Tô Lục nổi giận chỉ vào mặt Bạch Tư Thương lắp bắp nói:
-Ngươi...Ngươi..
Bạch Tư Thường quát:
-Ngươi gì mà ngươi, phế vật như ngươi không ỷ vào có người bên trên
thì là cái thá gì? Muốn đánh nhau sao? Đến, ta tiếp ngươi. Tên nào không dám xuất thủ là chó con.
-Ha..ha..ha..
Mọi người nghe vậy thì có người cười lớn tiếng, cảm thấy tên họ Tô
kia thật là kém cỏi. Đến gây sự lại bị người ta mắng thành chó con. Làm
sao bọn họ không biết nếu động thủ thì bên nào sẽ thắng? Có cho trăm lá
gan họ Tô kia cũng không dám.
Đúng lúc này, từ lầu ba truyền đến một tiếng ‘Hừ’ lạnh đầy áp lực.
Một lão già từ từ lầu ba đi xuống, theo sau là hai nam tử, lão này
cách ăn mặc không phải đệ tử mà là lão sư. Lão cũng đến từ trung viện vì trên áo lão có hình ngọn núi giống Bạch Tư Thường. Thấy lão sư đi xuống thì mấy tên đệ tử có mặt ở lầu hai đều cúi người hô lớn:
-Lão sư
Nhất Thành cười, chuyện này càng lúc càng thú vị, có lão sư tham gia. Hắn không biết vì mình là nhân vật chính hay không mà lúc nào cũng có
việc tìm đến. Lúc nãy lão này phát ra khí thế đè ép lên mọi người, nhìn
qua lão cũng rất mạnh, phải là cấp bậc ba sao Thiên Ưng hoặc Bốn Sao Mục Phu. Nhất Thành khá là khó hiểu, lão sư sao xuất hiện ở nơi này. Nếu
đúng như Bạch Tư Thường nói thì nơi đây chỉ dành cho đệ tử.
Ở lầu hai của tửu lâu, mọi người đều cúi người chào chỉ có mình Nhất
Thành là không nên mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn. Phát hiện hắn rất
còn rất nhỏ nên bỏ qua, lại nhìn về phía Lão Sư mới đến. Lão kia lạnh
lùng lên tiếng:
-Bạch Tư Thường ngươi thật to gan. Mới có chút tài năng đã không xem
ai ra gì, còn dám phá luật của thư viện, đem người ngoài vào thư viện,
đến nơi quan trọng nữa. Ngươi đáng tội gì đây?
Lão thấy Nhất Thành còn nhỏ nên đoán là người ngoài, dùng lý do này mà bắt chẹt Bạch Tư Thường.
Bạch Tư Thường liền vội nói:
-Lão sư, đây là đệ tử thư viện. Năm nay là đệ tử giáp hai, được thư viện nhận làm chính quy đệ tử. Không phải là người ngoài.
Lão Sư kia lạnh lùng quát:
-Láo, tên nhóc chỉ mới có mấy tuổi mà ngươi dám nói hắn là đệ tử của thư viện sao?
Bên kia đang đôi co thì Nhất Thành lại không để ý, hắn di chuyển đến ngồi gần vị Ngũ Muội bên cạnh hỏi:
-Tỷ tỷ xinh đẹp, Bắc Viện đi hướng nào?
Ngũ Muội nghe Nhất Thành gọi mình như vậy thì ngượng ngùng cười khánh khách. Bên cạnh, Nam Thanh,Tô Khất, và Khất Nhi đứng rất gần nên nghe
thấy câu hỏi của Nhất Thành thì trợn tròn mắt. Trong lòng lẩm bẩm -Tên
nhóc này, không biết mình đang gặp rắc rối sao? Thế mà còn cười nói, đùa giỡn với Ngũ Muội.
Quay lại bên kia, Bạch Tư Thường cũng đáp trả:
-Vị Sư đệ này vào thư viện bốn năm trước, được chính lão sư Đổ Tư đưa vào thư viện. Nếu lão sư không tin có thể gặp Lão sư Đổ Tư để nói
chuyện.
Nghe đến hai chữ Đổ Tư thì vị Lão Sư kia liền nhíu mày. Có lẽ lão rất kiêng kỵ vị lão Sư Đổ Tư kia. Mà người chung quanh nghe đến tên này
cũng không được tự nhiên cho lắm. Lão sư hình như nghĩ đến cái gì liền
cười lạnh nói:
-Không cần, nếu tên này là đệ tử thư viện thì chứng minh đi.
