"Cố tiên sinh, lần này tôi đến đây thật ra là có việc cầu xin ngài..."
Đồng tử của Quý Chu Chu giãn ra dần dần tập trung, cô chớp mắt một cái đánh giá hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt.
Giờ phút này, người cô ở trong một phòng khách xa hoa, từ ghế sô pha cô
ngồi đến trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh được trang trí tinh xảo, cũng thấy
rõ phẩm vị và tiền tài của chủ nhân. Vốn dĩ cô cho rằng đây là một khách sạn nào đó nhưng sau khi nhìn thấy sự bày trí sinh hoạt dày đặt hơi
thở, kết luận nơi này là ngôi nhà tư nhân.
Sao cô chạy đến nhà người khác rồi? Quý Chu Chu nhíu mày nghi hoặc.
Buổi trưa, lúc viết kịch bản thì linh cảm cạn kiệt, liền ở Tấn Giang tìm
quyển sách tra tiện văn cũ xem, tính thay đổi ý nghĩ một chút. Ai ngờ,
xem xong bị nam nữ chính làm tức đến đầu óc mơ hồ, dứt khoát tắt máy vi
tính đi ngủ. Kết quả chỉ mới nhắm mắt một cái, bản thân đã chạy đến cái
nơi thế này.
Bên tai vẫn có giọng nam đứt quãng liên tục truyền
đến, trầm thấp rất có từ tính. Quý Chu Chu nhìn qua hướng âm thanh
truyền đến, chỉ có thể nhìn thấy một cái cửa hơi khép khép, bóng dáng mơ hồ của hai người đàn ông trong phòng, một đứng một ngồi.
Không
thấy rõ cũng không nghe được, Quý Chu Chu quay đầu về, đột nhiên không
kịp phòng bị ở trên gương trang trí đối diện nhìn thấy khuôn mặt của
mình.
Trong gương, người phụ nữ trắng nõn gầy gò, gò má hơi hóp
vào, đôi mắt tuy lớn nhưng vô thần, đáy mắt xanh đen nghiêm trọng, môi
cũng không có màu sắc gì, cảm giác cả người đều lộ ra một chút suy dinh
dưỡng. Dù vậy, cũng có thể nhìn ra là người đẹp nhưng Quý Chu Chu không
chút nào vui vẻ nổi, bởi vì...
A a a, mặt cô sao lại thế này!
Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó nhưng sao gầy nhiều như vậy! Còn trở nên
xấu xí! Ngực của cô đâu?! Quý Chu Chu sờ ngực một cái, quả nhiên nhỏ lại một nửa, mà người trong gương cũng một vẻ mặt đầy tuyệt vọng như cô
vậy.
Cô không tin, liếc nhìn tay mình, quả thật gầy hơn trước
kia hai vòng, lúc này cô mới tin tấm gương không có vấn đề. Nhưng người
sao có thể trong nháy mắt thay đổi lớn như vậy đây?
Trong lúc cô đang ngẩn người ra, một người đàn ông từ cửa phòng khép hờ trong phòng
đi ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Quý Chu Chu ngồi ở chỗ đó, đáy mắt xẹt qua một tia do dự, nhưng chút do dự này trong nháy mắt
biến mất không thấy: "Chu Chu."
Quý Chu Chu sửng sốt một chút,
chỉ thấy một người đàn ông tuổi trẻ đi đến trước mặt cô. Người đàn ông
cao lớn, đẹp trai, đôi mắt đào hoa hơi nhướng mang theo một tia kiêu
ngạo. Anh ta vừa mở miệng Quý Chu Chu trong nháy mắt nghe ra, anh ta
chính là cái người vừa rồi vẫn luôn nói chuyện kia.
Mà anh ta kêu mình là Chu Chu, xem ra rất quen thuộc.
Quý Chu Chu rất bình tĩnh nhìn anh ta: "Cái gì?"
Đáy mắt của cô đã không có ý vị tình yêu, sau khi người đàn ông trầm mặc
chớp mắt một cái, đột nhiên hơi phiền não: "Chuyện này không phải đã nói xong rồi sao? Bây giờ anh gánh quá nhiều nợ, không cho em được cuộc
sống tốt hơn."
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại nơi này, Cố tiên sinh sẽ không bạc đãi em. Anh cũng là vì muốn tốt cho em."
