Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại có hạn, Tô Lê sống cùng Thích Lăng Vân đến hơn năm mươi tuổi, nàng nhắm mắt xuôi tay trước.
Đây là lần thứ hai Tô Lê trải qua tử vong, lần đầu tiên là lần nàng độ kiếp ở hiện đại, lúc ấy người chăm sóc Tô Lê là con trai và mấy đứa cháu
chắt của nàng, ai cũng khóc. Tô Lê đã sống trọn vẹn, không còn gì lưu
luyến, khi khôi phục ký ức của Hoa Lê yêu, nàng càng lạnh nhạt với sinh
tử nhân gian, chúng còn không sâu sắc bằng việc cảm ngộ sự luân phiên
đổi mùa trong năm trăm năm tu luyện ấy.
Lần qua đời này, người canh giữ bên giường nàng chính là Thích Lăng Vân.
Lúc này Thích Lăng Vân đã sáu mươi nhưng trông vẫn còn rất cường tráng,
trên đầu không có một cọng tóc bạc nào, mặc dù trên mặt có nếp nhăn
nhưng vẫn là một lão tướng quân làm say lòng người. Thích Lăng Vân đi
qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, một người kiêu ngạo thế mà vẫn có
thể đi ra nỗi tủi nhục bị thọt chân. Mấy chục năm sau, Tô Lê thấy hắn
sầu lo vì chiến sự, thiên tai, thấy hắn tức giận vì con cháu ngang bướng nhưng chưa bao giờ thấy hắn khóc.
Bây giờ, Thích Lăng Vân đuổi bọn nhỏ đi, một mình hắn trông coi nàng, cầm tay nàng mà rơi nước mắt.
Tô Lê thương xót nhìn hắn.
Thích Lăng Vân dành cả tấm chân tình cho nàng, nhưng Tô Lê không phải người
phàm, nàng đến đây là có mục đích cả, Thích Lăng Vân chỉ là một người
bạn nàng tìm cho mình để vượt qua kiếp này mà thôi. Tô Lê thưởng thức
năng lực thống lĩnh binh lính của Thích Lăng Vân, thưởng thức ngoại hình và thể lực của Thích Lăng Vân, thưởng thức mối tình chỉ dành cho mình
nàng của Thích Lăng Vân, nhưng Tô Lê không thể nào động tình với một
phàm nhân.
"Đừng khóc, đời sau chàng sẽ gặp được một thê tử tốt hơn thôi." Tô Lê vỗ vỗ tay hắn, thật lòng chúc phúc.
Nàng đã trở lại bản thể của Lan Hoa, tâm niệm vừa động, Tô Lê lại xuất hiện
bên cạnh Hoa mẫu nương nương. Hoa mẫu nương nương vừa vui mừng vừa tự
hào nhìn nàng. Tô Lê đảo mắt qua, chú ý thấy bản thể Lan Hoa đã khôi
phục màu xanh biếc.
"Tiểu Lê Hoa làm tốt lắm, bây giờ Tiểu Lan
Hoa có sức sống dồi dào, tĩnh tu trăm năm nữa là có thể tu luyện viên
mãn." Hoa mẫu nương nương cười nói.
Tô Lê sờ lá cây hoa lan, tò mò hỏi: "Ta đã đi bao lâu vậy?"
Hoa mẫu nương nương nói: "Nơi này một ngày, nhân gian mười năm."
Tô Lê hiểu, cơ hội trùng sinh cho Lan Hoa đã thành công, Tô Lê nhìn về
phía các loại hoa xa gần trong vườn, cách Lan Hoa gần nhất là một gốc
đinh hương, Tô Lê đi đến bên cây đinh hương khô héo.
Hoa mẫu
nương nương ngăn nàng lại, lo lắng nói: "Tiểu Lê Hoa, các con đều là con của ta, ta đương nhiên hi vọng con có thể đánh thức hoa linh của các
nàng, nhưng ta muốn con khỏe mạnh hơn. Lòng người hiểm ác, ta sợ con.."
Có một đời kinh nghiệm của Lan Hoa, Tô Lê rất có lòng tin, dù sao lúc tiến vào bản thể của các hoa yêu khác, Tô Lê có thể nhìn thấy các nàng đã
trải qua những gì.
Hoa mẫu nương nương không cho là vậy, tỉnh táo phân tích: "Tình huống ở Thích gia đơn giản, Tống Y Lan lại là tiểu thư nhà quan nên đời này hết sức thuận lợi. Nhưng nếu trong hoàn cảnh khác, ví dụ con gửi hồn vào người bị nô tịch phải chịu đựng bị chủ tử lăng
nhục thì sao? Hoặc giả sử con biết trước đó là ác nhân nên tránh thoát
được nhưng lại gặp phải kẻ xấu khác thì thế nào? Chỉ cần sơ ý chút thôi
là con sẽ mất mạng ngay, tiểu Lê Hoa, con thật sự không sợ sao?"
