Quý Chu Chu bị sốc không nói nên lời, hiển nhiên không ngờ hành động của anh có thể ngượng đến mức độ này. Cố Quyện Thư cũng không nghĩ tới, có
một ngày mình có thể quỳ xuống tự nhiên và thản nhiên như vậy. Chẳng qua nhìn phản ứng của Quý Chu Chu, hình như hiệu quả không tệ.
"Anh, anh đứng lên cho em!" Quý Chu Chu chán nản.
Cố Quyện Thư không chỉ không đứng dậy, mà còn dùng đầu gối đi về phía
trước một bước, bắt lấy ống quần cô, ngước nhìn cô: "Anh sai rồi, anh
không nên lừa gạt em. Thật ra anh không có phá sản, rất sớm trước kia
anh đã thắng Thẩm Dã, nhưng hình như em lúc ấy vẫn mãi không tin tưởng
anh lắm..."
"Cho nên chuyện này còn đổ lên đầu em?" Quý Chu Chu trừng mắt.
Cố Quyện Thư ho khan một tiếng, Quý Chu Chu lập tức nhìn thấy vẻ mặt anh
đột nhiên trở nên đáng thương: "Nhưng lúc anh sắp phá sản, em đối xử với anh rất tốt."
"..."
"Anh thích em tốt với anh." Cố Quyện Thư vô tội nhìn cô.
Quý Chu Chu ngẩn ra phút chốc, sau một lúc lâu hít hà một hơi: "Em thấy anh ngấm ngầm giở trò với em!" Nên diễn nét đáng thương cộng với mỹ nam kế
cũng lấy ra dùng. Tên này còn là người sao?
Cố Quyện Thư khẽ
cười một tiếng, đứng dậy đẩy người ngã xuống giường, nhéo nhéo khuôn mặt thịt thịt của cô, ánh mắt chợt chân thành lên: "Thật xin lỗi, anh không nên lừa gạt em."
"... Cũng lừa lâu như vậy rồi, bây giờ nói
những lời này còn tác dụng à?" Quý Chu Chu không biết vì sao, sự tức
giận đột nhiên tan đi một ít, nhưng vẫn có chút khó chịu: "Mấu chốt là
anh còn liên tục nói dối, lần này nếu không phải do em phát hiện, có
phải anh định giả vờ bận rộn 2 3 ngày, rồi nói mình lại thành công
không?"
"Anh không tùy tiện như vậy, làm gì cũng phải bận rộn 1 2 tháng... Nhưng hành vi là cực kỳ không đúng, anh cần phải xin lỗi."
Trước khi Quý Chu Chu phát hỏa lần nữa, Cố Quyện Thư mạnh mẽ quẹo cua:
"Em phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng làm mình tức giận, khiến anh
đau lòng."
Chậc, nói hay lắm. Quý Chu Chu vừa muốn cảm động, đột nhiên ý thức được một chuyện, nheo đôi mắt lại hỏi: "Có phải bây giờ
anh đang giả vờ đáng thương?"
"..."
"Được nha Cố Quyện
Thư, gần đây em thật sự càng ngày càng đoán không ra anh, anh cũng thật
có bản lĩnh." Quý Chu Chu tức cười: "Không phải phạt thế nào cũng được
sao, anh cầm gối đến phòng cách vách ngủ đi."
"... Có thể đổi cách khác không?"
"Liền, ngay và lập tức!"
Cố Quyện Thư trầm mặc chốc lác, không tình nguyện buông tay ra, ôm gối của mình lưu luyến mỗi bước đi rời đi, vì để cho Quý Chu Chu giữ anh lại mà trong lúc đó phóng ra ánh mắt đáng thương vô số lần. Nhưng lần này Quý
Chu Chu khá nhẫn tâm, mãi cho đến khi anh rời đi cũng chưa nói một lời.
Cố Quyện Thư cô độc tịch mịch lãnh lẽo vào phòng cho khách nằm xuống, sau
một lúc lâu mơ hồ buông tiếng thở dài, lúc trước tâm tình vẫn luôn bất
an dần thả lỏng lại. Giá trị nói dối quả nhiên không cao lắm, bây giờ
nói ra hết rồi, Chu Chu cũng không làm gì anh, ít nhất tay chân vẫn lành lặng rời đi.
Anh trở mình, lúc đang tự hỏi nên làm thế nào để
cô nhanh chóng nguôi giận thì di động liền reo lên một tiếng nhận được
tin nhắn của đối phương. Ánh mắt anh sáng lên vội vàng mở ra xem: Lên
mạng xã hội đăng tin, nói tình trạng bây giờ của em có thể đến thăm, còn dám quấy rầy em và bạn bè ôn chuyện cũ, cẩn thận em đánh anh!
Cố Quyện Thư nhìn đến dấu chấm than cuối cùng kia thì im lặng phút chốc,
nghe lời lên mạng xã hội đăng tin. Anh vừa đăng tin không bao lâu, thì
có người thử gọi điện thoại cho Quý Chu Chu.
