“Ta bệnh gì, gọi ông ta đến đây làm gì?” Vô Thích ngồi trên chiếc ghế
đơn bên cạnh bàn trà, chân vẫn là mang tất không mang dày, nhìn nhìn ngó ngó một lão nhân gia tóc hai màu muối tiêu lại đang quỳ gối cung kính
trước Tông Chính Nhược Hàn đang ngồi ghế đối cạnh cùng nàng mà nhìn lão.
“Tình nhi, nàng vừa rồi chạm phải nguy hiểm, lại rơi xuống nước, ta lo nàng
sẽ vì sợ hãi hoặc là đang bị sốt, ta lo cho nàng.” Tông Chính Nhược Hàn
chậm rãi cất giọng, từ xưa đến nay y có thể lạnh nhạt trước bao nhiêu
người cũng chưa từng một lần hằn giọng trước Trần Tình.
“Nhưng ta lại không bệnh.” Vô Thích một tay chống cầm lên trên mặt bàn bên cạnh,
một tay gãi gãi bên huyệt thái dương, cô vừa rồi chỉ mới gấp gấp được
chút ít thức ăn lại bị cái tên hoàng thượng kia làm hỏng tất cả. Bây giờ cô đang rất đói, cô muốn đợi đĩa thịt vịt kia.
Tông Chính Nhược Hàn thấy điệu bộ hời hợt, khẽ cong môi cười: “Nhưng vẫn cần phải để ngự y xem qua đã!”
Vô Thích thở dài, mặc kệ lão ngự y mò tới, đấp một tấm khăn mỏng lên cổ
bàn tay của cô, lại dùng hai đầu ngón tay ấn ấn lên đó. Tuy kiểu khám
bệnh khác hẳn với thời đại của mình, nhưng Vô Thích vẫn là biết rõ lão
ngự y đang bắt mạch khám bệnh. Cô vốn là không có bệnh, chắc chắn là
thế, chỉ tại cái tên hoàng thượng một lòng hết mực yêu thương vị Trần
quý phi kia quá độ nên cũng đành để mặc y muốn làm gì thì làm. Bắt mạch
thôi mà, xem như là không có gì vậy. Cô vẫn là đói quá, đĩa thịt vịt
kia, nhà bếp kia rốt cục là trốn tận xó xỉnh nào vậy mà lại lâu đến vậy
không mang lên cho cô ăn.
Đang một tay chống cầm đâm đâm chiêu
chiêu, mơ mơ hồ hồ muốn lao vào giấc ngủ, lại vì thứ ánh sáng từ đâu lóe lên, khiến Vô Thích hiếu kì nhướng mày nhìn.
Thà đừng nhìn, khi
nhìn lại thứ đang hiện ra trước mắt cô chính là hai ngón tay của lão ngự y đang cầm lấy một thanh kim mảnh đang định nhắm vào đâu trên đầu của
cô mà đâm xuống. Vô Thích phản ứng đầu chính là hét lên một cái, phản
ứng thứ hai chính là theo bản năng tự vệ chụp lấy cổ tay đang cầm kim
của lão ngự y xoay nhẹ một cái. Cây kim không điểm cầm liền rơi lên trên mặt bàn.
Tông Chính Nhược Hàn không ngờ Vô Thích lại làm ra cái
hành động này. Lão ngự y bị một phen khiếp hãi không biết là đang diễn
ra trò gì, chỉ đơ mặt, hoảng hốt.
“Ai cho lão tự quyền, cây kim
còn to hơn cả kim may đồ kia lại là muốn đâm vào ta. Lão muốn ta đau đến chết sao?” Vô Thích lướt nhìn cây kim đang nằm trên mặt bàn mà khiếp
vía. Cô tất nhiên là biết lão ngự y đang bắt mạch lẫn dùng kim trấn an
tinh thần của cô. Nhưng cây kim to như vậy, còn to hơn cả kim may y phục của thời đại cô. Nếu nó đâm vào cô chẳng khác nào là dao đâm vào, đau
đớn như vậy cô tất nhiên không đáp ứng để mặc lão làm càng.
“Vi thần đáng tội, vi thần đáng tội!” Lão ngự y chân run, tay run vội vã lùi người về sau quỳ xuống dập đầu lia lịa.
