Diệp Khuynh vừa nghe lúc nãy người đó còn muốn đánh Quý Chu Chu, sắc mặt càng khó coi hơn. Nếu như bị Quyện Thư biết chuyện này, thì phim này
của anh ta còn quay được không? Coi như không tính Quyện Thư, dầu gì Quý Chu Chu cũng là bạn của mình, nếu người đó thật sự dám ra tay với cô,
nhất định anh ta sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy.
Tiền Toa
nghe thấy giọng điệu của Quý Chu Chu hòa hoãn chút, vội vàng niềm nở
nhìn về phía cô, Quý Chu Chu cười khẽ: "Nhưng trước đó tôi cũng có giúp
anh dọn dẹp đồ đạc nha, cho nên chuyện này coi như chúng ta huề nhau,
còn chuyện anh vu hãm tôi, anh có thể tự mình quyết định, là bây giờ cút khỏi đoàn phim, hay là chúng ta nói chuyện này với Lục Ngữ Thần, kêu
anh ta sa thải anh."
Tiền Toa sửng sốt, không nghĩ tới trông Quý
Chu Chu mềm yếu dịu dàng như vậy, làm việc lại tuyệt tình như thế, tuyệt tình đến mức căn bản không cho anh ta cơ hội. Dưới sự cân nhắc, Tiền
Toa cắn răng: "Bắt đầu từ ngày mai, tôi bảo đảm sẽ không xuất hiện ở
đoàn phim nữa."
"Vậy thì quyết định như thế." Quý Chu Chu mỉm cười.
Sau khi chờ Tiền Toa ảo não rời đi, Diệp Khuynh lạnh mặt nhìn về phía Trần
Doanh và tiểu bạch kiểm(*) của cô ta: "Bây giờ xin lỗi Chu Chu, chuyện
này tôi sẽ bỏ qua."
(*) Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Trần Doanh vốn đang muốn phản
bác, nhưng sau khi nhìn sắc mặt của Diệp Khuynh thì mím môi đi đến trước mặt Quý Chu Chu: "Thật xin lỗi..."
"Thật xin lỗi Quý tiểu thư,
tôi sai rồi." Tiểu bạch kiểm nhanh chóng xin lỗi, anh ta thật vất vả nhờ sự giúp đỡ của Trần Doanh vào đoàn phim, hi vọng có thể ở trước mặt
khán giả lăn lộn quen mặt, nên không thể mất đi cơ hội lần này.
Trong lòng Trần Doanh đang nén giận, thấy người đàn ông này nịnh nọt như vậy, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, người đàn ông cười khổ một
tiếng, giả vờ không nhìn thấy cô ta.
Chuyện này coi như đi qua,
đợi đám người Trần Doanh đi ra ngoài, Diệp Khuynh nhíu mày nhìn Quý Chu
Chu, lời nói còn chưa kịp nói đã bị Quý Chu Chu giành trước: "Được rồi,
anh xử lý đã đủ rồi, tôi đều hiểu."
"Nếu không phải đã bắt đầu
quay phim, tôi nhất định phải thay bọn họ đi." Diệp Khuynh bực bội, bạn
anh ta cũng dám động, loại người này sớm muộn gì sẽ chọc cái giỏ lớn
hơn.
Quý Chu Chu cười cười, ngược lại đi an ủi anh ta, cuối cùng
nghĩ nghĩ mở miệng: "Chuyện này hai chúng ta, ai cũng đừng nói với Cố
tiên sinh. Thứ nhất: tôi sợ anh ấy kêu tôi về nhà; Thứ hai: có thể sẽ
ảnh hưởng ấn tượng của anh ấy đối với đoàn phim, nghĩ thế nào cũng không phải chuyện tốt, dứt khoát cứ như vậy cho qua."
"Chu Chu..."
Diệp Khuynh cảm động, không ngờ sau khi cô bị khi dễ còn vì đoàn phim lo nghĩ, so với đám người Trần Doanh quả thực quá làm cho người ta tức
giận: "Cô chờ xem, bộ phim này quay xong tôi sẽ nói với mấy người đồng
nghiệp, sau này không có ai dùng Trần Doanh nữa."
Nói xong không
đợi Quý Chu Chu phản ứng, Diệp Khuynh liền nổi giận đùng đùng tiếp tục
đi quay phim. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu cười cười,
quay đầu trở về khách sạn, dùng thời gian buổi trưa sửa lại kịch bản,
nhân vật của tiểu bạch kiểm đó trực tiếp thành một ngôi mộ, cảnh diễn
của Trần Doanh có thể cắt thì cắt, sửa cho nữ số 1 và nữ số 2(*), bốn
cảnh lúc trước biến thành người qua đường Giáp.
