Quý Chu Chu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, mặc dù lần này đến không phải là Trung tâm thương mại lần trước kia nhưng xem ra hình như nơi này
sang trọng hơn. Cửa ra vào Trung tâm thương mại đều là người trẻ tuổi
diện đồ mấy vạn tệ, có lẽ đây là một cái Trung tâm thương mại xa xỉ.
Cách cửa kính quán cà phê, Lý Nhu Nhu không kiềm được nhìn cô vẫy tay, động
tác này dẫn tới sự chú ý của Quý Chu Chu, nên hai người đối mặt nhìn
nhau. Lý Nhu Nhu hiển nhiên là đã bỏ công ăn mặc, một thân bộ váy tây
trang công sở thêm đôi giày cao gót để nhọn, túi xách trong tay là mẫu
mới nhất của thương hiệu nổi tiếng. Chỉ riêng khoản ăn mặc này của cô
ta, ít nhất là 30 vạn.
...... Quý Chu Chu chua xót. Đều là phụ
nữ, cô lại còn đường đường đi theo Cố đại gia lăn lộn, vậy mà kết quả là mặc cái áo hoodie và cái quần mấy trăm tệ, giày trên chân còn là của a
dì phòng bếp đưa cho, cả người cộng lại không tới 1000 tệ.
Thua
người không thể lại thua trận. Quý Chu Chu hít sâu một hơi, ngẩng đầu
chuẩn bị đi vào, kết quả bị một người phát tờ rơi ngăn lại: "Chị gái bơi lội, tập thể dục tham khảo một chút, nhận tờ rơi được tặng bong bóng
a."
Quý Chu Chu dừng một chút, tờ rơi từ ngang không trung xuất
hiện ở trước mắt mình, lặng lẽ nhìn về phía cậu nhóc mập mạp phát tờ
rơi, lại nhìn thấy hầu như bong bóng trong tay cậu không tặng đi, in chữ "Phòng tập thể thao XX", phát lòng tốt nhận một tấm: "Bong bóng thì
không cần......"
"Hic hic, chị gái chị thật tốt, chị là người đầu tiên hôm nay bằng lòng nhận tờ rơi của em. Cái bong bóng này tặng cho
chị, hic hic......" Cậu nhóc mập mạp đưa cho cô một tờ rơi và một cái
bong bóng, cảm động chạy đi.
Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật,
đem câu "Em có thể giảm cân trước khi phát tờ rơi phòng tập thể thao
không" nuốt xuống. Nhìn bong bóng đơn sơ trong tay, lại nhìn khóe mắt
thông minh còn đang cảm động của cậu nhóc mập mạp, Quý Chu Chu buông
tiếng thở dài, cảm thấy bản thân lần này ngay cả thế trận cũng thua.
Lúc cầm bong bóng xuất hiện ở quán cà phê, thực sự hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Nơi này là khu thương mại, ở đây tiêu tiền phần lớn là
thành phần trí thức, cho nên bất cứ nơi nào nhìn thấy đều là trang phục
công sở. Quý Chu Chu mặc quần áo bình thường cầm bong bóng đi vào, quả
thực khiến cho người ta cảm thấy rất đặc biệt, chỉ là sau khi nhìn rõ
thương hiệu quần áo của cô, trong đáy mắt ít nhiều có chút khinh thường.
Quý Chu Chu khá bình tĩnh, vuốt mặt một cái đi đến chỗ Lý Nhu Nhu. Lý Nhu
Nhu mảy may không ngờ, khó chịu nhìn Quý Chu Chu, âm thầm cắn môi.
Cô ta nhớ rất lâu trước kia Quý Chu Chu đã muốn ra ngoài làm việc, chỉ là
lúc ấy anh Thẩm Dã từ chối, cho nên luôn ở trong nhà cắt đứt quan hệ với xã hội. Ngay lúc đó Quý Chu Chu hâm mộ nhất, chính là mình có thể đi
theo anh Thẩm Dã làm việc.