“Lão sai cái gì, ta không có bệnh, không cần lão trị.” Vô Thích bình thản
nhã ra một câu liền quay sang nhìn Tông Chính Nhược Hàn: “Ta nói là ta
không có bệnh, không cần chẩn bệnh. Ngươi là hoàng thượng trăm công
nghìn việc như vậy nên đi làm việc người cần làm. Còn muốn tốt bụng giúp đỡ ta, chi bằng triệu cho ta một vài thầy bói, thầy chiêm tinh học, ta
cảm kích hơn nhiều.”
Chẳng hiểu cái gì gọi là thầy chiêm tinh
học, Tông Chính Nhược Hàn đuổi lão ngự y ra ngoài, quay sang nhìn Vô
Thích với tình ý dạt dào đủ dòng biểu cảm, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Nàng cần tìm thầy bói để làm gì?”
“Tất nhiên là muốn hỏi vì sao
ta lại đến đây, ta muốn trở về vậy là nên tìm cách nào trở về?” Vô Thích thản nhiên cất giọng. Cô vốn không hiểu những người trong chốn tẩm cung này nhìn như thế nào lại nhìn ra cô chính là cô nàng Trần Tình gì đó.
“Tình nhi!” Tông Chính Nhược Hàn lúc này lại chẳng còn gương mặt vui vẻ như
vừa rồi, y nhìn Vô Thích, ánh mắt hoàn toàn bày cả ra chính là yêu
thuơng cực độ, đau lòng cực độ.
Vô Thích là vì cái gọi kia nhàm
chán quay mặt sang bên, đây chính là cơ thể của cô, con người của cô,
lại như thế nào tên lại là không phải tên của cô?
Tông Chính
Nhược Hàn trầm lặng trong giây lát, đáy mắt suy tư, khóe mi muộn phiền,
hàng mi rậm khẽ nhìn xuống, cất giọng u buồn lẫn ai oán: “Nàng là vì ta
có tam cung lục diện, lại vì đám nữ nhân kia mà hại nàng bị một màng
đuổi giết đến suýt bỏ mạng tại bờ sông bìa rừng. Nàng vì giận ta, hận ta mà muốn từ chối ta, biến bản thân nàng hoàn toàn là một người khác. Ta
không tin nàng mất trí nhớ, lại không tin nàng không nhớ ra được ta là
ai.”
Bị lời nói chân thành này dội ngược vào lòng, Vô Thích lần
đầu tiên nghe thấy, nhìn thấy một nam nhân đứng trước mình lại ôn nhu
chân tình đến vậy. Cô khẽ khẽ chớp mắt, vậy mà nữ nhân có tên Trần Tình
kia lại có phúc như vậy, hỏi thế gian ai người được hoàng thượng đỉnh
thiên sũng ái đến mức thế này.
Tiểu Lý Tử từ ngoài khom kính đi
vào, hắn nói: “Bẩm hoàng thượng, Ngụy tướng quân Ngụy Thành Dao đợi
người trước ngự thư phòng đã hơn ba canh giờ, hoàng thượng…”
Lời
nói chưa dứt vẫn là đang đợi lệnh của Tông Chính Nhược Hàn vốn tự lúc
nào mắt đã lại dán vào Trần phi đang ngồi không ý tứ tay chân lộn xộn
trên chiếc ghế trước mặt.
Vô Thích vẫn tựa một tay lên mặt bàn,
bên mặt tựa vào cánh tay mà nương tựa, không biết là cố ý làm ra vẻ hay
thật lòng chán nản tình cảnh này mà lên tiếng: “Đi đi, đi đi. Hoàng
thượng người đi đi, ta ở lại đây đợi, đồ ăn mang lên nhanh chút là
được.”
Tông Chính Nhược Hàn lòng thầm than thở, chậm rãi đứng
lên: “Thôi được, ta không làm phiền nàng nghỉ ngơi. Ta bận chính sự, có
thể tối mới đến thăm nàng được.”
Lại nhìn Vô Thích thêm một lần
vẫn chỉ thấy nàng ủ rũ mệt mỏi nhìn đâu đâu, không hề để mắt đến y, cũng có thể lời y vừa nói không lọt vào tai nàng chút nào.
Sau khi
lấp đầy cái bụng trống rỗng, Vô Thích đứng lên uốn mình vận động, không
biết cô đã mê man mấy ngày, toàn thân cô lúc này cực kỳ mệt mỏi. Biết rõ hai tỳ nữ vẫn đứng nghiêm chỉnh đằng kia, không quay người tùy tiện
hỏi: “Ta hôm mê mấy ngày rồi?”
