Cố Quyện Thư nhìn bữa sáng trên bàn một cái, phát hiện quả thật phong
phú hơn ngày thường rất nhiều, giống như bữa cơm đầu tiên sau khi bọn họ đi ra ngoài chơi vài ngày trở về.
"Ăn đi Cố tiên sinh, hôm nay phải ăn nhiều một chút." Đầu tiên Quý Chu Chu gắp xíu mại(**) cho anh, sau đó mới gắp cho mình.
Lúc này tâm tình Cố Quyện Thư mới thuận chút, ngồi xuống ăn bữa sáng với
cô, sau đó thì lên xe. Chu Trường Quân vẫn ngồi ghế phụ, chờ sau khi xe
lái vào quốc lộ, thì từ kính chiếu hậu ngắm nhìn Quý Chu Chu một cái,
nhịn không được dặn dò: "Chu Chu à, bên ngoài không được như ở nhà, nếu
bị khi dễ, nhất định phải nói với tiên sinh, ngàn vạn lần đừng tự mình
chịu đựng."
"Con biết rồi chú Chu." Quý Chu Chu đáp ứng rất nhanh.
Chu Trường Quân nghĩ nghĩ: "Nếu cảm thấy mệt, thì xin nghỉ về nhà nghỉ
ngơi, thật sự không được cũng có thể từ chức, không có gì mất mặt, chúng tôi đều thích cô ở nhà."
"Con biết rồi, ngài cứ yên tâm nhé."
Quý Chu Chu dở khóc dở cười, cô còn chưa bắt đầu công việc nữa, mà vị
này đã bắt đầu khuyến khích kêu cô từ chức, không biết còn tưởng rằng có thù oán với cô đấy.
Cố Quyện Thư nhớ tới bữa sáng hôm nay, lại
nhìn nhìn Quý Chu Chu phấn khích, trong lòng hừ nhẹ một tiếng. Trong nhà này có nhiều người dùng phương thức của mình bày tỏ không nỡ như vậy,
chỉ có con bạch nhãn lang này không có cảm giác gì.
Lúc xe chạy đến ngã rẽ, Cố Quyện Thư đột nhiên mở miệng: "Đi khu Tây."
"Vâng, tiên sinh." Tài xế lập tức thay đổi phương hướng.
Quý Chu Chu khó hiểu nhìn anh một cái: "Đoàn phim không ở khu Tây nhỉ?"
"Ừ, đi mua chút đồ." Cố Quyện Thư thuận miệng giải thích.
Quý Chu Chu chỉ mong đến trước khi tất cả mọi người đến, như vậy thì không
cần di chuyển đồ đạc ngay trước mặt người khác. Vị này vừa khéo, không
chỉ không vội, mà còn muốn đến nơi khác mua đồ. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Dĩ nhiên cô cũng chỉ là bất mãn trong lòng, một câu trách móc cũng không dám nói ra, ngộ nhỡ chọc phải Cố Quyện Thư không cho cô
đi thì làm thế nào.
Buổi sáng vùng ngoại thành rất ít người, xe
thông suốt tới nơi Cố Quyện Thư muốn đi, xe dừng lại Cố Quyện Thư đi
xuống, Quý Chu Chu ghé vào cửa sổ trên xe nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy
anh vào thẳng một cửa hàng hamburger.
Đến chỗ đó làm gì? Trong
lòng Quý Chu Chu nói thầm một câu, đột nhiên hiện ra một ý nghĩ. Sau đó, túi lớn túi nhỏ thức ăn trong tay Cố Quyện Thư chứng thực suy đoán của
cô.
Sau khi Cố Quyện Thư lên xe, chuyện đầu tiên chính là đặt đồ
vật ở giữa chỗ hai người ngồi trên xe: "Tôi hỏi sơ sơ rồi, những thứ này là lò vi sóng làm nóng, cũng sẽ không ảnh hưởng mùi vị bao nhiêu, lúc
em đến đoàn phim nếu thèm, thì tự mình hâm lại."