Lần này cô ta cố ý hẹn người ở chỗ
này, đơn giản là muốn khoe một chút cảm giác ưu việt(*), để cho Quý Chu
Chu biết được giữa các cô có sự chêch lệch.
(*) Cảm giác ưu việt: Tự cho mình hơn hẳn người khác.
Lại không nghĩ rằng người phụ nữ này sau khi rời khỏi anh Thẩm Dã lại hình
như ung dung tự tin rất nhiều, đối với cô ta cũng không hề có cái loại
ánh mắt hâm mộ, chuyện này làm cho cô ta rất bực bội. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Tại sao Quý Chu Chu có thể trở nên như bây giờ? Là bởi vì Cố Quyện Thư?
Đôi mắt Lý Nhu Nhu mờ mịt, ghen ghét trong lòng
khó mà ráng kiềm nén. Người phụ nữ này dựa vào cái gì vừa sinh ra thì
cái gì cũng có, cho dù nhà tan cửa nát lưu lạc đến làm tình nhân cho
người ta, cũng sẽ được che chở như thế. Mà chính mình sống vất vả như
vậy, lại đối với anh Thẩm Dã ngay cả thích cũng không dám nói?
"Tôi phải đứng chỗ này tới khi nào?" Quý Chu Chu thấy cô chậm chạp không nói, mày hơi nhướng.
Lý Nhu Nhu dừng một chút, trên mặt nứt ra mỉm cười một cái: "Chị Chu Chu, đã lâu không gặp."
"Kêu tên đầy đủ của tôi là được, chúng ta không thân cho lắm." Quý Chu Chu
không khách sáo cắt ngang. Dù sao người giả thiết sớm chết ở tiệc rượu
rồi, cô gái này dường như hoàn toàn không nghĩ đến loại chuyện mượn xác
hoàn hồn, vậy cô cũng không có gì để giả vờ.
Biểu cảm của Lý Nhu Nhu cứng đờ, ủy khuất cắn môi: "Chị còn đang trách em phải không?"
Giọng nói của cô ta không tính là nhỏ, cộng thêm biểu cảm điềm đạm đáng
thương này, vừa mở miệng đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Tất cả đang suy đoán giữa hai cô gái có ân oán gì đó.
Quý Chu Chu liếc
cô ta một cái, không biết cô ta lại đang chơi trò gì. Lý Nhu Nhu ứa nước mắt muốn khóc: "Thật xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên nhiều
chuyện với Trương tiểu thư. Chị có thể tha thứ cho em không?"
Quý Chu Chu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cô tới tìm tôi chính là nói chuyện này?"
"...... Ừm."
"À, không thể." Quý Chu Chu thấy cô ta không nói thật, nổi lên lòng trêu chọc.
Lý Nhu Nhu càng đau khổ hơn, trực tiếp che mặt lại khóc lên. Bên cạnh có
người đàn ông nhìn thấy chịu không nổi, nhịn không được mở miệng khuyên
bảo: "Hai người đẹp mâu thuẫn sao? Tôi thấy chắc đều là chuyện nhỏ.
Người đẹp này hãy tha thứ cho cô ấy đi."
Người đàn ông vừa mở
miệng làm chuyện tốt, vài người bên cạnh lần lượt đáp lời nữa, tất cả
đều là đàn ông. Đôi mắt của Quý Chu Chu ở trên người bọn họ lướt qua một lần, từng người một đều là khuôn mặt thông minh, không giống như là
thích xen vào chuyện người khác, đoán chừng là nhìn vào cách ăn mặc của
Lý Nhu Nhu để nói.
Thì ra là lấy mình làm bàn đạp câu gái nhà giàu.
Quý Chu Chu ghét bỏ "Trắc" một tiếng: "Liên quan gì đến các người?"
"Hơ, cô gái nhỏ này, sao lại nói như thế. Tôi có lòng tốt khuyên cô, cô còn
gây hấn phải không?" Người đàn ông đầu tiên nói chuyện đột nhiên bước
ra, giống như muốn ở trước mặt Lý Nhu Nhu thể hiện một phen.
Lý
Nhu Nhu vội lau nước mắt, hốc mắt đỏ đỏ ngăn người đàn ông đó lại: "Cảm
ơn tiên sinh, nhưng đây chuyện giữa tôi và chị Chu Chu, để cho chúng tôi tự giải quyết là được."
"Người đẹp, tôi đây cũng là nhìn không
nổi. Hai cô gái có thể có bao nhiêu chuyện lớn, thái độ của cô ta kém
như vậy, tất cả cũng là do cô dung túng." Người đàn ông thấy Lý Nhu Nhu
nói chuyện với anh ta, càng không chịu đi.
Lý Nhu Nhu liên tục
lắc đầu, trong lòng lại đối với người đàn ông này hết sức chán ghét. Vốn dĩ kế hoạch của mình là lợi dụng Quý Chu Chu không thích ứng đám người
có tính chất đặc biệt, trước cầu xin cô tha thứ, sau đó sẽ cũng cô nói
chuyện riêng. Kết quả người đàn ông nhiều chuyện này đứng dậy, trực tiếp đem mình và Quý Chu Chu đặt ở phía đối lập.
Quý Chu Chu cũng
nhìn ra Lý Nhu Nhu không ngờ phản ứng của người đàn ông này, suy nghĩ
một chút hiểu rõ. Lý Nhu Nhu đây là không khống chế được tình hình cho
nên mới tạo ra chuyện người đàn ông ngoài ý muốn này.
Quý Chu Chu cũng phiền loại đàn ông nhiều chuyện này, không khác gì đi theo chị em
tốt chụp ảnh chung bổng giẫm trúng loại người này. Cô suy nghĩ một chút
liếc nhìn máy vi tính người đàn ông đặt ở trên bàn, nhướng mày mở miệng: "Anh làm việc ở Cố thị?"
"Đúng vậy, thế nào?" Người đàn ông ưỡn
ngực. Anh ta chưa tới 30 tuổi đã ngồi vào chức vị tổ trưởng nhỏ ở Cố
thị, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Quý Chu Chu gật đầu: "Vậy anh biết Chu Trường Quân không?"
"Chu Tổng, đương nhiên biết." Người đàn ông tự tin chưa đủ.
Quý Chu Chu cười: "Vậy thì dễ giải quyết rồi."(Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Nói xong gọi điện thoại cho Chu Trường Quân, điện thoại
vừa kết nối liền nói thẳng: "Chú Chu, công ty các người có một nhân
viên, luôn ngồi ở quán cà phê, chú kêu anh ta về làm việc đi nhé."Người đàn ông: "..."
Mười giây sau, người đàn ông vội vàng rời khỏi, quán cà phê lại không có ai
dám nói gì với Quý Chu Chu, mấy người ngo ngoe rục rịch trước đó cũng
hoàn toàn biết điều im lặng.
"Cô còn có việc không? Không có gì
nói thì tôi đi trước." Quý Chu Chu đối với loại tâm cơ nhỏ bé này của Lý Nhu Nhu không có bất kỳ kiên nhẫn nào, thấy cô ta vẫn luôn quanh co,
dứt khoát làm bộ muốn rời khỏi.
Lý Nhu Nhu nhìn một cái nôn nóng: "Chị Chu Chu, em thật sự có chuyện muốn nói với chị!"
Quý Chu Chu không phản ứng cô, tiếp tục đi ra ngoài, Lý Nhu Nhu vội theo
sau: "Thật, là liên quan đến anh Thẩm Dã, chị cho em một chút thời gian
được không?"