“Bẩm nương nương, vừa tròn một ngày ạ!” Một tỳ nữ gương mặt thanh nhã cung kính trả lời.
Vô Thích quay người lại, tiếp tục hỏi: “Ta nghe hoàng thượng nói ta bị truy sát rơi xuống sông, chuyện là thế nào?”
“Nương nương, người thật sự không nhớ gì sao?” Tỳ nữ đứng cạnh hai mắt sáng
trưng, hai bên khóe môi luôn nhuếch lên khiến người khác nhìn vào có cảm giác cô luôn tươi cười. Vô Thích cảm thấy cô gái này nhìn trông khá
lanh lợi, hoạt bát.
Không nghe thấy Vô Thích nói gì, chỉ nhìn mình, tỳ nữ này tuổi độ mười sáu lại mở miệng trần thuật những gì cô biết.
Hóa ra vị Trần Tình Trần quý phi kia chính là một nữ nhân không cha không
mẹ lưu lạc đâu bên ngoài lại được Tông Chính Nhược Hàn trong lần vi tuần nhân gian liền gặp đã mang lòng ái mộ. Vị hoàng thượng này văn võ song
toàn, thương dân như con, lại thông minh mưu trí hoàn toàn thống nhất
khống chế hai thế lực cân bằng giữa hai bên quan triều văn võ. Y bản
lĩnh hơn người tất nhiên không sợ bất kì quần thần nào phản đối dứt
khoác lập Trần Tình làm quý phi, mặc miệng đời ca thán.
Trần Tình kể từ khi làm phi, lại hết mực được Tông Chính Nhược Hàn sũng ái, điều
này lại khiến văn võ bá quan lẫn hậu cung ganh ghét. Nhiều lần bị mấy
trò tiểu nhân của các vị phi thần khác bày trò hãm hại, dưới vòng tay
che chở của Tông Chính Nhược Hàn, Trần Tình hoàn toàn bình yên vô sự.
Nhưng Trần Tình bản chất thiện lương, không những làm ngơ trước những
hành vi khiếm nhã của đối phương lại hết lần này đến lần khác ra mặc cầu xin Tông Chính Nhược Hàn tha cho bọn họ.
Vô Thích cảm thấy không hài lòng với Trần Tình này chút nào, đổi lại là cô nếu bị đám người kia hãm hại, cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Tính cách của cô rất đơn
giản, không ai chạm đến cô cô chẳng màng động đến. Nhưng nếu làm cô bị
đứt tay chảy máu cô phải khiến kẻ đó phải đổ máu nhiều hơn cô. Thế nào
là nhân nhượng, thế nào là cầu xin tha tội cho kẻ thù, vô vị, quá vô vị. Tên hoàng đế Tông Chính kia vậy mà cũng chiều theo. Đúng là một cặp vợ
chồng vô vị như nhau, nhìn chẳng ra làm sao.
Lại tiếp tục nghe tỳ nữ kia kể, tối hôm kia hoàng đế Tông Chính trong lần yến tiệc với các
bá quan văn võ thì Trần Tình lại bất ngờ bị một đám bịt mặt tấn công bắt cóc mang ra khỏi cung. Tông Chính Nhược Hàn cả đêm như điên kéo thị vệ
bất chấp nguy hiểm ra khỏi cung đuổi theo đám người bắt cóc. Màng truy
đuổi kéo dài suốt cả đêm, đám người bắt cóc hẵn võ công cao cường nên
mới có thể chạy trốn đến tận mờ sáng lại hết đường trước một bờ thành
của một con sông rộng lớn.
Tông Chính Nhược Hàn nhìn thấy Trần
Tình trong tay tên bịt mặt sợ hãi đến mức toàn thân run khắp, trong lòng y hận không thể lao lên giết ngay kẻ làm loạn. Bị vây quét suốt cả đêm, tóp người bịt mặt lại chỉ còn ba người. Ngẫm nghĩ kế hoạch lần này thất bại, tên bịt mặt đánh mạnh sau gáy khiến Trần Tình bất tĩnh rồi dứt
khoác ném ngay xuống sông. Vô Thích lòng thầm thán, kẻ bịt mặt này vậy
mà thủ đoạn tàn nhẫn, dù Trần Tình có biết bơi hay không, bị ném xuống
sông trong tình trạng bất tĩnh kia hẵn không kịp thời cứu vớt, bản thân
nàng ta chính là chết chắc.