"Em biết bây giờ mình phải làm gì không? Chính là chờ Cố tiên sinh ra đây
biểu hiện tốt một chút, tranh thủ làm cho ta anh ta giữ em lại, không
cho phép động tâm tư khác, nếu không..."
Mặc kệ anh ta nói cái
gì, Quý Chu Chu từ đầu tới cuối ngẩn ngơ nhìn anh ta. Người đàn ông mím
môi: "Nghe lời, một ngày nào đó anh sẽ đến đón em."
Nghe lời...... Nghe cái đùi bà nội anh chứ nghe!
Đây là phần tình tiết tra tiện văn đó chứ! Đúng không!
Bởi vì vừa mới xem qua quyển sách, Quý Chu Chu nhớ rất rõ ràng, áng văn này tên là《 Thâm tình si mê 》, phong cách tra nam tiện nữ điển hình. Trong
quyển sách, ba mẹ đều mất, nữ chính thừa kế tài sản kếch xù lại bị nam
chính tầng lớp thấp nhất để mắt tới. Mặc dù nữ chính biết nam chính
không phải là người tốt nhưng vẫn si mê thật sâu, bị lừa đến phá sản
cũng vui vẻ chịu đựng.
Đáng tiếc nam chính cũng không vì vậy mà
thỏa mãn, sau khi lợi dụng nữ chính tiến vào giới thượng lưu, anh ta lại vẫn khát vọng tiến thêm một bước, vì vậy tặng nữ chính cho đại gia nhà
giàu đổi thêm nhiều tài nguyên.
Dù là bị người yêu xem như hàng
hóa tặng người khác, nữ chính vẫn si tình không thay đổi, không chỉ luôn vụng trộm với nam chính mà còn từ phòng sách đại gia lấy trộm các loại
bí mật cho nam chính. (Truyện Chính Chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Dưới sự
trợ giúp của nữ chính, nam chính càng ngày vượt qua địa vị của đại gia,
và cuối cùng đại gia cũng phát hiện mối quan hệ của bọn họ.
Cuối cùng nữ chính chết trên tay đại gia, lúc này rốt cục nam chính nhận ra
được tầm quan trọng của nữ chính, sau khi giết chết đại gia trả thù, tự
mình kết thúc.
Lúc đang xem áng văn này, nam nữ chính từng giờ
từng phút đều khiêu chiến sự nhẫn nại của Quý Chu Chu. Đặc biệt là nữ
chính, quả thực vì yêu đương cuồng si đến nỗi không có đầu óc, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của cô.
Mà bây giờ, nếu cô đoán không lầm, mình hẳn là xuyên thành nữ chính cùng tên trong quyển sách.
Quý Chu Chu biết rõ tình hình, nhịn không được che mặt lại than thở một
tiếng. Cô trêu ai chọc ai a, xuyên cái gì không xuyên, cứ nhất định
xuyên thành nhân vật tuổi trẻ chết sớm, chết không được đàng hoàng!
Người đàn ông nhìn thấy cô đau khổ như vậy, giọng nói cuối cùng chậm lại:
"Bây giờ anh có một hạng mục cần phải có sự giúp đỡ của Cố tiên sinh,
đợi sau khi kết thúc anh sẽ nghĩ cách đưa em đi."
Quý Chu Chu
run lên một cái, mặt vẫn vùi trong lòng bàn tay. Người đàn ông trước mắt này hẳn chính là nam chính, Thẩm Dã. Cố tiên sinh trong miệng anh ta
chính là đại gia nhà giàu, Cố Quyện Thư.
Tình tiết bây giờ là
nam chính tặng đứt nữ chính cho đại gia đó, dựa theo sự phát triển của
cốt truyện, tương lai không lâu thì nữ chính sẽ lén giúp đỡ nam chính,
tiện thể cho vị đại gia đội "Nón xanh"(*), lại sau đó là bị giết...
(*) Nón xanh: Ý chỉ bị cắm sừng.
Nếu cốt truyện đến lúc nữ chính bị giết kia, cô sẽ chết hay là trở về hiện thực?
Nghĩ đến vấn đề này, Quý Chu Chu rốt cuộc ý thức được sự nghiêm trọng của
nó. Mạng chỉ có một cái, cô không thể đem đi đánh cược. Nếu bây giờ
xuyên thành nữ chính đã là sự thật định sẵn, vậy nói gì cô cũng phải
thay đổi vận mệnh của mình.
