Nhất Thành đang sửng sờ suy nghĩ thì Trí Tuệ Thẻ cảm khái lên tiếng trong đầu hắn:
-Nhân Bản phép thuật là một loại cấm thuật, loại phép thuật này bị
gọi là cấm thuật không phải hậu quả hay là gì mà vì nó quá nghịch thiên. Không biết tên ma thần nào lại lớn mật nghĩ ra một loại thủ đoạn độc
đáo như vậy. Túc chủ phải biết con người chính là sinh vật đặc biệt và
độc lập nhất, chạm đến nó không khác gì đi trái quy luật tự nhiên của vũ trụ. Ta cũng rất bất ngờ với thủ đoạn của tên này.
Nhất Thành hơi giật mình một chút với những gì Trí Tuệ Thẻ nói nên hỏi liền:
-Ta luyện phép thuật này có nguy hiểm gì không? Ta sợ không chừng mới luyện phép thuật này xong thì cả bản thể và nhân bản sẽ bị vũ trụ ma
diệt.
Trí Tuệ Thẻ cười nói:
-Đúng là có thể nhưng đối với người khác còn với túc chủ thì không?
Nhất Thành khó hiểu:
-Vì sao?
-Vì túc chủ linh hồn là hai người hòa làm một. Dù là linh hồn đã hòa
với nhau nhưng thật ra vẫn là hai linh hồn khác nhau, mang dấu ấn của
hai thế giới khác nhau. Vì cơ duyên mà túc chủ trở thành tồn tại lách
luật của vũ trụ này. Nếu nói ai có thể tu luyện thành phép thuật này
cũng chỉ có túc chủ mà thôi, dù là vị thần nghĩ ra thì cũng không dám tự mình tu luyện. Có thể vị ma thần nào đó đã tạo ra nơi đây dùng để thử
nghiệm phép thuật này, tìm cách lách khỏi quy tắc của vũ trụ. Nhưng giờ
nó lại trở thành cơ duyên của túc chủ.
Nhất Thành khó hiểu, bọn họ là thần, không thể lấy một linh hồn khác
đưa đến một thế giới khác sao? Điều này không hợp lý? Hắn liền hỏi thì
nhận được câu trả lời làm hắn ngớ người.
-Túc chủ đang đùa sao? Vừa xuất hiện ý định kia thì đã bị vũ trụ chú
ý. Đến lúc mới đưa linh hồn đến gần thế giới khác thì đã bị vũ trụ mạt
sát. Túc chủ lúc trước may mắn mới tránh khỏi. Dù lúc đó ‘vật chất bí
ẩn’ bị thương nhưng vẫn còn là một tồn tại đáng sợ của vũ trụ này vì thế mới che chở được linh hồn túc chủ đến với thế giới này, nếu lúc đó là
một vị thần thì túc chủ có thể đã không còn tồn tại.
Nhất thành nghe xong liền hiểu ý của Trí Tuệ Thẻ, thật sự mà nói ‘Vật Chất bí ẩn’ là tồn tại mà không phải hắn có thể với đến. Hắn bỏ đi suy
nghĩ vẩn vơ, tập trung vào vấn đề trước mắt. Hắn liền hỏi:
-Vậy có thể tu luyện phép thuật nhân bản này. Ngươi giúp ta lĩnh ngộ
và cảm nhận phép thuật Nhân Bản này đi. Theo những gì trên vách động ghi chép thì ta chỉ có một cơ hội để tạo ra một nhân bản. Nếu thất bại thì
xem như xong, có khi còn bị cắn trả.
Trí Tuệ Thẻ trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Được, túc chủ có thể tiêu tốn 12 ngàn điểm vật chất để tăng mức lĩnh ngộ phép thuật này lên cao nhất. Dù đây là phép thuật của thần nhưng nó cũng không phải phép thuật thật sự mà một loại nhân lực, dựa vào người
thi triển nên không cần nhiều điểm vật chất. Sau khi túc chủ lĩnh ngộ
đạt đến mức cao nhất, ta sẽ giúp túc chủ hiểu rõ nên làm gì bước tiếp
theo.
Nhất Thành gật đầu hiểu, nếu gọi đây là phép thuật thì không đúng lắm nhưng kệ không cần biết đây là gì, hắn chỉ cần biết mình phải thành
công là được.
-Trí Tuệ Thẻ, bắt đầu đi.
Nhất Thành lâm vào tình trạng nhập định lần nữa, lần này là lĩnh ngộ
nên cũng không mất nhiều thời gian, chỉ mất một tháng là hắn đã nắm rõ
mọi biến hóa của Nhân bản phép thuật này. Hắn sau khi xem xét thì trầm
mặt, vì cảm thấy phép thuật này thiếu thiếu gì đó. Nếu là người khác sợ
rằng sau khi thi phép Nhân Bản thì hắn sẽ yếu đến mức không thể yếu hơn.