Bước nhanh đến cạnh cửa Quý Chu Chu đột nhiên dừng
lại. Lý Nhu Nhu nhìn thấy phản ứng này của cô, vừa nổi lên ghen tức vừa
sảng khoái, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là ủy khuất bắt lấy
tay cô: "Nơi này nhiều người nhiều chuyện, chúng ta đi lên lầu nói đi."
Quý Chu Chu yên lặng phút chốc, hất tay cô ta ra, bước thẳng lên lầu, cái
bong bóng được cột ở trên ba lô run run một cái, giống như một cái đuôi
nhỏ. Lý Nhu Nhu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.
Trên lầu quả nhiên yên tĩnh hơn nhiều, hai người ở một góc ngồi xuống, rất nhanh đã
có người phục vụ đi tới: "Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?"
Lúc Lý Nhu Nhu đang gọi thức ăn, Quý Chu Chu cúi đầu xem di động, quả nhiên Cố Quyện Thư gửi tin nhắn tới: Em đang ở bên ngoài?
Quý Chu Chu ăn ngay nói thật: Đúng a, trước đó không phải đã nói với anh rồi sao, Lý Nhu Nhu hẹn tôi gặp mặt.
Vừa lúc củng cố lời nói dối "Lý Nhu Nhu là mặt baby" một chút, hoàn mỹ. Sau lần trước, cô đã nhanh chóng đem tên Lý Nhu Nhu đổi thành "Mặt baby",
đem Diệp Khuynh đổi thành "Tiểu soái ca".
Cố Quyện Thư bên kia tạm dừng một lát: Ở đâu?
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, gửi định vị cho anh, có thể nói là không hề
giữ lại chút nào, vừa nhìn thấy đã biết đặc biệt hướng về kim chủ, phân
rõ giới hạn với Thẩm Dã, Lý Nhu Nhu.
Chờ Cố Quyện Thư không trả
lời lại, Quý Chu Chu mới để di động xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ly cà phê đặt trước mặt. Lý Nhu Nhu thấy cô ngây người một chút, lập tức
đánh bài tình cảm: "Còn nhớ không? Đây là cà phê chị thích nhất."
Cà phê đen, đắng muốn chết, trong nguyên văn hình như cũng chỉ có nam
chính mới thích thôi, nữ chính sở dĩ nói thích, chẳng qua là muốn đón ý
hùa theo nam chính mà thôi.
"Hôm nay ai mời?" Quý Chu Chu đột nhiên hỏi, chuyện này nhất định phải hỏi rõ mới được.
Lý Nhu Nhu sửng sốt: "Em......"
"OK, phục vụ!" Quý Chu Chu vẫy tay: "Làm phiền cho tôi một ly trà sữa, với
lại lấy tất cả các loại bánh ngọt đặt biệt đến đây mỗi loại một phần."
Buổi sáng cô vội vàng ra cửa nên vẫn chưa ăn gì, bây giờ cũng sắp đói chết rồi, không ăn no làm sao có tâm tình nghe bát quái.
Đợi đồ ăn đều đem lên, Quý Chu Chu tao nhã mà nhanh chóng tiêu diệt một cái bánh ngọt, lúc này mới liếc mắt nhìn Lý Nhu Nhu một cái: "Có chuyện nói nhanh."
"...... Là chuyện của anh Thẩm Dã." Lý Nhu Nhu đối diện
với việc cô ăn uống tốt như vậy, lần đầu tiên có chút nói không nên lời, sau một hồi mới lắc đầu một cái, kiên quyết nói chuyện chính: "Khoảng
thời gian trước có một hạng mục của Cố thị, vốn dĩ chúng tôi đã bàn
xong, ai ngờ Cố tiên sinh đột nhiên đổi ý, tình nguyện bồi thường tiền
vi phạm hợp đồng, cũng không chịu hợp tác với chúng tôi nữa. Là bởi vì
do tôi ở tiệc rượu chọc chị tức giận sao?"