Chuyện tiếp theo không cần nghe tỳ nữ kể Vô Thích cũng đã có thể đoán ra, Tông Chính Nhược Hàn vừa rồi có nói là đích thân nhảy xuống sông cứu cô. Nhưng người y muốn cứu là Trần
Tình, như thế nào vớt lên bờ lại chính là cô.
Cô nhớ rõ trong lần bị truy sát kia cô bị đám người Long gia dùng súng bắn tới, sau đó cô
rơi xuống sông. Lập tức sờ sờ soạn soạn khắp người đều bình ổn, rõ là
không hề bị đạn bắn vào. Nhưng Vô Thích chắc chắn đây là cơ thể của cô,
không phải cái vụ hồn rời khỏi xác xuyên không về quá khứ rơi vào một
thân thể khác được. Lẽ nào thân xác này chính là thân xác của Trần Tình, cô và Trần Tình giống nhau như đúc đến khiến cô cũng không phân biệt
được đây là cơ thể của mình hay của nàng ta.
Hai tỳ nữ nhìn nhìn
Vô Thích, thấy nương nương của mình cứ mày nhíu mặt nhăn, nhìn rõ là
đang triền miên vào suy nghĩ nào đó. Hai người nhìn nhau có chút đau
lòng, nương nương của họ vốn hiền lành đức hạnh lại vì sợ hãi biến thành ra thế này. Lập tức hai người liền quỳ gối, tỳ nữ gương mặt thanh nhã
lời lẽ xót xa đầy khẩn thiết: “Nương Nương, là nô tỳ không chăm sóc
nương nương đàng hoàn, không bảo vệ được nương nương.”
Bị hành
động này bất ngờ hiện ra quấy nhiễu tâm trạng đang tập trung suy nghĩ
của Vô Thích dừng lại. Cô lùi một bước chân về sau, kinh ngạc nói: “Sao
lại là lỗi của các người, đứng lên đi, đừng quỳ gối trước ta như vậy.”
“Là lỗi của nô tỳ, là lỗi của nô tỳ!” Tỳ nữ gương mặt thanh nhã vội dập đầu thỉnh tội.
Tỳ nữ gương mặt hoạt bát cũng mất đi tia cười vốn có mà nhíu nhíu mày muốn khóc: “Nếu nô tỳ bảo vệ được nương nương, không để nương nương bị bắt
đi thì người sẽ không quên hết mọi chuyện trước đây. Nương nương, người
trách phạt chúng nô tỳ đi, đều là lỗi của chúng nô tỳ hết.”
Vô
Thích thầm thán một cái, cúi người đưa tay liền lúc đỡ lấy hai tỳ nữ
đứng lên: “Không phải lỗi của các ngươi, thích khách tấn công ta không
làm bị thương liên lụy đến các ngươi đã là tốt lắm rồi. Nếu các người vì Trần Tình mà bị thương, nàng ta hẵn sẽ tự mình dằn vặt lương tâm.”
“Nương nương…” Hai tỳ nữ nghe thấy những lời nói này từ miệng Vô Thích, lại
được chính nương nương dùng tay đỡ dậy, lòng càng cảm kích.
Thời
đại này thuộc hạ đúng thật trung thành với chủ nhân. Bất giác khóe môi
đỏ hồng của Vô Thích khẽ cong tia cười: “Lần sau đừng như vậy nữa, không có mặt người ngoài không cần phải quỳ gối, ta nhận không nỗi.”
Tỳ nữ gương mặt thanh nhã lại một phen khiếp vía, hoảng hốt nói: “Nương nương, như vậy không được. Nô tỳ…”
“Thế nào cứ luôn gọi mình là nô tỳ, hai ngươi tên gì?” Vô Thích nhàm chán cắt ngang.
Tỳ nữ gương mặt thanh nhã chậm rãi cuối đầu: “Nô tỳ tên A Ly!”
“Nương nương, người quên tên của nô tỳ rồi sao? Nô tỳ tên A Nhàn!” A Nhàn như
tan đi vẻ mặt muốn khóc lại hiện ra nét tinh nghịch hồn nhiên.