-Chúc mừng túc chủ đã lĩnh ngộ thành công Nhân Bản phép thuật. Túc
chủ cũng cảm nhận được sự thiếu hụt của phép thuật này rồi chứ? Nó không thể làm một bản sao hoàn hảo của túc chủ mà phải dựa vào những gì túc
chủ ban tặng cho nó. Nói chính sát hơn là túc chủ sẽ hy sinh bao nhiêu
cho bản sao của mình. Túc chủ định hy sinh những gì đây, nói trắng ra là phép thuật gì? năng lượng ma pháp gì? Bao nhiêu máu? Bao nhiêu đẳng
cấp? Bao nhiêu linh hồn lực?
Nhất Thành lâm vào trầm mặt, phép thuật này nói là nhân bản nhưng
thật ra khi thực hiện lại dựa hoàn toàn dựa vào bản thể, không thể mượn
ngoại lực để bù đắp ở giai đoạn này. Cơ thể bản sao tự bù đắp khi đạt
đến giai đoạn cuối khi mọi việc đã thành công chứ công đoạn đầu vẫn do
bản thể hy sinh. Nhất thành sau khi suy nghĩ một lúc thì hỏi:
-Nếu ta hy sinh một nữa máu và da thịt và các bộ phận cơ thể? Ngươi
nói ta sẽ chết không? Hắc ám năng lượng có thể chữa trị không?
Trí Tuệ Thẻ cũng hiểu ý nghiêm túc nói:
-Có thể, thậm chí có thể cho đi phần lớn cơ thể, năng lượng hắc ám sẽ bù lại những mất mát của túc chủ. Và đừng quên, túc chủ bất tử nên có
cho đi bao nhiêu không quan trọng, nó sẽ tự động hồi phục những sự tiêu
tốn sẽ cực lớn. Túc chủ tính sao?
Nhất Thành khuôn mặt trở nên nghiêm túc, tính toán sẽ cho đi bao
nhiêu cho bản thể. Hắn muốn có một bản sao hoàn hảo, một Nhất Thành của
thế giới này. Vì thế, hắn phải tính toán thật kỷ, còn vì sao cần một bản sao thì hắn đã có tính toán và sắp xếp cho bản sao của hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng hắn hỏi Trí Tuệ Thẻ:
-Ta có bao nhiêu điểm Vật Chất?
-Túc chủ còn gần 2 vạn, tên Phi Quái túc chủ giết có sức sống cực lớn do trăm tên tử quái hợp thành nên thu nhận được rất nhiều điểm vật
chất, hơn nửa năm tên mắt đỏ Tử Quái là đã hơn một vạn điểm.
Nhất Thành gật đầu nói ra kế hoạch của mình:
-Thứ nhất, ta sẽ đột phá lên Đại Pháp Sư cấp 7 sao Thiên Long. Sau đó sẽ lĩnh ngộ Vô Hạn Chi Đao lên cao nhất. Ngươi xem hai bước này tốn bao nhiêu điểm?
-1.1 vạn điểm.
Nhất Thành nghe thế thì chỉ gật đầu nói tiếp:
-Sau đó ta muốn ban cho bản sao của mình hơn phân nửa cơ thể như thế
sẽ tăng cao mức thành công đến chín mươi phần trăm. Ta muốn truyền đẳng
cấp Đại Pháp Sư cho bản sao, lại truyền thêm năng lượng khởi nguyên cho
bản sao, bình chứa ma pháp thì lấy đi một nửa, chừng đó thì bản sao cũng đã có thể tự hình thành Magic Plate của mình rồi. Ngoài ra, ta còn muốn truyền cho bản sao hai loại kỹ năng phép thuật: Vô Hạn Chi Đao (đỉnh
cấp), Nhất Thành Chi Đao (1 thức). Linh hồn lực cũng lấy đi một nửa
những gì ta đang có. Ngươi xem xem tính toán của ta thế nào?
Trí Tuệ Thẻ trầm ngâm rồi nói:
-Có vẻ như túc chủ muốn tạo ra một đỉnh cấp bản sao nhỉ? Ta thấy rất
ổn, có điều lúc đó cảnh giới túc chủ sẽ rớt xuống còn không? Túc chủ
tính làm sao?
Nhất Thành cười nói:
-Tất nhiên là dùng số điểm vật chất điểm còn lại bù đắp lại tổn thất, có thể không đạt đến cảnh giới như hôm nay nhưng ta có ngươi vì thế ta
tin chắc sẽ nhanh chóng tăng lên, thậm chí vượt mặt hôm nay. Ta muốn một bản sao hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn.