Một nhóm Chí Tôn cường giả đang nhìn về phía đám người Bàn Cổ.
‘Các ngươi khôi phục thế nào rồi?’
‘Đã tốt!’
‘Vậy nhanh kết thúc trận chiến này thôi. Vị đại nhân kia đã không chờ nổi
nữa rồi. Nếu chọc ngài tức giận, chúng ta không gánh được.’
‘Được!’
Chỉ thấy một đám chí tôn gật đầu đồng ý.
Phía sau nhóm chí tôn này đứng hai chiến tuyến, bên trái là ma thần, bọn họ
tu luyện thành từ các loại sinh linh khác nhau. Yêu, quái, dị... Bên
phải lại là quái vật của Hắc Khí Trường Hà, chúng rất đông nhưng bây giờ lại rất yên tỉnh, cả đám như đang ngủ say, chờ đợi người đánh thức.
‘Xông lên, tiêu diệt hết đám người này!’
Một vị chí tôn dẫn đầu hét lớn, lao ra khỏi Hắc Khí Trường Hà, theo sau hắn là các chí tôn khác.
Tiếng quát vừa phát, phía sau đám ma thần cũng gào thét, phát ra khí thế
khủng bố, theo sau các vị chí tôn rời đi Hắc Khí Trường Hà. Đám quái vật cũng bừng tĩnh từ trong giấc ngủ, hung tính bạo phát, ngửa cổ gào rú
rồi theo bước tiến lên.
....
‘Chúng ta cũng lên thôi, chiến trận chiến cuối cùng.’
Bàn Cổ nhìn tình hình này thì chỉ lắc lắc đầu rồi nói. Các chí tôn phía sau cũng không đáp lại lời, khí thế trên người cuồn cuộn kéo lên, pháp lực
bùng nổ trong không khí, chuẩn bị đối đầu trực diện với kẻ thù phía
trước.
Đối với bọn hắn, chiến thắng là quá xa vời. Đối mặt chỉ
có đầu hàng hoặc chiến tử, tất nhiên bọn họ sẽ chọn chiến tử. Mỗi người
chí tôn đều là kẻ sống rất rất lâu, dù bọn hắn có sống tiếp thì cũng thế mà thôi. Chiến một trận nhiệt huyết đầm đìa rồi ngã xuống mới là lựa
chọn đúng nhất.
Phía sau, chư thần và các đế giả nhìn nhau, sau
đó ánh mắt hướng về những vị chí tôn phía trước. Bóng lưng bọn họ vĩ
ngạn, khí thế cao vút, pháp lực như trường hà. Những người này đều là bá chủ một vùng của vũ trụ, là cường giả chỉ dưới các vị trên kia. Bây giờ đối diện với tử chiến, những người đó không có chút sợ hãi. Bọn hắn chỉ là những kẻ nhỏ bé, vậy có gì phải sợ hãi đây?
Mỗi vị thần đều
nhếch miệng cười, có thể cùng các chí tôn chiến đấu chính là vinh dự của bọn hắn. Đối với bọn hắn, một đời tu luyện, sau đó chiến đấu đến tận
giờ thì chết đã không đáng sợ nữa rồi, bọn họ chỉ sợ chết không có ý
nghĩa. Bây giờ là cơ hội để làm một chút có ý nghĩa việc, đối với bọn
hắn trận tử chiến này rất đáng giá.
…
Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần,
‘Ầm’
‘Ầm’
‘Ầm’
Đúng lúc này, ba tiếng nổ lớn phát ra ba hướng khác nhau trên chiến trường.
Một làng sương trắng từ nơi tiếng nổ phát ra lan ra tứ phía.
Tiếng nổ thứ nhất chính là xuất hiện phía sau lưng đám quái vật cùng ma thần, cũng chính là đoạn cuối của Hắc Khí Trường Hà. Hai tiếng nổ khác lần
lượt xuất hiện từ hai cánh của đại quân hắc ám.
Tiếng nổ lớn vừa dứt, không gian loạn lưu bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng một cách quái dị.
Quái vật, ma thần, chư thần và cả Chí Tôn bỗng nhiên trong lòng bạo động.
Một cảm giác nguy hiểm tràn ngập bao phủ lên trong lòng bọn hắn. Tất cả
đều dừng bước, cũng không kể kẻ địch trước mắt mà nhìn chầm chầm nơi
tiếng nổ phát ra.
Sương mù dần dần tán đi, hiện ra chính là một
màu đen sâu thẩm. Một màu đen không có bất cứ ánh sáng nào chiếu vào có
thể tồn tại. Nó mang vẻ âm trầm, hắc ám như muốn nuốt lấy vạn vật.
Mọi người thấy một nơi hắc ám như vậy thì nhíu chặt lông mày. Bọn họ cảm
thấy màu đen tối này rất quen thuộc, với lại trong lòng mỗi người trở
nên hồi hộp như dự đoán được chuyện không hay sắp xảy ra.
Đúng như dự đoán,
Khoảng không màu đen vô tận bỗng nhiên chớp động, bên trong chúng lại từ từ
xuất hiện một bóng hình người diện mạo không rõ ràng, rất mờ nhạt nhưng
lại cực kỳ quỷ dị. Bọn họ có thể thấy rõ được bóng hình kia đang nhìn
mọi người, nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng. Nụ cười mang đến sự rét lạnh tận sâu trong tâm gan mỗi người.
Nhưng hình bóng người đó chỉ
xuất hiện trong vài hơi thở, sau đó liền biến mất, khoảng không màu đen
bắt đầu xuất hiện một số vết nứt không gian. Từ từ chúng hình thành một
vòng xoáy lớn, lực hút bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
‘Hố đen! Làm … sao nó có thể xuất hiện ở đây?’
Chư thần cùng chí tôn trở nên biến sắc. Một vị ma thần hét lớn, nói như hỏi chính bản thân mình, khuôn mặt hắn trắng nhợt vì sợ hãi.