Tô Lê sợ chứ, nhưng mạo hiểm để đổi lấy cơ hội hồi sinh cho các tỷ muội Hoa yêu, sợ thì sao chứ.
Dưới sự hỗ trợ của Hoa mẫu nương nương, Tô Lê rót hoa linh vào linh châu của hoa đinh hương tàn lụi
Lần trước Tô Lê dung nhập vào linh châu của Lan Hoa, linh châu rất bình
tĩnh khi cho Tô Lê xem ký ức của mình, trong đó chỉ có bất đắc dĩ và ai
oán, song trong linh châu của Đinh Hương, Tô Lê lại cảm nhận được một
nỗi sợ hãi sâu đậm, đó là sự sợ hãi của Đinh Hương.
Khi đã xem hết những tao ngộ mà Đinh Hương gặp phải ở nhân thế, Tô Lê vừa đau lòng rơi nước mắt, vừa tức giận đến phát run.
Sau khi nhập thế, hoa linh của Đinh Hương được sinh ra trong một gia đình
vào những năm tám mươi, bố cô, Đinh Hải, là một công nhân đốt than bình
thường trong một xưởng thép, mẹ cô, Vương Hải Hà, thì nấu cơm trong bếp
xưởng, Đinh Hương còn có một người anh tên là Đinh Kiến Quân, Đinh Hương thì biến thành cô em gái tên Đinh Tiểu Lệ.Với số tiền lương của Đinh
Hải và Vương Hải Hà, cả nhà họ vốn có thể sống đủ ăn, nhưng vào cái năm
Đinh Tiểu Lệ học cấp hai, Đinh Hải uống quá nhiều rượu mừng cưới của
đồng nghiệp, trên đường đạp xe về nhà bị ngã vào cống ngầm, tê liệt nửa
người. Khi ông ngã xuống, toàn bộ tiền tích cóp trong nhà đều đổ dồn vào thuốc men, cả nhà chỉ có thể dựa vào khoản thu nhập ít ỏi của Vương Hải Hà mà sống qua ngày.
Nhà nghèo, chỉ có thể lo ăn học cho một đứa bé, Đinh Kiến Quân là con trai, Đinh Hải và Vương Hải Hà nhất trí quyết định cho Đinh Tiểu Lệ thôi học, thế là Đinh Tiểu Lệ vừa học xong tiểu
học đã phải lên xưởng may trên trấn làm công, kiếm tiền nộp học phí cho
anh trai. Đinh Kiến Quân không giỏi học hành, miễn cưỡng thi đậu đại
học, sau đó về nhà xin làm công việc kế toán trong xưởng thép, kiếm được bao nhiêu chỉ biết xài phần mình, không trợ cấp cho nhà lấy một phần,
mỗi khi thiếu tiền Vương Hải Hà đều chỉ mượn con gái.
Loài hoa đinh hương này, cánh hoa rất nhỏ, rất dễ bị nước mưa rơi rụng. Thuần khiết, đồng thời cũng nhu nhược.
Đinh Tiểu Lệ mà Đinh Hương đầu thai vào cũng là cô gái yếu đuối, người nhà
bảo cô làm gì, cô đều chưa bao giờ dám phản kháng, bảo cô bỏ học cô chỉ
biết khóc lóc rồi nghỉ học, nói cô giao hết tiền kiếm được ra thì một xu cũng không dám giấu làm của riêng. Về sau Đinh Kiến Quân muốn cưới vợ,
trong nhà không có tiền xây phòng tân hôn, Đinh Hải và Vương Hải Hà bèn
thu lễ hỏi của con gái, chủ ý dùng lễ đó để hỏi cưới con dâu.
Cùng lúc đó, Đinh Tiểu Lệ bị một người coi trọng.
Người nọ là con trai của ông chủ xưởng may, tên là Trần Bưu, gã ba mươi tuổi, đã có một đời vợ. Nghe nói Trần Bưu có một tật xấu là rượu vào mà tức
giận sẽ đánh cả vợ mình, vợ gã chịu đựng hết lần này đến lần khác, đến
khi không nhịn được nữa, vợ gã muốn ly hôn nhưng bị nhà mẹ khuyên nhủ
nên thôi. Cuối cùng, vợ gã bị đánh mà không dám phản kháng, lại sợ tiếp
tục phải chịu đòn nên uống thuốc trừ sâu tự sát.
Trần Bưu chính là một kẻ khốn nạn như vậy.
