Nàng là Tiểu Nhung, cũng là đệ tử xuất sắc của Nhân Tông. Cảnh giới
của Tiểu Nhung và Tiểu Anh đều là như nhau, Đại Pháp Sư sơ kỳ mới đột
phá.
-Ồ, thú vị, thú vị. Thì ra là một đám nhóc con không biết tán gái.
Thế nên trút giận lên đầu ta. Haizz, thật sự người cùng thế hệ quá kém
đi. Đến tán gái cũng không biết. Thật là nhàm chán!
Nhất Thành nhìn trời thở dài nói, lắc đầu quầy quậy như đang khinh Bỉ, như hắn là một cao thủ tĩnh mịch.
-Hihihi
Tiểu Nhung bên kia lại che miệng cười hì hì không dứt. Mấy lão bất tử thì mặt trở nên quái dị, tựa cười như không cười.
Nhưng có điều câu này của Nhất Thành đã đắc tội rất nhiều người trẻ
tuổi ở đây. Phía sau mỗi vị lão tổ đều đứng một hoặc hai người trẻ tuổi, nhìn qua thì cùng lứa với Nhất Thành, cảnh giới đều là Đại Pháp Sư mạnh yếu khác nhau không lớn. Có thể thấy đây đều là thiên tài của các phái
lớn. Ở đây ngoài Tiểu Anh còn có vài thành niên đều có chủ ý với Linh
Lung, vì thế Nhất Thành nói vậy đã đắc tội không ít người.
-Ta không quan tâm các ngươi là ai, đến từ môn phái nào. Ta cho các
ngươi một cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể khiêu chiến ta. Nhưng với
cảnh giới bây giờ của ngươi thì thật làm ta không nổi lên chút hứng thú
nào.
Nhất Thành thấy nhiều ánh mắt nhìn về hắn thì liền nở một nụ cười
lạnh, giọng nói trở nên băng lãnh. Trên người hắn bắt đầu xuất ra khí
thế khiến người khác kinh ngạc. Thân thể của hắn như biến thành một
thanh đao thẳng tắp đứng đó tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
-Đại Pháp Sư tám sao Lạp Hộ.
Tiểu Nhung bên kia kinh ngạc hô lên thành tiếng. Mọi người cũng trợn
trừng mắt nhìn Nhất Thành. Đến Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ sau lưng cũng
kinh ngạc đến há hốc mồm. Hai người lão ba năm trước biết Nhất Thành
không tiến vào không gian kia thì tiếc nuối không thôi. Thế mà hắn vẫn
đạt đến Đại Pháp Sư, còn là tám sao Lạp Hộ.
Lão minh chủ hai mắt sang lên, kim quang như bắn ra từ mắt nhìn chằm
chằm Nhất Thành. Sau khi quan sát một lúc Nhất Thành, lão liền phất tay
nói.
-Được rồi, việc này dừng ở đây đi. Chúng ta nên nói đến việc chính.
-Lần này không biết liên minh có việc gì mà tập hợp chúng ta?
Nhất Thành thu lại khí thế trên mặt nở một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra hỏi lão mình chủ phía trước.
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì bên ngoài đã đi vào một nhóm người. Nhất Thành kinh ngạc nhìn nhóm người này. Nếu hắn không nhầm thì những người này chính là Liên Minh Ma Đạo người. Dẫn đầu là một lão giả cực kỳ kỳ
quái. Lão từ trên xuống dưới là một màu đen, một bộ áo quần pháp sư màu
đen, giày đen, tóc đen, đến khuôn mặt lão cũng có màu đen. Có điều màu
đen trên mặt lão không phải là đen hoàn toàn là một màu da đen kỳ quái,
mờ nhạt màu đen với rất nhiều đường vân đen kỳ quái trải đều trên khuôn
mặt. Lão lưng còng, chống một cây trượng ở đầu trượng là hình là một con rắn há lớn miệng với hai chiếc răng nanh nhọn hoắc. Dưới tạo hình như
vậy lại tôn lên vẻ thần bí quái gở của người này. Hoàn toàn đối lập với
nhóm người liên minh chính đạo.
Phía sau kỳ quái lão nhân lại là một nhóm pháp sư ma đạo khá là bình
thường. Chia làm bốn thế lực khác nhau, trong đó có một vài người quen
của Nhất Thành. Thấy những người quen này, trên mặt hắn hiện lên một nụ
cười khó thấy.
Ngay khi nhóm người này vừa mới tiến vào, hai lão nhân cằm đầu liền tiến lên định chắp tay chào hỏi thì đúng lúc này,
-Ầm
Một tiếng nổ lớn khiến trời đất rung chuyển, bầu trời bỗng chuyển
sang màu đỏ. Không khí bỗng trở nên âm trầm, một luồn áp lực vô hình đè
nén trong lòng mọi người. Cả thành mọi người đều trở nên bất an, tất cả
động vật trong thành đều ngửa cổ phát ra tiếng rống điên cuồng. Khuôn
mặt, đôi mắt chúng trở nên đỏ rực, chưa được bao lâu thì tất cả tự đâm
đầu vào tường rồi gục ngã.
Sau một khắc thì cả thành trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh một cách
đáng sợ. Tất cả động vật trong thành đều chết, mùi máu bắt đầu lang
truyền trong không khí.
-Ùuuuuu….
Một tiếng rống lớn vang vọng cả trời đất. Người trong thành như lấy
lại được hồn, bắt đầu xuất hiện tiếng khóc, tiếng la hét vang vọng trong thành.
Nhóm người chính ma hai cả đám sắc mặt tái nhợt, hai lão già chưa kịp chào hỏi nhau nhưng hai tay đã run lên kịch liệt. Cả hai nhìn nhau đều
phát hiện nét sợ hãi cực độ trên khuôn mặt của cả hai.
Nhất Thành cũng không ngoại lệ, không hiểu sao, trong lòng hắn đang
như có một con quái thú gào thét, vùng vẫy. Khuôn mặt hắn đã trắng bạch
như người thiếu máu, đôi mắt trở nên vô thần nhìn lên bầu trời màu máu.
Hắn không hiểu đây là chuyện gì nhưng trong lòng chỉ còn có bốn chữ, -
Lần này xong rồi.
-------------
Ở một không gian kỳ quái,
Nói đến sự bình tĩnh thì bây giờ chỉ có một người bình tĩnh duy nhất
đang ngồi xếp bàn trước một viên thạch kỳ quái. Hắn ngẩng đầu mà nhìn
chằm chằm lên cao. Áp lực mà mọi người trong thành chịu đựng như không
chút ảnh hưởng gì đến không gian này. Hai mắt hắn híp lại, thở dài rồi
lẩm bẩm,