Lúc Tần Tịch Nhiên đến, Khang Trọng vừa từ văn phòng
Tô Nhan Y ra ngoài, anh ta nhìn thấy Tần Tịch Nhiên cũng không kinh
ngạc, trực tiếp hỏi: "Tần tiên sinh đến tìm tôi hay Tô tổng? Chúng tôi
đều có thời gian."
Tần Tịch Nhiên cứ cảm thấy lời Khang Trọng như đang trêu chọc mình, nhưng mặt anh ta nói không đổi sắc nên thật sự
người khác không nhìn ra biến hoá nào, anh đạm nhiên nói: "Tôi muốn gặp
Tô tổng, cô ấy ở đây không?"
Tần Tịch Nhiên xưng hô với Tô Nhan Y luôn là kính ngữ, chỉ khi có hai người hoặc ở Tô gia thì anh mới gọi
tên Tô Nhan Y, còn lại đều gọi Tô tổng, cho dù Khang Trọng biết rõ quan
hệ của hai người nhưng Tần Tịch Nhiên vẫn duy trì khoảng cách như cũ.
"Có, mời cậu vào." Khang Trọng cười tươi tay làm động tác mời.
Tần Tịch Nhiên vẫn không động đậy, kiên trì nói: "Anh thông báo giúp tôi một tiếng."
Đây không phải lần đầu Tần Tịch Nhiên đến văn phòng tìm Tô Nhan Y, trước
kia cũng không phải là chưa bị ngăn qua, tuy rằng không rõ lắm vì sao
bây giờ Khang Trọng lại dễ dàng cho anh đi vào như thế, nhưng anh cũng
chẳng chú ý nhiều hơn, tránh làm cho Tô Nhan Y càng không vui về mình.
Khang Trọng vốn định xua tay kêu không cần nhưng thấy bộ dáng kiên trì của
Tần Tịch Nhiên cũng không nói gì thêm lại quay vào văn phòng, sau đó rất nhanh ra mời Tần Tịch Nhiên đi vào.
"Tần tiên sinh, mời vào trong."
Tần Tịch Nhiên gật đầu , đi hai bước rồi dừng lại nói: "Anh Khang, bây giờ
anh là người đại diện của tôi, nếu không ngại thì gọi tên của tôi là
được."
Thái độ của Khang Trọng với anh vẫn luôn là xa cách có lễ, nhưng bây giờ anh ta đã là người đại diện của anh, Tần Tịch Nhiên cảm
thấy hơi không thích hợp, hơn nữa có phải do ảo giác của anh hay không
hình như thái độ của Khang Trọng hôm nay có chút khác biệt trở nên tôn
trọng anh hơn, cũng không biết là vì sao nữa.
"Được, Tịch Nhiên, mời vào."
Khang Trọng không cự tuyệt, chẳng qua cho dù xưng hô đã đổi nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ, có lẽ đây chính lí do anh ta trở thành người tâm phúc nhất của Tô Nhan Y, người mà, thời thời khắc khắc đều phải hiểu được vị trí của mình ở chỗ nào.
Tần Tịch Nhiên cũng không miễn cưỡng, đẩy cửa phòng Tô Nhan Y tiến vào.
Phòng làm việc của Tô Nhan Y rất lớn, màu sắc khá đẹp, đơn giản nhưng không
mất phần tinh xảo, Chỗ ngồi Tô Nhan Y hưởng mấy phần ánh nắng, làm người khác không thấy rõ bộ dáng của cô, rồi lại cảm thấy một loại khoảng
cách mông lung.Bước chân Tần Tịch Nhiên đều đều nhẹ nhàng, cách chỗ bàn làm việc khoảng hai mét thì dừng lại.
Tô Nhan Y không giống như trước đây cúi đầu xem tài liệu, mà là ngẩng đầu làm cái động tác, ý bảo Tần Tịch Nhiên ngồi xuống ghế.
Tần Tịch Nhiên được đãi ngộ như vậy thì kinh ngạc nho nhỏ, nhưng vẫn ổn
định ngồi xuống, có chút mê muội nhìn Tô Nhan Y, nhất thời quên mất mở
miệng.
Tô Nhan Y thấy kỳ quái, cũng không được tự nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng: "Tìm tôi có việc?"
Người đàn ông này đến đây tìm cô mà không nói gì, chẳng lẽ có chuyện khó nói thẳng?
"Khụ, hai kịch bản kia đều rất hay, nếu có thể, anh đều muốn nhận." Vốn dĩ
anh vừa ý với bộ《 Ma Thuật 》nhưng bộ này nếu so sánh với hai kịch bản cô đưa thì kém hơn không ít, mà hai kịch bản này so sánh với nhau lại khó
phân ra cao thấp cái nào hay hơn, khiến Tần Tịch Nhiên rất khó chọn giữ
hay bỏ, anh nghĩ nếu có thể thì đều nhận là tốt nhất.
"Anh muốn
nhận thì nhận thôi, anh muốn đóng bộ nào trước? Mấy phương diện về đạo
diễn, biên kịch, chế tác, diễn viên cần có yêu cầu gì không? Do tôi đi
an bài? Hay anh muốn tự mình lựa chọn?" Biểu tình Tô Nhan Y thật bình
thường, trong lòng lại không nhịn được nói thầm một câu, nếu kịch bản
thích cả sao không thấy anh thật lòng cười một tiếng chứ, làm cô ít
nhiều cảm thấy thất vọng.