Năm hai mươi tuổi, Đinh Tiểu Lệ vừa trắng nõn vừa non nớt, đến gần cô còn
có thể ngửi được trên người cô có một mùi hương rất thơm. Trần Bưu vừa
tang vợ đã coi trọng Đinh Tiểu Lệ ngay, phái người đến nhà họ Đinh làm
mai. Họ Trần có tiền nhất trong trấn Bạch Thủy, Trần Bưu bảo bà mối ám
chỉ với Đinh Hải và Vương Hải Hà rằng: Nếu hai người kết hôn, gã sẵn
sàng cho sính lễ một vạn tệ.
Một vạn tệ, Vương Hải Hà đi làm cả
tháng mới được ba mươi, Đinh Tiểu Lệ thì hai mươi, kế toán như Đinh Kiến Quân có văn bằng đại học mà lương tháng cũng chỉ mới sáu mươi tệ, tiền
kiếm được tận tám năm của ba mẹ con cộng lại mới đủ một vạn.
Lúc
ấy Đinh Hải muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng Vương Hải Hà nghĩ đến tật
xấu đánh vợ của Trần Bưu, có chút lo lắng, sợ con gái bà gả vào cũng sẽ
bị đánh. Vương Hải Hà có một trai một gái, đương nhiên thiên vị con trai hơn, nhưng đứa con gái này cũng do bà mang thai mười tháng sinh ra, cho dù người làm mẹ có nhẫn tâm thế nào đi nữa cũng không thể nào đẩy con
vào hố lửa.
Bà mối biết ăn nói, khuyên nhủ Vương Hải Hà không cần lo lắng, nào là người vợ trước của Trần Bưu bị đánh là do cô ta vừa
lười biếng vừa ngu ngốc, cứ gây sự làm Trần Bưu tức giận mãi nên Trần
Bưu mới đánh cô ta, nào là Đinh Tiểu Lệ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như vậy, gả cho gã sẽ rất được cưng chìu, tuyệt đối không bị đánh.
Bà mối nói toàn lời hay ý đẹp, lại thêm Đinh Hải và Đinh Kiến Quân thuyết phục, Vương Hải Hà do dự rồi cũng đồng ý.
Ban đầu Đinh Tiểu Lệ cũng sợ Trần Bưu, về sau Trần Bưu mua hoa tặng váy cho cô, Đinh Tiểu Lệ cảm thấy quả nhiên anh ta đối xử khác biệt với cô, thế là ngoan ngoãn nghe ba mẹ sắp xếp, gả cho Trần Bưu.
Năm đầu tiên hai người kết hôn, Trần Bưu quả thật vô cùng tốt với Đinh Tiểu Lệ, dẫn cô
vào thành phố mua sắm xem phim, cũng hào phóng tiêu tiền cho cô. Không
lâu sau, Trần Bưu và một đám bạn xấu uống rượu đến mụ mị đầu óc, về nhà
rồi mà còn tưởng Đinh Tiểu Lệ là gái ở vũ trường, bắt Đinh Tiểu Lệ cởi
quần áo múa cho gã xem, Đinh Tiểu Lệ không chịu, gã liền đè Đinh Tiểu Lệ ra đất mà đánh, còn dùng tàn thuốc làm bỏng cánh tay Đinh Tiểu Lệ.
Đinh Tiểu Lệ mang một thân chồng chất vết thương chạy về nhà mẹ, Trần Bưu
đuổi tới quỳ xuống nói mình uống quá nhiều nên bị rượu làm mụ mị đầu óc, thề sau này sẽ không uống rượu nữa, cầu xin Đinh Tiểu Lệ tha thứ gã,
người nhà họ Đinh thấy gã "ăn năn" quỳ thẳng xuống như vậy, đều khuyên
Đinh Tiểu Lệ tha thứ cho gã.
Đinh Tiểu Lệ đành phải theo Trần Bưu về nhà.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Trần Bưu lại uống rượu, tiếp tục đánh Đinh
Tiểu Lệ, lần này đánh còn ác hơn, thiếu chút nữa thì đánh mù mắt của
Đinh Tiểu Lệ. Khi Đinh Tiểu Lệ kiên trì ly hôn, đến cả Vương Hải Hà cũng quyết định ủng hộ con gái thì Đinh Tiểu Lệ mang thai. Trần Bưu lại bắt
đầu vòng tuần hoàn xin lỗi, Vương Hải Hà thấy hai người đã có con, khổ
sở khuyên con về với Trần Bưu.
Đinh Tiểu Lệ nghĩ mình đã mang thai rồi, cho dù Trần Bưu có đểu cáng thế nào đi nữa cũng sẽ không đánh cô nữa chứ?
