Bóng hình vũ trụ đưa một tay hướng về phái Hắc Ám, hai từ lạnh lùng vang lên, chấn động vũ trụ.
‘Không…!’
Hắc Ám bên kia hét lên thảm thiết, không gian quanh hắn như bị một
bàn tay vô hình bóp méo. Thân hình hắc ám của hắn từ từ vặn vẹo, biến
thành đủ loại hình dạng kỳ quái.
“ah…’
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng trong hư không, Nhất Thiên nhìn đến ngớ người.
Chí Tôn, nhưng người như Bàn Cổ, hay được gọi là kẻ khai hoang vũ
trụ, thật ra chỉ là kẻ khai phá pháp tắc, bọn họ được vũ trụ cho phép để làm điều này. Bọn họ không thể mượn hay điều khiển pháp tắc thật sự.
Năng lực của họ đều là vũ trụ ban tặng, bất cứ sinh linh nào tu luyện đủ lâu đều có thể nhận được.
Lúc Vật Chất Bí Ẩn và Hắc Ám chiến đấu, hắn cảm nhận được một loại
năng lượng kỳ quái được hai người này điều động hay là mượn từ sâu trong vũ trụ. Hắn đoán đó chính là pháp tắc năng lượng thật sự.
Vị được gọi là người thực thi pháp tắc vũ trụ này lại hoàn toàn khác, hắn cảm nhận được loại năng lượng pháp tắc không phải được người này
điều động hay mượn dùng mà là điều khiển, nhất tay nhất chân chính là
pháp tắc.
Hắc Ám bây giờ đang đối đầu trực tiếp với một vũ trụ mà không phải là một người hay một loại pháp tắc nào đó. Cơ hội thắng của hắn là không.
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng một lúc lâu thì thân thể bóng tối của Hắc Ám từ từ mờ dần, sau đó ‘bùm’. Một tiếng nổ nhỏ vang lên rồi
biến mất. Ở nơi Hắc Ám biến mất, chỉ còn lại một cây giáo, đó chính là
ngọn giáo bóng tối, vũ khí của hắc ám. Nó bây giờ cực kỳ ảm đạm, màu tím trên thân đã biến mất hầu như không còn, màu đen bóng tối cũng nhạt đi
thấy rõ.
‘Phù’
Xa xa đám người Vô Danh thở phào nhẹ nhõm, trận chiến này kéo dài quá lâu, thần, đế, hay chí tôn đều ngã xuống hàng loạt. Hàng vạn vị giờ chỉ còn mấy vị đếm được trên đầu ngón tay đang còn đứng vũng.
Vô Danh và Phật Y Nam Tử đã tỉnh lại đang được hai vị chí tôn khác đỡ lấy. Từ lúc Vật Chất Bí Ẩn và Hắc Ám xuất hiện, trận chiến này đã không còn của đám người chí tôn bọn hắn, mà là đã ở một cấp bật khác.
Đến khi người được gọi là thực thi pháp tắc vũ trụ xuất hiện, trận
chiến này đã đến lúc kết thúc. Chiến thắng đã thuộc về bọn hắn, điều bất ngờ hơn, tâm điểm của cuộc chiến, kẻ thay đổi cả chiến cuộc của chư
thần lại là một sinh linh xuất thế chưa được trăm năm. Một linh hồn
thuộc về một nơi được gọi là Trái Đất, nơi mà sinh linh không có sức
mạnh hủy thiên diệt địa mà là nơi trí tuệ lên ngôi.
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, không có ai vui vẻ vì chiến
thắng. Đối với bọn hắn, trận chiến này đã khiến tâm bọn hắn chết lặng vì sự ác liệt của nó.
Đám người Vô Danh đến trước ‘vũ trụ’ và Vật Chất Bí Ẩn hành lễ rồi
tránh sang một bên chờ đợi. Trước hai vị này, bọn hắn không có tư cách
nói chuyện.
Lúc này đây, Nhất Thiên cảm nhận được linh hồn mình đã đến cực hạn, hắn sắp tan biến.
Hắn thở dài nhìn Vật Chất Bí Ẩn nói,
‘Cám ơn ngươi, Vật Chất Bí Ẩn. Ta đã có một hành trình cực kỳ thú vị.’
Vật Chất Bí Ẩn nhìn linh hồn Nhất Thiên dần dần tan biến, hắn thở dài một hơi nói.