Chẳng lẽ đưa kịch bản còn chưa đủ trình độ? Vậy nên đưa gì thì tốt giờ?
Tô Nhan Y đau đầu nghĩ, cảm thấy nhiệm vụ làm người khác cười này thật sự
là rất khó khăn, đặc biệt đối tượng lại còn là người đàn ông như Tần
Tịch Nhiên, trước khi làm người đàn ông này cười lên, có phải nên nghĩ
biện pháp trị chứng mặt than của anh đã không?
Tần Tịch Nhiên bị
Tô Nhan Y hỏi có chút sững sờ, về phía đạo diễn, chế tác, diễn viên cần
có yêu cầu gì? Nói vậy thật sự là đúng như anh đoán à?
"Còn chưa
thành lập đoàn phim sao? Cái gì cũng không có, không phải chỉ một mình
anh làm diễn viên đấy chứ?" Tần Tịch Nhiên không chắc chắn hỏi, theo lý
mà nói, kịch bản đến tay anh rồi thì đạo diễn phải có chứ, nếu không
kịch bản từ chỗ nào đến?
Tô Nhan Y liếc mắt nhìn Tần Tịch Nhiên
một cái, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu anh ngại phiền toái, những thứ còn lại tôi sẽ bảo người khác chuẩn bị, còn nếu anh có hứng thú cũng có thể tự
chuẩn bị, có yêu cầu gì cứ nói cho Khang Trọng hoặc tôi là được, đóng
phim không thể duy trì được lâu dài, anh có nghĩ phát triển sang hướng
khác không?"
Lời này của Tô Nhan Y là thật lòng muốn tốt cho Tần
Tịch Nhiên, cô biểu đạt suy nghĩ của mình, cũng cho Tần Tịch Nhiên đủ tự do và không gian.
Ánh mắt Tần Tịch Nhiên nhìn Tô Nhan Y càng trở nên kỳ quái.
Vì cái gì Tô Nhan Y đối xử tốt với anh như vậy? Không những cho anh tự do
chọn kịch bản, bây giờ lại còn nói thế làm anh không tìm thấy chút cảm
động nào ngược lại còn mang theo nghi ngờ.
"Vì sao lại làm vậy?" Tần Tịch Nhiên cảm thấy nếu anh không làm rõ chuyện này thì đêm về không kê cao gối ngủ được.
"Cái gì vì sao?" Tô Nhan Y không rõ nguyên nhân hỏi, dường như thật dự không biết vì sao Tần Tịch Nhiên hỏi vậy, thật ra cô cũng không hiểu được ý
tứ của Tần Tịch Nhiên, đối tốt với anh còn cần cái gì mà hỏi tại sao à?
Biết anh thật lòng tốt với mình nên đương nhiên cô cũng tốt lại với anh
thôi!
"Vì sao lại cho anh tự chọn kịch bản? Lại còn duy trì công
việc của anh như thế? Trước kia em không phải thế này, đột nhiên em thay đổi khiến anh thấy rất kỳ quái." Tần Tịch Nhiên cảm thấy anh không nên
hỏi vấn đề này, nhưng nếu không nói ra hết anh lại bị đè nén đến khó
chịu.
Ba năm, Tô Nhan Y lạnh nhạt với anh đã khiến anh ấn tượng
quá sâu, bây giờ nghĩ đến còn thấy toàn thân phát lạnh, thậm chí cuối
cùng bọn họ còn đi đến bước ly hôn, nhưng những chuyện này giống như
thay đổi trong một đêm, khiến anh khó để tiếp thu nổi.
Tần Tịch
Nhiên không có biện pháp để tiếp nhận tất cả những chuyện này, bởi vì
vốn dĩ anh nghĩ Tô Nhan Y sẽ không đối xử tốt với anh, anh cũng sợ tất
cả mọi thứ chỉ là bản thân si tâm vọng tưởng, lỡ may giờ tin, sau này
phát hiện sự thật không phải như thế sẽ lại càng thêm đau khổ, so với
không có được thì việc có rồi mất đi sẽ càng khiến cho người ta đau khổ
hơn.
"Trước kia là tôi trước kia, mặc kệ trước đây đã xảy ra
chuyện gì, là người đều phải hướng đến phía tương lai, Tịch Nhiên, từ
nay về sau, tôi sẽ đối tốt với anh." Tô Nhan Y hiểu được ý nghĩ của Tần
Tịch Nhiên, nhưng cô cũng không biện hộ cho mình trước đây, cái cô để ý
là tương lai về sau, mà sau này, cô sẽ đối tốt với Tần Tịch Nhiên.
Tần Tịch Nhiên nghe xong lời cô nói, hoàn toàn ngốc tại chỗ, không dám tin
nhìn Tô Nhan Y, cảm thấy hình như anh bị ảo giác nặng hơn, bằng không
sao anh lại nghe thấy cô nói sau này sẽ đối xử tốt với mình!