(*) Nữ số 1: Nữ chính.
Nữ số 2: Nữ phụ (Sau nữ chính).
Diệp Khuynh quay phim xong trở lại khách sạn, thì thấy được "Chu Tứ Quý" gửi mail tới, mở ra đã nhìn thấy một dòng chữ: Đạo diễn, ngày mốt tôi vào
đoàn, anh trực tiếp sắp xếp phòng tôi cạnh phòng trợ lý là được, tôi nói chuyện với cô ấy mấy ngày, cảm thấy rất hài lòng. Ngoài ra, đây là kịch bản tôi mới sửa, trong đó có một nhân vật thay đổi khá lớn, nhưng lấp
đầy cho những nhân vật khác, anh xem xem.
Diệp Khuynh dừng một
chút, mở kịch bản ra bắt đầu xem, hai tiếng sau không chịu được nhẫn
nhịn, gọi điện thoại cho Quý Chu Chu, đối phương vừa nhận máy thì hỏi
thẳng: "Có phải cô Chu rất thích cô không?"
"Đúng vậy, sao thế?" Quý Chu Chu ra vẻ không biết.
Diệp Khuynh cười một tiếng: "Chuyện hôm nay cô nói với cô ấy?"
"Nói nha, Trần Doanh cũng là bởi vì tôi nghe được cô ta nói xấu cô Chu, cho
nên mới vội vã đuổi tôi đi, tôi nhất định phải nói cho cô Chu." Quý Chu
Chu thản nhiên, nghĩ thầm anh cũng xem kịch bản rồi, tôi nói không có,
anh cũng không tin: "Có vấn đề gì à?"
"Không có, cô Chu rất lợi
hại, dứt khoát giúp cô trút giận." Mặc dù Trần Doanh là diễn viên tuyến
18(*), nhưng tốt xấu cũng đang nổi lên, vì đóng bộ phim nay mà từ chối
nhiều công việc như vậy, bây giờ đột nhiên biến thành người qua đường
Giáp. Bi kịch chính là suất diễn xuyên suốt cả bộ phim, thời gian quay
phim định trước bị chia mảnh nhỏ, không chỉ diễn ít đi, mà còn không thể trống ra thời gian đi làm việc khác.
(*) Diễn viên tuyến 18: diễn viên ít nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.
Đây chẳng khác nào Trần Doanh nhất định phải vì bộ phim này lãng phí ba
tháng, lại cố tình không thể tạo nên sự nổi bậc. Diệp Khuynh không ngờ
Chu Tứ Quý này thủ đoạn lợi hại như vậy, đơn giản là đánh rắn đánh giập
đầu(*), mà có thể nói khá tinh tế chuẩn xác.
(*) Đánh rắn đánh giập đầu: trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
Nhưng anh ta lại không moi ra được khuyết điểm của cô, dù sao cô sửa kịch bản càng hợp lý hơn. Diệp Khuynh không chỉ có không cảm thấy bất mãn, ngược lại rất thích kịch bản sau khi sửa đổi, hận không thể nghĩ thêm nhiều
cách kích thích cô nữa, để cô sửa kịch bản tinh tế hơn.
Quý Chu Chu nở nụ cười: "Cô Chu tốt như vậy sao? Nhưng mà cô ấy là một biên kịch, làm sao giúp tôi trút giận?"
Diệp Khuynh giải thích một hồi, Quý Chu Chu phát ra từng trận kinh hô, đồng
thời trong lòng vui vẻ, cuối cùng ở trong bầu không khí hữu nghị kết
thúc cuộc trò chuyện.
Cách một ngày, Quý Chu Chu thừa dịp lúc
Diệp Khuynh bắt đầu làm việc, dùng thân phận Chu Tứ Quý gửi tin nhắn cho anh, nói tự cô trở về khách sạn rồi, sau này ba bửa cơm sẽ giải quyết
bên ngoài, hoặc là kêu Chu Chu đưa cơm, nếu không cần thiết tốt nhất
đừng gặp mặt.
Chỉ cần không ảnh hưởng việc quay phim, Diệp Khuynh
luôn dễ nói chuyện, không chút suy nghĩ đáp ứng với cô, đồng thời kêu
Quý Chu Chu tới, dặn dò cô tạo quan hệ tốt với cô Chu. Quý Chu Chu vui
vẻ đồng ý, từ đây bắt đầu cuộc sống một mình đóng hai vai.
Sau đó mấy ngày Trần Doanh hoàn toàn an phận, dù biết suất diễn của mình bị
cắt, cũng không dám nói nhiều nữa. Hôm đó, rốt cuộc phòng hóa trang xảy
ra chuyện gì, tuy cũng không có truyền ra ngoài, nhưng người của đoàn
phim cũng mơ hồ biết được có liên quan với Quý Chu Chu, vì thế mọi người đối với cô đều khách sáo.