"Nếu như tôi từ chối?" Quý Chu Chu thăm dò.
Một tia dư tình trong đáy mắt Thẩm Dã cuối cùng cũng mất: "Em nói xem?"
...... Xem ra không thể a. Bên ngoài Quý Chu Chu giả vờ rất đau lòng, trong
lòng nhanh chóng suy tính cách khác. Trong nguyên văn, nữ chính cũng
từng phản kháng nhưng mà bị nam chính mạnh mẽ trói lại, lấy thân thể bây giờ của cô, căn bản không thể cứng đối cứng với anh ta.
Thậm
chí tìm cảnh sát giúp đỡ. A, loại văn bản không não này, đều là vì cường quyền phục vụ, nếu không nữ chính cũng sẽ không dễ dàng bị giết.
Hai người ai cũng không nói thêm, xung quanh hết sức yên tĩnh, vì vậy căn
phòng vừa nãy hơi có tiếng động thì hai người trong phòng khách đều nghe được rõ ràng.
Đây là đại gia sắp ra tới rồi? Tưởng tượng đến
nhân vật này của mình trong tương lai phải chết trên tay anh ta, Quý Chu Chu siết chặt nắm tay, muốn thử từ phía anh ta ra tay một chút. Nếu đại gia không cần cô, vậy thì không trách được cô nhé.
Thẩm Dã
dường như nhìn ra ý nghĩ của cô, thấp giọng uy hiếp: "Nếu như em không
thể khiến cho anh ta giữ em lại thì nên chuẩn bị tốt bị anh đem đi tặng
cho những người khác."
Chân mày Quý Chu Chu động một cái. Lúc
này nam chính vẫn chưa động tâm với nữ chính, nếu có thể dùng cô ấy đổi
lấy lợi ích, khẳng định anh ta sẽ làm không chút do dự.
Nếu bây
giờ, cô không có năng lực phản kháng nhất định sẽ bị tặng cho người
khác, vậy vẫn là ở lại bên cạnh Cố Quyện Thư tốt hơn. Dù sao trong
nguyên văn, lúc người này chưa phát hiện nữ chính trật đường ray thì vẫn rất khách sáo với cô. Vậy, bây giờ cô yên lặng quan sát tình hình?
Lúc Quý Chu Chu đang thất thần, bên tai truyền đến một chút tiếng động, cô
lập tức ngẩng đầu, sau khi thấy rõ mặt đối phương nhịn không được âm
thầm hít một ngụm khí lạnh.
Tác giả đâu? Ra đây! Xem tôi đánh
chết cậu không!Người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại có thể chỉ dùng
hai câu thành ngữ có lệ cho qua! Quý Chu Chu khi nhìn thấy người đàn ông từ trong phòng đi ra, trong nháy mắt lập tức kết luận người này chính
là Cố Quyện Thư.
Thoạt nhìn anh còn cao hơn Thẩm Dã một chút,
tuy dáng người có sức bật không bằng Thẩm Dã nhưng tỉ lệ thân thể không
gì không hoàn mỹ. Màu da của anh rất trắng, khóe mắt hơi rũ xuống, lộ ra một chút ý vị bất cần, nhưng lại từ tóc đến chân đều hết sức tinh tế,
hơi thở lười biếng kiêu ngạo trong nháy mắt đã áp đảo hình tượng nam
chính kinh doanh vất vả.
Đây hẳn là người mà nam chính tầng lớp
thấp nhất ghét nhất chứ. Quý Chu Chu liếc mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Dã một cái, sau khi nhìn thấy khóe môi anh ta căng thẳng thì rõ ràng. Trong
quyển sách, nam chính một khi không vui liền thích nhấp môi, xem ra giờ
phút này tâm trạng của anh ta chẳng ra gì.
Cũng phải, phàm nhân
so với thần chung quy là có chênh lệch, dù là cuối cùng phàm nhân thành
thần, xuất thân vẫn thấp hơn một đẳng.
Thẩm Dã lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy Cố tiên sinh, đây là món quà tôi tặng ngài."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Quý Chu Chu, Quý Chu Chu đọc đã hiểu sự uy
hiếp trong ánh mắt anh ta, vội vàng từ sô pha đứng lên, khôn khéo hướng
Cố Quyện Thư cười cười, sợ bản thân lại bị Thẩm Dã chuyển giao cho cẩu
tử(*) khác.
