"Quyện Thư, hay là chúng ta về nha." Diệp Khuynh không đành lòng lắm.
Người đàn ông có thể mua đồ ăn, đạp xe với Quý Chu Chu, rõ ràng có quan
hệ gì đó với cô, Quyện Thư ở lại nữa thì ngoại trừ thêm tổn thương, chứ
cũng không có ý nghĩa gì hết.
Sắc mặt của Cố Quyện Thư bình thường, sau một lúc lâu mở miệng: "Được."
Diệp Khuynh thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở di động đặt vé máy bay, mà chuyến
bay gần nhất cũng là buổi chiều. Diệp Khuynh đề nghị: "Chúng ta về khách sạn trước, chờ buổi chiều trực tiếp đến sân bay, được không?"
Cố Quyện Thư rũ mắt, không nói một lời xoay người rời đi, Diệp Khuynh lại
buông tiếng thở dài, lúc này mới đi theo. Hai người về khách sạn rồi ăn
chút gì đó, ăn xong thì mỗi người về phòng mình nghỉ ngơi. Diệp Khuynh
đi tắm một cái, sau khi bước ra luôn cảm thấy tâm trạng không yên, nên
thay quần áo đi gõ cửa phòng Cố Quyện Thư.
Gõ liên tục hồi lâu,
cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút, vội chạy đến quầy lễ tân. Từ quầy lễ tân biết được Cố Quyện
Thư đã ra ngoài, anh ta do dự một chút, gọi điện thoại cho Chử Trạm, hỏi Chử Trạm bây giờ anh ta có nên đi theo không?
"Cậu chẳng phải
người phụ nữ của cậu ấy, đi theo có tác dụng cái rắm, chờ đi." Chử Trạm
nhàn nhàn nói một câu, bên kia lại kêu quay phim, nên vội vàng cúp điện
thoại.
Diệp Khuynh chửi một tiếng "Má", nghẹn khuất lại bất đắc dĩ trở về phòng.
Bên kia, sau khi Quý Chu Chu bận rộn nửa ngày thì cuối cùng Kiều Tây có thể ngồi xuống ăn cơm, nhưng mùi vị đồ ăn... Cậu chỉ có thể nói bình thường không có gì kỳ lạ, thậm chí hơi nhạt.
Cậu có thể nếm ra thì Quý Chu Chu cũng nếm ra, nhưng bởi vì đồ ăn mình làm tất nhiên phải khen,
cô trấn định ăn tiếp: "Mùi vị thật ngon."
"Có phải chị chỉ mua muối và tinh chất gà(2) không?"
"... Ăn của cậu đi."
Kiều Tây nghẹn khuất cúi đầu ăn cơm, cảm thấy coi như cả bàn đồ ăn cũng chỉ
có cơm ngon. Việc này không thể trách Quý Chu Chu, ít nhất trước kia cô
làm cơm vẫn ăn được, ai biết lâu quá không làm, hơn nữa quả thật quên
mua gia vị, khiến cho đồ ăn hôm nay có mùi vị giống nhau.
Chờ
sau khi hai người ăn xong, trên bàn còn dư lại hơn phân nửa. Quý Chu Chu sốt ruột nhìn đồ ăn một cái: "Cậu đem về nhà từ từ ăn nha."
"Sao chị không ăn?!" Kiều Tây trợn mắt.
Quý Chu Chu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Một mình chị ăn không hết."
Thật ra chủ yếu là vô lực xoay chuyển trời đất với mấy thứ này, nhưng
lại không nỡ vứt đi, chỉ có thể kêu Kiều Tây đem về, tùy tiện cậu xử lý
thế nào.
Bốn chữ "Bịt tai trộm chuông"(*), chính là nói Quý Chu Chu lúc này.
(*) Bịt tai trộm chuông: ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh,
tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình
lừa mình mà thôi.
Kiều Tây không muốn đem về, nhưng dưới sự uy
hiếp của Quý Chu Chu, đành phải gật đầu đồng ý, chờ sau khi cô bỏ đồ ăn
vào hộp cách nhiệt, thì xách đi xuống lầu.