Mới đầu là rất khách sáo, sau đó quen
thuộc, giống như những người giúp việc của Cố gia vậy, đều bắt đầu thích cô gái này, đặc biệt là lúc ngẫu nhiên cần giúp đỡ. Mặc dù mỗi lần cô
đều luôn miệng nói không muốn, nhưng vẫn đi đứng cần mẫn giúp đỡ, còn
trước sau đều là bộ dáng rất vui vẻ.
Quý Chu Chu thật sự vui vẻ,
cả ngày đi lanh quanh ở phim trường, mệt thì về khách sạn ngủ, sinh hoạt tự do lại tự tại. Bởi vì Lục Ngữ Thần không có trợ lý riêng, cô cũng
nhàn rỗi không có việc gì làm, sau khi giúp đỡ vài lần thì hai người
thân hơn. Có một chuyện mà mỗi ngày Quý Chu Chu phải làm chính là đi tập kích tủ lạnh của anh ta.
Lại là một ngày đến phòng hóa trang ăn
kem cây, hôm nay Quý Chu Chu cầm hộp kem Haagen-Dazs(1), vừa ăn vừa nhìn bộ dáng thèm muốn chết của Lục Ngữ Thần, "Chậc" một tiếng hỏi: "Anh nói anh có mưu đồ gì, mỗi ngày mua đồ ăn ngon như vậy, nhưng một miếng cũng không ăn, tất cả đều lợi cho tôi rồi."
"Không có lợi cho cô thì
cũng có lợi cho người khác. Tôi giảm cân, chỉ có thể nhìn một chút đỡ
thèm." Lục Ngữ Thần lặng lẽ nuốt nước miếng xuống, giương mắt nhìn chằm
chằm hộp kem trong tay cô.
Hiểu rồi, người yêu thích ăn bá(*)
thâm niên. Quý Chu Chu lại múc một muỗng lớn ăn: "Hay là anh đông lạnh
ít đá đi, mua cái máy đá bào nhỏ làm đá bào ăn(2)."
(*) Ăn bá: "Ăn phát sóng trực tiếp (Eating Show)" là phổ biến nhất ở Trung Quốc,
Nhật Bản và Hàn Quốc. Những người nổi tiếng trên Internet tham gia ăn
uống và phát sóng đã trở thành tâm điểm chú ý của người hâm mộ.
"Đá bào nhạt cũng không ngon." Lục Ngữ Thần bác bỏ.
Quý Chu Chu cười ha ha: "Vậy để chút trái cây vào, trái cây cũng sẽ không mập chứ?"
Lục Ngữ Thần nghĩ nghĩ có lý, lập tức đặt hàng mua đồ, trưa hôm đó máy đá
bào đã đến, buổi chiều suất diễn của anh ta ít, nên ở trong phòng mân mê làm đá bào với Quý Chu Chu, nhất thời không khống chế được số lượng,
trực tiếp làm ra một thố đá bào lớn, hương vị tuy không đầy đủ, nhưng
trong mùa hè nóng bức này cũng coi như ngon miệng.
"Nhiều như vậy, không bằng chia cho mọi người một chút đi." Quý Chu Chu nhíu mày.
Lục Ngữ Thần bảo vệ: "Đừng, tôi có thể ăn hết."
Quý Chu Chu "Xì" một tiếng, khoanh tay nhìn anh ta ăn. Lục Ngữ Thần chỉ ăn
chưa đến 1/5, đã bình tĩnh buông cái muỗng trong tay xuống: "Chia một
chút đi, đi tặng một tình nghĩa."
Quý Chu Chu vui vẻ, lúc này mới ôm cái thố đá bào cùng anh ta đến phim trường, gọi Diệp Khuynh và nhân
viên công tác ăn, nữ chính Triệu Văn mới vừa diễn xong, nhìn thấy đồ
uống lạnh vốn dĩ không định đi đến, nhưng vừa thấy tất cả đều là trái
cây, thì cũng đến đây tham gia náo nhiệt.
"Đầu óc Chu Chu thật thông minh, đồ ăn ngon lại không mập như vậy mà cũng có thể nghĩ ra." Triệu Văn cười khen ngợi.
Quý Chu Chu đối với người phụ nữ tao nhã này rất có cảm tình, nghe vậy cười đến đôi mắt đều cong lên: "Nếu chị Triệu Văn thích, sau này có rảnh tôi giúp chị làm."