(*) Cẩu tử: Con chó.
Nụ cười không đứng đắn
này của cô khiến biểu cảm của Thẩm Dã lập tức trở nên kỳ lạ, e dè Cố
Quyện Thư ở đây mới không chất vấn là cô có ý gì.
Cố Quyện Thư chăm chú nhìn cô một cái, không hứng thú rũ mắt xuống: "Vô vị, đem đi."
Quý Chu Chu: "..." Thao! Trong quyển sách cũng không phải viết như vậy!
Cô thấy Cố Quyện Thư xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ đến đoạn này trong
nguyên văn.(Truyện Chính Chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nữ chính vì không
được giữ lại đây, trực tiếp cầm con dao gọt trái cây trên bàn cắt cổ
tay, máu tươi phun ra làm chấn động tâm nam chính, đồng thời cũng khơi
dậy hứng thú của đại gia...
Mà giữa cô và nguyên nữ chính, chỉ kém một lần anh dũng chính nghĩa.
Ánh mắt Quý Chu Chu định ở con dao gọt trái cây giữa bàn, nhịn không được
liếm môi một chút. Trong quyển sách, một cắt này của nữ chính hết sức
quan trọng, là mấu chốt một bước lay động nam chính và đại gia, nếu cô
không tuân theo nguyên văn, chỉ sợ cũng không thể ở lại, mà hậu quả
không thể ở lại...
Quý Chu Chu liếc nhìn biểu cảm âm trầm của
Thẩm Dã, cắn răng tiến tới bắt lấy con dao, đặt ở trên cổ tay trái của
mình, Cố Quyện Thư và Thẩm Dã cũng cùng lúc nhìn qua.
Quý Chu Chu nhếch khóe miệng lên, biểu diễn một màn bi thương muốn chết tại chỗ: "Tôi không bỏ. Thẩm Dã, nếu như không thể tiếp tục ở bên cạnh anh, tôi tình nguyện đi chết!"
Lúc cô đang nói lời này ánh mắt vẫn
luôn đang chú ý Cố Quyện Thư, sau khi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình
trong lòng nghĩ chuyện này có cửa rồi, lập tức nắm chặt sống dao nói lời thoại: "Thẩm Dã, em không mong anh có thể nhớ em cả đời, chỉ hy vọng
anh có thể ở trên bia mộ của em, khắc tên của anh."
Sau khi cô
nói xong đoạn thoại này, Thẩm Dã chấn động sâu sắc giống như trong
nguyên văn, trong lúc nhất thời quên mất đáp lại. Lúc này, chỉ cần cô
cắt xuống thì Thẩm Dã sẽ đau khổ kêu ra tên cô, khi cô được đưa vào bệnh viện, đoạn cốt truyện này coi như đã xong.
Quý Chu Chu nuốt nước miếng, cắn răng hướng trên cổ tay cắt xuống. Sắc mặt Thẩm Dã trắng bệch, đau khổ hét lên: "Chu Chu!"
Anh ta đột nhiên xông tới bắt lấy tay Quý Chu Chu, Quý Chu Chu đau đến mắt
chứa lệ nóng, hai người cùng lúc nhìn về phía vết thương trên cổ tay...
Một đường dài chưa tới một centimet, độ sâu chỉ là cắt qua da, càng giống một vết trầy xước hơn.
Thẩm Dã: "..."
Quý Chu Chu: "..." Bằng lương tâm mà nói, vừa rồi cô thật sự rất tàn nhẫn ra tay với bản thân.
Cố Quyện Thư: "Ha, ở lại đi."
Quý Chu Chu: "..." Anh có thể "Ha" có lệ hơn một chút không? Cái người này
có bệnh phải không, giễu cợt cũng giễu cợt đến như vậy... Đợi đã, giữ
lại rồi?
__________
Editor:
Hello mọi người, Hi đã trở lại rồi đây.
Đáng lẽ đến ngày Chủ Nhật Hi mới bắt đầu đăng truyện, nhưng do hôm nay
là ngày đặc biệt (Ngày Quốc Khánh của Đài Loan và cũng là ngày Sinh nhật mối tình đầu của Hi) nên Hi quyết định đăng truyện từ ngày hôm nay.
HiHi.
Hi đăng 3 chương demo trước, những chương tiếp theo thì đăng vào Chủ Nhật hàng tuần nhé mọi người.
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.