Khi Quý Chu Chu
nghe thấy điện thoại của người bạn cũ, thì tạm thời quên mất chuyện Cố
Quyện Thư chọc giận cô, trò chuyện với đối phương hồi lâu mới cúp máy.
Tin tức công khai của Cố Quyện Thư tựa như một tín hiệu, hôm nay bắt đầu có vô số người liên lạc với Quý Chu Chu, hoặc là gọi điện thoại thăm hỏi,
hoặc là hẹn ra ngoài uống trà ăn cơm, ngay cả gia đình 3 người Kiều gia ở trấn nhỏ xa xôi, cũng ngồi máy bay đến thăm cô. Bên người Quý Chu Chu
trong lúc nhất thời đều là người.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều
đang bận rộn ăn cơm ôn chuyện xưa, không thiếu được phải bỏ quên anh. Cố Quyện Thư, người vẫn luôn bị 'Nhốt' trong phòng cho khách, nội tâm ngo
ngoe rục rịch, lúc nào cũng muốn về phòng của bọn họ.
Nhưng mặc
kệ Quý Chu Chu chơi đến vui vẻ bao nhiêu, thì mỗi khi anh ôm gối trở về, cô đều lập tức trầm mặt xuống, nhẹ nhàng nói một câu: "Đi ra ngoài."
Cố Quyện Thư thấy cô tức giận còn chưa tiêu, chỉ có thể xám xịt quay về,
nhưng mà liên tiếp nửa tháng đều như thế, rốt cuộc anh bắt đầu sốt ruột.
Lại một đêm, anh rót liên tiếp chai rượu vang đỏ, quyết định
thừa dịp men say nói chuyện rõ ràng với cô. (Truyện chính chủ
TieuHiTieuHi). Hai ngày nay Quý Chu Chu bớt gặp bạn bè, nên bắt đầu bận
rộn với bộ phim mới, khi về đến nhà đã là 9 giờ tối. Bước vào nhà đã
nghe mùi rượu nồng nặc, cô nhướng mày, theo hướng mùi rượu đến phòng
ngủ.
Quả nhiên, giờ phút này Cố Quyện Thư đã say ngà ngà mông
lung nằm trên giường, nhìn thấy cô về rồi, đầu tiên là trì độn cười
cười, ý thức được gì đó mới ngồi dậy: "Em về rồi à?"
"Sao lại uống rượu?" Quý Chu Chu ôm cánh tay dựa vào cửa phòng, rất có ý tứ xem anh định làm thế nào.
Cố Quyện Thư liếm môi một cái, tự hỏi nên nói gì với cô. Suy nghĩ nửa
ngày, phát hiện mình uống nhiều quá cũng không dám đưa ra đòi hỏi, chỉ
có thể sợ sợ đỡ giường đứng dậy: "Không có gì, anh về phòng trước."
Quý Chu Chu kinh ngạc phút chốc, kế đó thấy anh lảo đảo thật sự muốn về
phòng, khi lướt qua cô nhịn không được bắt lấy cánh tay anh, dụ dỗ nói:
"Gần nửa đêm anh ở đây chờ em, mà không có gì muốn nói?"
"Không có." Cố Quyện Thư khá kiên định.
Quý Chu Chu nhướng mày: "Anh muốn nói gì thì nói, nói không chừng em sẽ
đồng ý nha." Tính ra bỏ bê anh cũng sắp nửa tháng rồi, tin chắc bây giờ
anh cũng đã biết sai, không cần phải bắt nạt nữa.
Cố Quyện Thư nghe vậy chầm chậm nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu cười lạnh một tiếng: "Ha."
"..." Đây là thái độ gì?
"Đừng cho là anh uống nhiều quá rồi biến anh thành tên ngốc, anh sẽ không mắc mưu." Nhất định cô muốn dụ dỗ mình nói ra trước, sau đó lại vô tình từ
chối, mượn chuyện này trả thù lời nói dối trước đó của anh.
Quý Chu Chu dừng một chút, sau một lúc lâu nhìn anh giống như nhìn tên ngốc: "Vậy thôi, anh đi đi."
Cố Quyện Thư quả nhiên muốn đi, Quý Chu Chu bất đắc dĩ kéo người kéo về:
"Đi đâu đó, ngủ!" Dứt lời kéo người lên giường, phản ứng của não Cố
Quyện Thư vẫn trì độn, nằm lên giường mới mơ hồ biết cái gì, đáng tiếc
uống quá nhiều rượu nên thật sự mệt rã rời, ôm Quý Chu Chu ngủ mất.
Quý Chu Chu ngửi ra mùi rượu vang trên người anh, thế nhưng không cảm thấy
khó ngửi, dần dần cũng nhắm mắt lại ngủ. Sáng sớm hôm sau, cô cảm giác
trên mặt bị ngứa, nhịn không được sờ sờ một chút rồi mở mắt ra, mới phát hiện điểm ngứa này là do hơi thở của Cố Quyện Thư phun lên mặt cô.