Quý Chu Chu ngơ
ngác nhìn anh, không ngờ lúc trước mình thuận miệng nói một câu, thế mà
được anh để trong lòng lâu như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình của cô
cực kỳ phức tạp.
Cố Quyện Thư nhìn dáng vẻ này của cô, hơi ngập
ngừng: "Đây không phải lần trước ở trên núi, em nói thích cửa hàng
hamburger đó?" Chính là khi đó, lúc anh ở trên núi của chú, cô nghe nói
Thẩm Dã muốn hợp tác với chú khai phá khu Tây. Khu Tây có cửa hàng
hamburger rất ngon.
"Đúng vậy, trước đó tôi cũng là trong lúc vô
tình từng ăn thử, cảm ơn Cố tiên sinh." Quý Chu Chu đè nén cảm xúc xảy
ra bất ngờ, qua loa sửa sang túi hamburger lại một chút.
Lúc này Cố Quyện Thư mới yên tâm, nhắm mắt lại chợp mắt: "Đưa cô ấy đến đoàn phim."
"Vâng, tiên sinh."
Trên đường, Quý Chu Chu đều ngửi thấy mùi hương hamburger, chờ lúc xuống xe
trên người cũng dính không ít mùi vị của nó, cô lại không để ý lắm,
chuyện đầu tiên sau khi xuống xe là cầm lấy hamburger lên.
Diệp
Khuynh nghe nói bọn họ đến rồi, nên bớt thời giờ chạy tới dẫn bọn họ đến khách sạn: "Bên này được đoàn phim bao hết, tôi giữ lại cái phòng có
giường lớn cho Chu Chu, cũng chỉ hơi kém hơn diễn viên một chút, đến đây đi."
"Tại sao phải kém hơn người khác?" Cố Quyện Thư nhíu mày.
Diệp Khuynh không biết làm sao: "Súng bắn chim đầu đàn(*), khiêm tốn một chút, căn phòng đó cũng không tệ."
(*) Súng bắn chim đầu đàn: chỉ người nổi tiếng hay tài giỏi thường dễ bị ghen ghét.
"Không sai không sai, tôi không muốn thể hiện quá." Quý Chu Chu nhanh chóng phụ họa.
Lúc này Cố Quyện Thư mới không nói nữa, nhưng biểu cảm vẫn không hài lòng
lắm, chờ sau khi đến phòng rồi, loại cảm giác không hài lòng này lên đến đỉnh điểm.
"Quá tệ, kế bên có khách sạn năm sao không, đặt cho cô ấy một phòng đi." Cố Quyện Thư không vui mở miệng.
Chu Trường Quân lập tức gật đầu: "Vâng, tiên sinh."
Diệp Khuynh: "..."
Quý Chu Chu: "......"
Mắt thấy Chu Trường Quân đã sắp đi ra cửa, Quý Chu Chu nhanh chóng ngồi
xuống: "Tôi không cần khách sạn năm sao, tôi muốn ở đây, không thể tốt
hơn phòng tôi nhiều, nhưng tôi không muốn đổi!"
"Đúng vậy Quyện
Thư, vẫn là người cùng đoàn phim ở chung sẽ an toàn hơn, khách sạn bên
cạnh có thể đã có fan cuồng của diễn viên ở rồi, Chu Chu ở chung một
khách sạn với loại người này, anh yên tâm?" Diệp Khuynh vội vàng khuyên
nhủ.
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lát, mới coi như miễn cưỡng đồng
ý. Quý Chu Chu vội vàng cất hành lý vào, sợ anh đổi ý nữa. Diệp Khuynh
còn phải bận, sau khi dặn dò Quý Chu Chu ở phòng chờ anh ta thì vội vả
rời đi.
Diệp Khuynh vừa đi, Chu Trường Quân nhìn Cố Quyện Thư
cũng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cố Quyện Thư dừng một chút, không quá
tình nguyện mở miệng: "Tôi phải đến công ty."