Mới vừa treo cái túi
lên tay cầm, trên người liền rơi xuống một cái bóng, Kiều Tây theo bản
năng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn không hợp
với hơi thở của trấn nhỏ, thì có chút mê mang: "Có chuyện gì sao?" Hôm
đó cậu và Quý Chu Chu xem tin tức, chỉ thấy được một cái tên, cũng không nhìn thấy người Cố Quyện Thư, cho nên không nhận biết người này.
"Những món này, là ai làm?" Cố Quyện Thư lãnh đạm hỏi.
Kiều Tây theo ánh mắt của anh nhìn về phía hộp cơm, suy nghĩ một chút cười
nói: "Bạn gái tôi, sao thế?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cậu vốn dĩ muốn nói là bạn, nhưng sợ người này là một tên biến thái chuyên nhìn
chằm chằm cô gái độc thân, vì vậy để lại một phần tâm tư.
Cố
Quyện Thư nghe thấy ba chữ đó, ngón tay khẽ run lên, giây tiếp theo lấy
tất cả tiền mặt trong ví ra, đặt vào rổ xe Kiều Tây sau đó cầm đồ ăn đi.
"Tôi muốn!"
Kiều Tây sửng sốt, vội cầm lấy tiền đẩy xe đuổi theo: "Anh đây là có ý gì? Tôi không cần tiền của anh."
Cố Quyện Thư không để ý cậu, Kiều Tây suy nghĩ một chút: "Anh là lạc đường đến đây nên đói bụng? Tôi dẫn anh đến quán cơm ăn nhé, cách bên này
không xa."
Cố Quyện Thư vẫn không để ý cậu, Kiều Tây bất đắc dĩ: "Không phải tôi không giúp anh, nhưng những món này khó ăn, thật sự..."
Cậu vốn đang muốn chê bai tài nghệ của Quý Chu Chu hai câu, nhưng bị Cố
Quyện Thư hung ác nhìn một cái, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, chờ sau khi cậu thư giãn đầu óc thì vội rút một tờ tiền ra, còn dư lại đều nhét vào cái ví trong tay anh.
"Vốn dĩ chính là đồ ăn thừa của chúng
tôi, anh không để ý vậy ăn đi, nhưng mà tiền thì không cần, hộp cơm này
là của bạn... Bạn gái tôi, lúc đó mua 100 đồng, tiền hộp cơm tôi sẽ giữ
lại, nếu không cô ấy nhất định sẽ mắng tôi." Kiều Tây nói xong, đạp xe
đi.
Cố Quyện Thư dừng lại, đứng tại chỗ rất lâu mới phát hiện
tay mình siết chặt cái túi đến phát đau. Sau một hồi, anh bình tĩnh ném
cái túi vào thùng rác ven đường, rồi rời đi không quay đầu lại nữa.
Đêm đó, Kiều Tây theo lệnh của mẹ, tặng nửa trái dưa hấu cho Quý Chu Chu,
cũng nhắc tới chuyện này với cô. Nghe được Kiều Tây nói một người đàn
ông rất đẹp trai mua cơm của cậu, sự bất an trong lòng Quý Chu Chu dần
dần lan rộng, luôn mãi truy hỏi người đó trông như thế nào.
"Thì như vậy đó, cẩn thận ngẫm lại vẫn không đẹp trai bằng em." Lòng tự
trọng của cậu nhóc, khi gặp phải người cùng phái thì luôn vô cùng mãnh
liệt.
Quý Chu Chu hỏi thêm mấy lần, cảm thấy cách làm đã nhìn
thấy cô, còn tiêu tiền mua cơm thừa không giống Cố Quyện Thư, cho nên
không suy nghĩ chuyện này nữa. Chỉ là chỗ nào đó trong lòng, luôn mơ hồ
cảm thấy bất an, thúc giục cô sớm rời khỏi trấn nhỏ này.