Không như mong muốn, khi Đinh Tiểu Lệ mang thai bảy tháng, Trần Bưu chơi bài
thua hết mấy vạn, trước nay Đinh Tiểu Lệ luôn phản cảm việc gã cứ thích
cược lớn như vậy, nhân cơ hội này nhỏ nhẹ khuyên gã bỏ bài bạc, nào ngờ
một câu chọc vào tổ ong vò vẽ, Trần Bưu ném chai bia lên người cô, Đinh
Tiểu Lệ bụng lớn không tránh kịp, bị đập trúng bụng động thai, đưa đến
bệnh viện bị khó sinh, một xác hai mạng.
Đinh Tiểu Lệ chết, Trần
Bưu cuối cùng cũng biết hối hận, từ đây cai rượu bỏ bài bạc, chuyên tâm
làm việc ở xưởng may, đối xử đặc biệt tốt với cô vợ thứ ba của mình, về
sau trở thành một ông chủ xí nghiệp chuyên nghiệp vừa có thành tựu, vừa
có hôn nhân mỹ mãn..
Về phía nhà họ Đinh, sau khi Đinh Tiểu Lệ
chết, Trần Bưu cho họ một khoản tiền bồi thường, Đinh Kiến Quân dựa vào
chúng mua một căn nhà trong thành phố, đón Đinh Hải và Vương Hải Hà đến
ở. Ngoài Vương Hải Hà đôi lúc nhớ tới con gái đáng thương của mình sẽ
khóc một lúc, những người khác từ lâu đã quên nhà mình từng có một cô
gái xinh đẹp yếu đuối.
Cuộc sống của Đinh Hương quá bi thảm, Tô
Lê vừa nhìn chỗ ký ức này vừa khóc, khóc đến nỗi quên lưu ý xung quanh
mình đã thay đổi. Vương Hải Hà gõ cửa hai lần cũng không thấy con gái
đáp lại, bà dán tai vào cửa, nghe thấy tiếng con gái đang khóc.
Vương Hải Hà lo lắng, vừa gõ cửa vừa gọi: "Tiểu Lệ, con sao vậy? Con đừng dọa mẹ, mau mở cửa!"
Tô Lê đột nhiên tỉnh lại, trong phòng rất tối, nếu không phải có người gõ
cửa, Tô Lê còn cho rằng mình vẫn còn ở trong linh châu của Đinh Hương.
Ổn định lại tâm thần, Tô Lê lau sạch nước mắt, mò mẫm trong bóng tối mà mở cửa. Vương Hải Hà đi vào, đầu tiên là kéo dây thừng bật đèn lên, ánh
sáng mờ nhạt phát ra từ bóng đèn công suất thấp trên đỉnh đầu, Vương Hải Hà nhìn con gái mình, quả nhiên vành mắt cô hồng hồng.
"Sao con khóc, có phải bị bệnh rồi không?" Vương Hải Hà sốt ruột sờ trán con mình.
Tô Lê tránh đi tay bà, cụp mắt xuống nói: "Con không sao, mới gặp ác mộng thôi."
Vương Hải Hà vẫn sờ trán cô, xác định cô không phát sốt, yên tâm ngay. Bà vừa sải bước ra ngoài vừa dặn dò con gái thật nhanh: "Mẹ phải đến xưởng
thép nấu cơm đây, con cũng dọn dẹp chút rồi đi nhóm lửa nấu ăn đi, anh
con không thích buổi sáng chỉ húp cháo, sẽ nhanh đói, con nướng hai cái
bánh cho anh đi."
Nói xong Vương Hải Hà đẩy xe đạp ra cửa.
Tô Lê đứng tại cửa hiên, nhìn bóng lưng Vương Hải Hà biến mất.
Xưởng thép mà Vương Hải Hà nhắc đến được xây ở ngoài cách trấn Bạch Thủy hai dặm, ngoài công nhân gần thôn trấn, trong xưởng còn có hơn ngàn người
đến từ vùng khác, họ ở tại ký túc xá xưởng thép, ăn tại nhà ăn của
xưởng, Vương Hải Hà là một trong tám người phụ nữ nấu cơm trong nhà ăn
của xưởng, để nấu đồ ăn sáng kịp cho các công nhân, mỗi sáng sớm bà đều
dậy từ năm giờ, dù là mùa đông hay mùa hạ, dù là nắng hay mưa.
Vương Hải Hà là người cần cù nhất trong nhà họ Đinh, cũng coi như là người
duy nhất còn quan tâm đến Đinh Tiểu Lệ. So sánh những tao ngộ của Đinh
Tiểu Lệ, cuối cùng Tô Lê cũng hiểu được lời nói của Hoa mẫu nương nương: Lòng người hiểm ác. Sự ác độc của Thích Kiêu Thần và Liễu Doanh Doanh
chỉ là loại thường thường mà thôi.