"À, tôi tiễn anh." Quý Chu Chu vội vàng đứng lên, Cố Quyện Thư nhìn cô một cái đi ra ngoài.
Hai người ra khách sạn, mới phát hiện bên ngoài đã mưa phùn lất phất, đành
phải đứng ở dưới mái hiên khách sạn chờ tài xế lái xe đến đây.
Quý Chu Chu nhìn Cố Quyện Thư vài lần, luôn cảm thấy hình như hôm nay tâm
tình của anh đặc biệt không tốt, hơn nữa loại không tốt này hoàn toàn
bởi vì cô.
"Cái đó... Chỉ cần tôi được nghỉ thì tôi sẽ về nhà." Quý Chu Chu nhỏ giọng nói.
Cố Quyện Thư chầm chậm liếc cô một cái, không nói lời nào. Quý Chu Chu mím môi, không biết nên nói thế nào. Chuyện gì xảy ra với người đàn ông
này, giống như cả đời bọn họ cũng sẽ không gặp nhau nữa. Nếu không phải
anh có người thích, cô thật sự cho rằng anh thích mình.
Ngay khi ý nghĩ này hiện ra, trong lòng Quý Chu Chu giật mình một cái, sau đó nghĩ đến đánh giá của anh về người mình thích, không tốt cũng không đủ xinh
đẹp, thì lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Cô xinh đẹp như vậy, tính cách năng lực cũng đều hoàn mỹ, hoàn toàn không phù hợp với đánh giá của anh.
May mà không thích mình, nếu không bây giờ cô có khả năng phải thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Tài xế rất nhanh lái xe đến đây, Cố Quyện Thư dừng một chút, chậm rãi mở
miệng: "Không muốn ở lại nơi này, thì kêu tài xế đến đón em."
"... Được." Lời nói khuyên nhủ, thần thiếp thật sự đã nghe chán rồi!
Cố Quyện Thư lại nhìn chằm chằm cô thật lâu, rồi mới chầm chậm đi về phía
xe, cơn mưa đang lớn dần lên, còn chưa đi đến cạnh xe thì bả vai của Cố
Quyện Thư đã ướt sũng.
Quý Chu Chu nhìn thấy bóng lưng của anh
hơi có vẻ cô đơn, làm cô chợt nghĩ đến hôm nay anh cố ý mua hamburger
cho mình, không biết xung động ở đâu ra, khiến cô xông vào màn mưa gọi
Cố Quyện Thư lại: "Cố tiên sinh!"
Tay Cố Quyện Thư đang kéo cửa xe dừng một chút, lúc quay đầu lại đôi mắt hơi sáng lên: "Muốn về nhà với tôi?"
"Không, không có. Tôi chính là muốn nói với anh, trên đường chú ý an toàn." Quý Chu Chu lau mặt bị ướt một cái.
Cố Quyện Thư rũ mắt: "À."
"Còn có, còn có chính là, anh nhất định phải lấy được hạng mục lần này, nhất định phải lấy được." Môi Quý Chu Chu khô nứt, nhưng vẫn nói ra lời nói
thật lòng đã vướng mắc rất lâu: "Nếu có thể, thì xin anh bây giờ báo giá cao lên 2%, như vậy mới nắm chắc."
Cố Quyện Thư nghe thế dừng một lát, chân mày hơi nhíu lại: "Tại sao? Em biết 2% là bao nhiêu tiền không?"
"... Tôi không biết. Cố tiên sinh, anh bằng lòng tin tưởng tôi không?" Quý
Chu Chu bắt lấy tay anh, ánh mắt cũng cấp bách hơn bất cứ lúc nào: "Anh
nhất định phải tăng cao 2%, nếu không thì không tính là nắm chắc. Anh
hãy tin tôi!"