Tên Tô Lục phía sau giống như bắt được cái gì liền nói:
-Lão Sư anh minh, mỗi đệ tử đều có lệnh bài riêng biệt. Nếu tên này
là đệ tử của thư viện thì đưa lệnh bài ra? Không cần làm phiền đến Lão
Sư Đổ Tư. Lão sư đâu có rảnh để mất thời gian giải quyết mấy việc lặt
vặt này.
Mấy tên đi theo liền phụ hoạ vào làm Bạch Tư Thường khó sử. Hắn không biết Nhất Thành có lệnh bài riêng hay không. Bạch Tư Thường chỉ biết
Nhất Thành hôn mê rất lâu, không biết hắn đã nhận lệnh bài từ thư viện
chưa, nếu như không có thì rắc rối rồi.
Thấy Bạch Tư Thường khó xử thì vị lão sư kia liền lạnh lùng nói:
-Kêu hắn đứng ra, chứng minh thân phận. Nếu không, ta sẽ phải thông
báo với Pháp Đội ở đây có nội gián. Các ngươi đều là đồng tội.
Bạch Tư Thường nghe đến Pháp Đội thì hơi nhíu mày, cảm thấy tình hình không ổn. Phải tìm cách liên lạc những người biết thân phận thật sự của Nhất Thành. Pháp Đội chính là đám thi luật của thư viện, nhiệm vụ hầu
như là giải quyết rắc rối và bảo vệ thư viện. Người bị Pháp Đội tóm đến
không bao giờ lành lặng đi ra. Ngay khi hắn định lên tiếng thì Nhất
Thành đã đến phía sau hắn nói:
-Bạch Sư huynh để ta chứng minh thân thận của mình.
Thấy Nhất Thành cười với mình thì Bạch Sư Huynh thở ra một hơi thả
lỏng. Hắn nghĩ Nhất Thành chắc chắn có lệnh bài nên mới nói như vậy. Hắn cũng trở nên yên tâm hơn.
Nhất Thành cười nhìn vị lão sư kia:
-Chào lão sư, ta có thể cho lão sư xem lệnh bài nhưng ta có thể chỉ
cho một mình ngài thấy. Lệnh bài này được người đặc biệt trong thư viện
đưa cho ta nên không thể tùy tiện cho mọi người thấy.
Nghe Nhất Thành nói thì mọi người cảm thấy tò mò và hiếu kỳ. Lệnh bài ai đưa mà không thể tùy tiện cho mọi người thấy? Lão sư kia nhíu mày,
trong lòng cũng đang nghĩ đó là lệnh bài gì? Lão hy vọng không đắc tội
với người có quyền uy trong thư viện. Nhất Thành tiến lại gần vị trí lão sư kia đang đứng, vừa đi vừa đưa tay vào trong ngực như lấy ra một thứ
gì đó.
Tiến đến sát người vị lão sư kia, Nhất Thành hơi cúi đầu che đi tầm
mắt mọi người chỉ để lộ vị trí cho lão sư kia thấy. Vì lão sư kia cao
hơn Nhất nên lão hơi cúi người nhìn xuống, cố gắng nhìn vào tay trong
ngực Nhất Thành xem đó là lệnh bài gì? Chỉ tiếc thứ đang chờ lão không
phải là lệnh bài mà đó là...
-Bốp
Một cú đấm móc cực mạnh từ dưới lên vào mặt đang cúi kia của vị Lão
sư. Cú đấm móc cực nhanh, ngay khi thân thể vị lão sư kia bị đánh bật
ngược bay lên không ngã ra sau theo quán tính thì chân phải của Nhất
Thành đã giẫm mạnh lên chân của lão.
-Ầm
Vì bị giẫm lên chân nên thân thể vị lão sư kia không bị đánh bay lên
trên không mà cả người bật ngược ngã ra sau đập mạnh xuống nền lầu hai
ngay tại chỗ. Hầu như tất cả hành động của Nhất Thành là cùng một lúc,
rất bất ngờ và rất nhanh làm vị lão sư kia không thể kịp phản ứng. Mà
không chỉ có mình lão, ở lầu hai của tửu lâu này không có một ai phản
ứng kịp.
Lão kia vừa ngã xuống thì Nhất Thành không dừng lại. Hắn lấy chân
phải đang giẫm trên chân vị lão sư kia làm trụ. Chân trái giẫm mạnh
xuống vị trí bụng của lão.