"Được à! Cảm ơn Chu Chu, đến lúc đó tôi tài trợ trái cây cho cô, muốn ăn cái gì cũng được." Triệu Văn nựng nựng mặt cô.Lục Ngữ Thần nửa thật nửa giả oán trách: "Chị Triệu Văn, không thể chỉ khen cô ấy nha, máy đá bào này là do tôi mua đó."
"Không có Chu Chu, cậu có thể nghĩ ra? Chỉ sợ còn đang dùng đôi mắt nhìn cho
đỡ thèm nhé." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Triệu Văn nghiêng đầu
liếc anh ta một cái, nhưng vẫn bật cười, giống như dỗ trẻ nhỏ khen ngợi
anh ta, nhân viên công tác bên cạnh đều đang ồn ào lên, nhưng cơ bản là
theo lời khen ngợi Chu Chu của Triệu Văn, trong lúc nhất thời bầu không
khí thật tốt.
Diệp Khuynh nhìn cái này một chút lại nhìn cái kia
một chút, sau khi ăn đá bào của mình xong thì lén gửi tin nhắn cho Cố
Quyện Thư: Năng lực giao tiếp của tiểu công chúa nhà cậu quá tuyệt, chỉ
có mấy ngày như thế mà tất cả nhân viên đoàn phim đã xem cô ấy như con
gái ruột, sợ rằng chờ lúc đóng máy đều luyến tiếc để cô ấy đi.
Trước kia Cố Quyện Thư đều là trễ mấy tiếng mới trả lời lại, lần này thì mấy giây đã trả lời: CỦA TÔI!
Diệp Khuynh câm nín: Của anh của anh, không ai giành với anh... Nói anh, hóa ra đang xem di động à, vậy trước kia tôi gửi tin nhắn cho anh sao không thấy anh trả lời nhanh như vậy?
Lần này Cố Quyện Thư không trả lời. Diệp Khuynh hừ một tiếng, chỉ huy đám người ăn đá bào kia chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Nghe được lời kêu gọi của Diệp Khuynh, mọi người trong nháy mắt ai trở về
chỗ nấy. Quý Chu Chu tìm cái ghế xếp nhỏ ngồi xuống, chụp ảnh đá bào
trong tay, gửi cho Cố Quyện Thư: Tôi làm, ăn siêu ngon, mọi người đều
rất thích.
Cố Quyện Thư chỉ trả lời một chữ: A!
Quý Chu
Chu sửng sốt một chút, cả buổi mới phản ứng lại, đây là ý há miệng chờ
đút, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Anh lại không ở đây, làm sao
cho anh ăn, đưa đến chỗ anh thì cũng tan hết. Hay là chờ tôi trở về rồi
làm cho anh nhé."
Nhắc tới, cô đã đến đoàn phim sắp một tuần, hai hôm trước bọn họ còn thường xuyên gửi tin nhắn cho nhau, mấy ngày nay
hình như Cố Quyện Thư rất bận, mỗi lần trò chuyện đều phát hiện anh ở
công ty, hoặc là phòng sách trong nhà. Sợ anh bị thất bại bởi Thẩm Dã,
nên cô không dám quấy rầy.
Quý Chu Chu tính toán, chờ thêm mấy
ngày nữa nếu như không có việc gì, thì cô trở về một chuyến, liên lạc
một chút tình cảm với kim chủ đại nhân.
Hôm đó quay phim rất
thuận lợi, trời mới vừa tối xuống đã kết thúc công việc, một đám người
định đi ăn cơm, Quý Chu Chu ăn đá bào quá nhiều nên khẩu vị không tốt,
dứt khoát một mình đi về hướng khách sạn.
Hôm nay thời tiết rất
đẹp, hoàng hôn rộng lớn phía chân trời, đất đai đều nhuộm một tầng màu
sắc ấm áp, xe phun nước vừa mới đi qua, trong không khí tràn đầy hơi
nước hòa trộn vào hơi thở của bụi đất cùng với hương hoa nhàn nhạt ven
đường, cho người ta một loại cảm giác hóa ra mùa hè đã đến.
Quý
Chu Chu thả chậm bước chân, từ từ cảm thụ thời gian trôi đi. Ban đầu cô
xuyên qua còn mặc áo tay dài, mỗi khi đến buổi tối còn cảm thấy lạnh
lẽo, bây giờ đã đến giai đoạn rồi mùa hè, không thể không nói thời gian
trôi qua thật nhanh.
"Chậm chạp cái gì đó?"
Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Quý Chu Chu chợt ngẩng đầu,
nhìn thấy là ai thì kinh ngạc: "Cố tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này rất màu mỡ, giống như Chu Chu vậy. Rớt ngựa và chạy trốn mà mọi
người mong chờ không còn xa nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không ngược.