Vô Thích gật gật: “Lần sau có tên xưng tên, không xưng hô nô tỳ nữa.”
A Ly do dự: “Nhưng…”
“Đây là lệnh!” Vô Thích nhíu mày không hài lòng, nơi đây quá nhàm chán.
“Aly nhìn sang A Nhàn, cả hai lại chuyển sang nhìn Vô Thích cúi đầu: “Vâng, nương nương.”
Để mặc hai người Ly Nhàn sang bên, Vô Thích bước tới tấm gương nhìn không
rõ gương mặt của mình. Cô đưa tay sờ sờ mặt, đây rõ ràng là cô, nghi
hoặc lại lên tiếng hỏi: “Hai người khẳng định ta là Trần Tình?”
A Nhàn bước nhanh tới liền trả lời: “Nương nương chính là nương nương, ngay cả hoàng thượng còn nhận ra người kia mà.”
Đúng vậy, người khác có thể nhìn lầm, nhưng tỳ nữ thân cận sao có thể nhận
lầm. Huống hồ gì Tông Chính Nhược Hàn với Trần Tình phu thuê ân ái,
tuyệt đối y càng không nhìn nhầm. Trong đầu Vô Thích thoáng hiện sáng ý, lập tức quay sang nhìn hai người Ly Nhàn: “Khi hoàng thượng cứu ta mang về đây, trên người ta mặc gì?”
“Y phục màu đen ạ!” A Nhàn nhanh miệng đáp trả.
“Khi ta bị bắt cóc, ta mặc gì?” Vô Thích lại hỏi.
A Nhàn đầu mày hơi nhướng: “Nương nương thích nhất y phục màu trắng, lúc
nào người cũng mặc màu trắng. Nô tỳ cũng hiếu kì không hiểu vì sao sau
khi nương nương trở về lại thay đổi y phục rồi.”
“Nhưng y phục
màu đen đó của nương nương rất kỳ lạ, chúng nô tỳ, à không, A Ly cùng A
Nhàn khó khăn lắm mới giúp nương nương cởi ra được.” A Nhàn như rất để
tâm đến bộ y phục kỳ lạ đó nên đã rất lưu ý, nghe Vô Thích hỏi, nàng
không đè nén được sự tò mò lên tiếng thắc mắc.
Vấn đề nan giải
nhất cuối cùng đã minh bạch cho ra đáp án, Trần Tình y phục cổ đại màu
trắng, còn cô con người hiện đại ăn mặc tất nhiên khác thường. Còn nhớ
lần bị truy giết đó cô chính là mặc trên người bộ quần áo màu đen yêu
thích. Vậy suy ra đây chính là cơ thể của cô, hoàn toàn không sai, không lầm lẫn vào đâu được.
Như để xác minh lại thân phận của chính
mình, Vô Thích nhớ ra trên người cô còn có một điểm nhận dạng. Cô nhanh
chóng cúi đầu nhìn ngó y phục trên người, mò tới mò lui trên đai lưng
lại không biết phải tháo ra như thế nào.
A Ly hiếu kì: “Nương nương, người làm gì vậy?”
Vô Thích lòng sốt ruột, vẫn tiếp tục mò mẫm y phục: “Giúp ta cởi y phục.”
Như dựng hai đầu lông mày thẳng đứng lên, A Ly kinh hãi: “Ngay ở đây sao?”
“Ngay lúc này, ngay ở đây. Nhanh lên, A Ly giúp ta.” Loại y phục rắc rối lại
đang lúc vội vàng nao núng, Vô Thích hoàn toàn cảm thấy bản thân mình
như bị nhốt trong đóng vải lộn xộn.
“A Nhàn, muội ra đóng cửa
lại.” Thấy Vô Thích vội vàng muốn cởi y phục, A Ly nhanh chóng giúp mò
tới đai lưng. A Nhàn thì vội vàng chạy ra đóng nhanh cửa lại. Bên ngoài
thị vệ canh gác đều là nam nhân, nương nương thân thể ngàn vàng sao có
thể để đám nam nhân thô lổ nhìn thấy được.
Hai cánh cửa rộng lớn được A Nhàn nhanh chóng đóng chặt. Cô vội vội vàng vàng chạy đến giúp A Ly cởi y phục của Vô Thích ra.