"Chị, mẹ em kêu chị đến nhà em ăn cơm, chị xem chừng nào chị rảnh." Kiều Tây thuận miệng hỏi.
Quý Chu Chu nở nụ cười, cô thật sự rất thích trấn nhỏ này, vì một chút
chuyện vu vơ mà đã rời bỏ nơi này, thật sự quá đáng tiếc.
Sau
khi tâm cứ sợ hãi bình tĩnh lại, Quý Chu Chu cũng không để ý nó nữa. Hôm nọ lúc đang sửa cốt truyện, đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu
Khiêm.
Triệu Khiêm: Cô Chu, nếu cô rảnh, có thể đến thành phố A một chuyến không, có vài chi tiết tôi muốn gặp mặt nói.
Quý Chu Chu nheo mắt, tại sao lại là thành phố A, tuy bên đó là cơ sở điện
ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, nhưng cũng không cần thiết cái
gì cũng đến đó nói chứ?
Quý Chu Chu: Gần đây có lẽ tôi hơi bận, anh có thể nói trước một chút là chuyện gì không?
Triệu Khiêm: Vẫn là chuyện kịch bản, trưa ngày mốt ở phòng hội nghị tầng 5
của khách sạn Minh A, tôi chờ cô. Bây giờ tôi bận, đến lúc đó rồi nói.
Quý Chu Chu nhíu mày, cảm thấy vị đạo diễn này cũng quá kỳ quái. Kỳ quái
thì kỳ quái đi, tin là chuyện cô muốn hợp tác với Triệu Khiêm, đã lan
truyền trong ngành, lúc này cho dù muốn hối hận, cũng phải vì danh tiếng của mình suy xét một chút.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, nói với Kiều Tây một tiếng, thu dọn đơn giản một chút chuẩn bị ngày mốt đến thành phố A. Lúc cô đặt vé xe do dự phút chốc, lựa chọn dùng thẻ căn
cước của mình mua vé máy bay, dù sao Cố Quyện Thư bên kia không có tin
tức gì hết, chắc là đã từ bỏ việc truy bắt cô. Nếu đã có phương tiện
giao thông thoải mái, vậy không cần phải làm mình khó chịu nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hẹn, Quý Chu Chu nghĩ nghĩ, chỉ mặc một chiếc váy
liền phong cách chững chạc(3), rồi đeo khẩu trang và kính râm vào, cũng
không có dặm kem nền tối màu lên người nữa. Dù sao lần này chỉ gặp Triệu Khiêm một chút, lại không có những người khác, nên không cần phải mất
công.
Máy bay nhanh chóng cất cánh, hơn 2 tiếng đã đáp xuống sân bay thành phố A. Sau khi Quý Chu Chu xuống máy bay, vừa mở di động, vừa nhìn khắp nơi xung quanh, chuẩn bị tìm một chiếc taxi trực tiếp đến
khách sạn. Cô không mang theo quần áo tắm rửa, đợi hôm nay nói chuyện
với Triệu Khiêm xong, thì buổi tối ngồi máy bay quay về. Tuy là như thế, nhưng đứng ở vùng đất quen thuộc, áp lực tâm lý của cô cũng vô hình lớn lên.
Di động mới vừa mở một cái thì đã nhảy ra mấy tin nhắn,
Quý Chu Chu cúi đầu xem một lần, hóa ra là Triệu Khiêm sắp xếp xe tới
đón cô. Bớt việc, Quý Chu Chu cười một tiếng, cuối cùng sự bực tức khi
bị Triệu Khiêm đột nhiên gọi đến nhỏ đi một chút.
Xe đón cô rất
dễ tìm, Quý Chu Chu lên xe rồi nhìn tài xế đánh giá một cái, nhìn thấy
cánh tay căng phồng của anh ta, dừng một chút, nghĩ thầm, đây là tài xế
hay là vệ sĩ chứ, sao lại cường tráng như vậy. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Cô mơ hồ hơi bất an, nên chụp lén tài xế rồi gửi cho
Triệu Khiêm, sau khi anh ta xác định là tài xế thì cô mới yên tâm.