Nếu Thẩm Dã có thể mơ thấy chuyện hợp tác với Lý
Thích Sơn, vậy tất nhiên cũng có thể mơ thấy Cố Quyện Thư báo giá trong
nguyên văn. Trong nguyên văn, Thẩm Dã báo giá cao hơn Cố Quyện Thư 1%
nên trúng thầu, vậy chỉ cần Cố Quyện Thư tăng cao 2%, là có thể thắng
anh ta.
Nếu lần này lại để Thẩm Dã lấy được hạng mục, vậy địa vị
của anh ta sẽ tiến thêm một bước. Chờ khi anh ta có thể ngồi ngang hàng
với Cố Quyện Thư, dựa vào năng lực đặc thù biết trước tương lai, chỉ sợ
rất nhanh Cố Quyện Thư sẽ bị rớt đài.
Ai cũng có tư lợi, cô không muốn Cố Quyện Thư thua, vì vậy vướng mắc thật lâu. Dù cho Cố Quyện Thư
nghi ngờ cô, cô vẫn nhịn không được nói ra.
Cố Quyện Thư nghe vậy trầm mặc rất lâu, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: "Chuyện hạng mục em không cần lo lắng, an tâm ở lại nơi này là được."
Trong lòng Quý Chu
Chu hơi tuyệt vọng, cô thật vất vả lấy hết can đảm, lại không có được sự tín nhiệm của Cố Quyện Thư. Tuy biết chuyện này không có căn cứ gì, anh không tin mình mới là bình thường, nhưng cô vẫn không vui vẻ lắm. Cô
mạo hiểm bị anh hoài nghi, đồng thời nói ra lại mạo hiểm kết thù với
Thẩm Dã á!
"Dù sao anh cân nhắc thêm chút nhé." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, những người trang giấy này không giống với cô, sinh ra
đã định trước kết cục, rất ít có người có thể tránh thoát được.
Cố Quyện Thư "Ờ" một tiếng: "Quay về đi, coi chừng bị cảm."
Quý Chu Chu uể oải lên tiếng, xoay người đi về khách sạn, bởi vì cô không
quay đầu lại, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ
của Cố Quyện Thư ở sau lưng cô.
Sau khi Cố Quyện Thư lên xe, Chu Trường Quân đưa một cái khăn lông cho anh: "Tiên sinh, lau một chút đi."
Cố Quyện Thư cầm khăn lông không nhúc nhích, một hồi lâu đột nhiên hỏi:
"Hạng mục mới của chính phủ, nếu báo giá cao lên 2%, thì giá bao nhiêu?"
"... Tiên sinh, bây giờ cái giá chúng ta ra chắc là đã không có người cạnh
tranh rồi, không cần thiết tăng cao nữa." Chu Trường Quân nhíu mày trả
lời.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm khăn lông trong tay: "Ông chỉ cần trả lời vấn đề của tôi."
"Ngoài trừ tiền ra, cũng không có tổn thất gì." Chu Trường Quân bất đắc dĩ,
nhưng số tiền đó cũng gần 100 triệu, tất nhiên không thể xem như tổn
thất nhỏ gì.
"Nếu lấy không được hạng mục này thì sao?"
Chu Trường Quân sửng sốt một chút: "Vậy... Vậy thì tổn thất lớn, toàn bộ kế hoạch của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm đều phải hoãn lại, nói
không chừng còn phải cắt giảm biên chế, giảm bớt chi tiêu."
"Vậy tăng đi." Cố Quyện Thư gợi lên khóe môi, vừa có thể để nắm chắc hạng mục hơn, vừa có thể dỗ cô gái nhỏ vui vẻ, "Đáng giá".
Tác giả có lời muốn nói:
Quyện Tể: Tôi không biết cô ấy có chuyện gì, chỉ là tôi muốn bỏ tiền mua niềm vui cho cô ấy.
Chu Chu:... Cảm ơn, nhưng người cuối cùng vui vẻ chắc chắn là anh.