Sau khi áo ngoài cởi ra, áo trong lần lượt được hai người nhẹ nhàng kéo
xuống. Cả hai người Nhàn Ly ngạc nhiên đến đánh rơi cả chiếc áo trên
tay. Vốn dĩ trong đầu bọn họ cho rằng nhìn vào mắt chính là tấm lưng
trần trắng mịn như tuyết của nương nương. Nhưng tấm lưng trần không tỳ
vết kia không biết tự lúc nào đã hoàn toàn bày ra chính là một đóa hoa
hồng màu đen với các nhánh hoa nở rộ in gần lấp cả phần lưng của Vô
Thích.
Thấy hai người Nhàn Ly có biểu hiện kinh ngạc, Vô Thích
biết bọn họ đã nhìn thấy gì, cô chính là muốn nhìn thấy cái hình xâm đó. Nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía tấm gương, Vô Thích quay đầu
nhìn tuy tấm gương phản chiếu không rõ nhưng đây chính là hình xâm đóa
hoa hồng mà cô cực kỳ đắc ý. Thứ cần thấy cũng đã thấy, Vô Thích tự nhặt lấy áo mặc vào, mặc kệ hai người Nhàn Ly kinh ngạc đến ngây người.
“Nương nương, lưng của người… tự khi nào đã…” A Nhàn miệng lấp bấp, vẫn là
không biết trên lưng của nương nương lúc nào đã vẽ ra hình đóa hoa hồng
quỷ dị đến vậy.
“Hai người ra ngoài đi, ta mệt rồi, muốn ngủ.” Để lại lời nói, Vô Thích hướng về chiếc giường không ngay ngắn thả người nằm lên.
A Ly thấy vậy bước đến, định kéo chăn đang sắp ngăn nấp phía bên trong
đắp lên người Vô Thích lại bị câu nói của Vô Thích mà dừng lại: “Không
cần, trời nóng thế này ta không muốn đắp. Hai người ra ngoài đi.”
ALy và A Nhàn hai người cúi đầu sau đó lùi dần về sau, họ an phận đóng cửa lại dành thời gian yên tĩnh cho Vô Thích nghỉ ngơi.
Vô Thích dùng hai tay gối đầu, một chân vắt chéo lên chân còn lại, hai mắt hướng lên trần nhà. Cô cố gắng nhớ lại giai đoạn bản thân mình rơi
xuống sông, khi đó vì sợ hãi lại nghe thấy tiếng súng vang ra, cô mơ hồ
nhớ rằng bản thân mình bị rơi xuống sông. Nhưng dòng sông cứ như không
đáy lại từng chút từng chút kéo cô xuống dưới, mỗi lúc sâu dần. Khi đó
cô tin rằng mình sẽ chết, hô hấp không còn, bị uống vài ngụm nước. Vốn
chờ đợi cái chết kéo đến thật nhanh để không còn phải chịu thống khổ
dưới lòng sông. Nhưng chìm mãi, chìm mãi, đến cuối cùng là cô rơi vào
trạng thái mê man. Tỉnh lại đã rơi vào cái thời đại cổ đại nào đến giờ
cô vẫn không biết được.
Cô cũng không xác định viên đạn có bắn
trúng người cô hay không? Có thể là không nên cơ thể của cô mới lành lặn thế này. Lẽ nào cảm giác cơ thể mỗi lúc một chìm sâu suống đáy sông
thực tế lại chính là cơ thể của cô trôi dạt đến tận thời đại này. Nhưng
người bình thường trôi nổi trong lòng nước lâu như vậy lại không thể bị
chết nghẹn, cô không tin bản thân mình phi thường hơn người.
Điều kì lạ là người tên Trần Tình kia lại có ngoại hình giống hệt với cô.
Thời điểm cả cô và nàng ta bị truy sát, bị rơi xuống sông lại hệt như
thể cùng song song tồn tại. Tông Chính Nhược Hàn nhảy xuống sông bất
chấp nguy hiểm để cứu Trần Tình, nhưng đưa lên bờ lại chính là cô. Vậy
còn người tên Trần Tình kia, cô ta có phải thi thể đã trôi ra đại dương
làm mồi cho cá mập hay đã trôi đến tận thời đại của cô, thay thế bản
thân cô rồi chăng?
Càng suy nghĩ càng rối rắm, càng phân tích càng thấy mơ hồ. Vô Thích dần trôi sâu vào giấc ngủ.