Chiếc xe nhanh chóng đến dưới lầu khách sạn, Quý Chu Chu mới vừa xuống xe,
thì có hai người đi đến, nhìn thấy cô lịch sự lên tiếng chào hỏi, rồi
dẫn cô đến phòng hội nghị. Quý Chu Chu ngắm nhìn hai người đó một cái,
phát hiện ngoại hình của bọn họ cũng khá to lớn, không khỏi cảm khái
khách sạn 5 sao đối với ngoại hình yêu cầu cao vậy.
Quý Chu Chu
đi theo bọn họ đến trước cửa phòng hội nghị, lúc đẩy cửa đi vào thì hai
người dẫn dắt vẫn đứng ở cửa, không có định rời đi. Quý Chu Chu kỳ quái
liếc nhìn bọn họ một cái, sau khi bên trong đóng cửa lại thì nhìn về
phía cuối bàn của phòng hội nghị.
Lưng ghế của ông chủ đối diện
với cô, người ngồi trên đó chỉ lộ ra một cái ót, Quý Chu Chu nhìn cái ót này, cảm giác kỳ lạ của cả ngày hôm nay cũng bộc phát ra.
Không đợi cô hỏi, ghế ông chủ xoay lại, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh khốc của Cố Quyện Thư.
Quý Chu Chu: "...?!!"
Đờ mờ!
Cô theo bản năng quay đầu bỏ chạy, vừa mở cửa nhưng hai người đàn ông cơ
bắp đứng bên ngoài, nhìn thấy cô chạy ra thì lập tức đi lên phía trước
một bước. Lúc này sao cô còn chưa rõ, thì ra Cố Quyện Thư đã biết thân
phận của cô, những người này là đặc biệt đứng đây chặn cô.
"Còn chạy?" Cố Quyện Thư vân đạm phong khinh(*).
(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
"..."
Quý Chu Chu liếm liếm môi, cô có thể thoát khỏi một đám người cơ bắp đã chuẩn bị mà đến không? Đáp án đương nhiên là không.
Vì thế cô hít sâu một hơi, sau khi đóng cửa thì quay đầu lại, tháo khẩu
trang và kính râm xuống, cười mỉa chào hỏi với Cố Quyện Thư: "Cố tiên
sinh, đã lâu không gặp."
Cô lên tiếng chào hỏi xong, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, một hồi lâu, Cố Quyện Thư mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nên xưng hô thế nào với em? Quý Chu Chu hay là Chu Tứ Quý?"
Sau lưng Quý Chu Chu đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, môi cũng dần dần phát khô.
Cô đứng nghiêm tại chỗ bất động, nửa ngày sau mới nhỏ giọng mở miệng:
"Cái kia, tôi có thể giải thích, chỉ là cần thời gian..." Gặp mặt quá
đột ngột, cô còn chưa nghĩ xong lý do.
"Cần thời gian bịa lý do
à?" Cố Quyện Thư không nhanh không chậm hỏi, rõ ràng là vẻ mặt bình
tĩnh, Quý Chu Chu sửng sốt một chút, vậy mà nghe ra sát ý.
Vô
duyên vô cớ, lời nói trước kia của Thẩm Dã xông vào não cô, cái gì mà
giết người băm thây, cái gì mà khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Quý Chu Chu ho khan một tiếng, xua đuổi hình ảnh suy nghĩ trong đầu đi, hít sâu một hơi nhìn về phía Cố Quyện Thư, biết rõ chuyện hôm nay không thể nào tốt rồi, nếu cô tiếp tục nói dối, nói không chừng sẽ chết rất thảm.
"... Cố tiên sinh, tôi chưa từng có ác ý với anh, nếu anh muốn nghe lời nói
thật, tôi cũng có thể nói." Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, thật cẩn
thận đưa ra điều kiện: "Nhưng anh có thể vì sự thẳng thắn của tôi mà
đừng đánh tôi không?"