn Mạch đồng dạng cũng khiến người khác lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, những người khác trong nhà họ Tô đang uống trà trò chuyện trong phòng khách, nhưng đa số đề tài đều quay quanh Tần Tịch Nhiên, đặc biệt là bộ phim mới của anh, mẹ Tô tỏ vẻ bà rất chờ mong, cũng biểu đạt ý tứ ủng hộ anh đến cùng. Vương Chỉ Nhu ngồi một bên không chen lời vào được sắc mặt càng ngày càng âm trầm, Tô Nhan Y và Tô Ngôn Mạch đi từ phòng
sách ra nhìn thấy đúng một màn như vậy. Hai anh em nhìn nhau, không nói
thêm điều gì.