‘Cám ơn là ta mới đúng, ta ban đầu chỉ muốn tránh nhân quả mà cho
ngươi sống lại lần nữa. Không nghĩ đến, cuối cùng lại kéo ngươi vào trận chiến này, rồi cũng nhờ ngươi mà chúng ta lật ngược tình thế của cả
cuộc chiến. Haizz!’
Vật Chất Bí Ẩn rất muốn giúp Nhất Thiên để linh hồn hắn khỏi tan
biến, nhưng bây giờ lực lượng của hắn đã cạn kiệt. Với lại, dù ở thời kỳ đỉnh phong, hắn cũng không giúp được Nhất Thiên bởi vì linh hồn Nhất
Thiên là bị thiêu đốt và năng lượng lại dùng cho việc hiến tế, điều này
không một ai có thể ngăn lại.
Cách hiểu đơn giản chính là một gốc cây bị rút khỏi mặt đất rồi đem đi thiêu, giờ chỉ còn than, làm sao mà cứu?
Nhất Thiên chỉ lắc đầu cười nhẹ, hắn cảm thấy đã đủ rồi. Hắn đã làm
được việc mà không ai làm được, hắn cũng trả được thù, tiêu diệt kẻ hủy
diệt Trái Đất. Hắn còn gì mà hối tiếc, từ khi quyết định đến chiến
trường này. Kết quả của hắn đã được định sẵn, một đi không trở lại.
Hơn nữa, Trái Đất đã biến mất, gia đình và bạn bè cũng không còn, hắn không còn tiếc nuối gì nữa.
Linh hồn Nhất Thiên càng lúc càng mờ nhạt, ý thức hắn từ từ mờ đi, nhưng hắn vẫn cười nhìn mọi người.
Tất cả mọi người cảm thấy tiếc hận khi thấy cảnh này, nhưng đúng lúc này hai giọng nói cùng một lúc vang lên.
‘Chưa đâu, ngươi chưa chết được.’
Tất cả mọi người giật mình, nhìn về phía giọng nói. Một giọng nói
phát ra từ Vật Chất Bí Ẩn, nói đúng hơn là một tấm thẻ bay ra từ trong
người nó. Lúc trước, nó không thật sự hòa tan vào Vật Chất Bí Ẩn, bởi vì nó đang giữ một thứ cực kỳ quan trọng.
Trí Tuệ Thẻ hét lên,
‘Ngươi sẽ không chết, ta vẫn mang giữ một phần linh hồn của ngươi.’
Lúc trước, Nhất Thiên vì sợ mình biến thành tà ác, gửi một phần linh
hồn cho Trí Tuệ Thẻ. Trí Tuệ Thẻ vẫn giữ nó, chưa bao giờ vứt bỏ.
Một giọng nói khác chính là từ người thực thi pháp tắc của vũ trụ.
‘Tiểu tử, ngươi vẫn chưa biến mất được. Ta vẫn còn việc cho ngươi.’
Ngọn giáo bóng tối đang lơ lửng trên không bỗng nhiên bay vút đến, hòa vào linh hồn đang tan biến của Nhất Thiên.
Sau đó, người thực thi pháp tắc của vũ trụ lại bất tay, từ phía trí
tuệ thẻ, một linh hồn mang theo hình dáng của Nhất Thiên xuất hiện bay
đến, hòa vào ngọn giáo bóng tối. Người thực thi pháp tắc của vũ trụ lại
xuất ra một quả cầu ánh sáng bao lại linh hồn của Nhất Thiên.
Linh hồn nhất thiên bên trong quả cầu ánh sáng từ từ ổn định, nhưng
mắt hắn vẫn nhắm nghiền. Bên trong linh hồn Nhất Thiên đang có một ngọn
giáo mờ nhạt màu đen, lâu lâu lại lóe lên.
Người thực thi pháp tắc vũ trụ lại phất tay, linh hồn Nhất Thiên hóa
thành một đạo ánh sáng, bay thẳng vào lỗ đen lúc trước hắn buông xuống.
‘Ha..ha..ha.. Ta tặng các ngươi một sinh linh quỷ dị, hi vọng các ngươi sẽ thích.’
Mọi người lúc này đã hoàn toàn chết lặng, há hốc mồm, nhìn vị được
gọi là ‘vũ trụ’, đang ngửa đầu cười lớn như một đứa trẻ vừa thực hiện
được âm mưa của mình kia.