Nhìn khuôn mặt lớn gần trong gang tấc, Quý Chu Chu trầm mặc chốc lác: "Anh làm gì đó?"
"Em tha thứ cho anh à?" Đôi mắt Cố Quyện Thư sáng lấp lánh.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ: "Ừm."
"Anh không tin." Cố Quyện Thư không chút nghĩ ngợi trả lời.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, chẳng lẽ còn muốn cô chứng minh một chút. Quả nhiên Cố Quyện Thư mở miệng: "Em chứng minh cho anh xem."
Quý Chu Chu tức cười: "Em làm... ưm......"
Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Quyện Thư chặn môi, tự thể nghiệm để chứng minh
mình thật sự không tức giận. Cho đến khi mặt trời lên cao, Cố Quyện Thư
mới lười biếng, quay đầu nhìn Quý Chu Chu nằm liệt trên giường thở dốc
một cái, hài lòng gật gật đầu: "Xem ra thật sự không tức giận."
"..." Không muốn nói chuyện với thằng nhóc này.
Cố Quyện Thư một mặt thoả mãn trông chừng cô, vô cùng ân cần: "Nơi này nhỏ quá, chúng ta dọn về thôi, Chu Trường Quân và mấy người trong nhà đều
rất nhớ em, gần đây luôn tới hỏi anh khi nào em trở về. Em nói một lời,
anh nói lại với bọn họ."
"Có căn nhà lớn đương nhiên phải ở
rồi." Quý Chu Chu liếc anh một cái, hậu tri hậu giác nghĩ đến một
chuyện, đỡ thân thể mềm nhũn bắt lấy cổ áo anh: "Lúc trước anh không phá sản, còn làm màn cầu hôn rách nát cho em?"
"... Rách nát chỗ nào, đó không phải kế hoạch trước kia em viết ra sao?" Cố Quyện Thư oan ức.
Quý Chu Chu nghẹn một chút, nhớ tới lúc trước chuyện mình qua loa có lệ,
coi như chuyện này cô sai, được chưa: "Vậy chiếc nhẫn kim cương đâu, tại sao mua hàng vỉa hè cho em!"
"Hàng vỉa hè! Em từng thấy hàng
vỉa hè nào mà cao cấp định chế mấy ngàn vạn! Còn là tự anh thiết kế!" Cố Quyện Thư mở to hai mắt, ngàn vạn không nói tới, cô còn lại định nghĩa
đồ mình thiết kế như vậy.
"..."
Quý Chu Chu trầm mặc
phút chốc, nhạt nhẽo buông áo anh ra: "Phía trên lại không có kim cương
lớn, sao em biết đắt bao nhiêu... Khụ, nhẫn đâu?"
"Để ở ngân
hàng." Cố Quyện Thư một mặt tổn thương: "Vốn dĩ muốn chôn cùng tro cốt,
nhưng là sợ tin tức truyền ra ngoài, sẽ có phần tử bất hợp pháp trộm
mộ."
Quý Chu Chu áy náy cười cười: "Vậy... Nếu em đã trở về, hay là đi lấy về nhé, dù sao cũng là của em."
"Anh mua nhẫn kim cương lớn cho em, cái đó bỏ đi." Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô một cái.
Quý Chu Chu cười mỉa rúc vào trong lòng anh: "Đừng như vậy mà, cũng tặng em rồi, sao có thể đổi ý muốn lấy về."
Cố Quyện Thư im lặng chốc lác, chậm rãi mở miệng: "Bỏ đi, không may mắn."
Nói thế nào đi nữa cũng là đồ vật người chết từng đeo, hơn nữa thân thể
kia cũng không phải là nguyên thân cô, trong lòng anh không thể vượt qua được, không muốn để cô đeo nữa.
"..."
"Anh mua một chiếc đẹp hơn cho em, yên tâm nhé." Cố Quyện Thư cho rằng cô không vui, vì thế thấp giọng an ủi.
Sau một lúc lâu Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Chỉ cần là anh tặng, kiểu nào em cũng thích."
Cố Quyện Thư bình tĩnh chăm chú nhìn cô hồi lâu, khóe miệng nở một nụ
cười, sau một hồi rốt cuộc nhịn không được giống như một con chó lớn vồ
ngã người ta xuống. Quý Chu Chu, người bị eo đau chân đau không sức lực
mà bị anh quăng thế này, thiếu chút nữa mặt đều tái xanh, kêu gào đá ai
đó đi.
Sau khi hai người làm lành lại dính nhau hai ngày, rồi
bắt đầu công việc chuẩn bị chuyển nhà, lăn lộn một đoạn thời gian thì
cuối cùng cuộc sống cũng ổn định.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Quý Chu Chu đều đang tò mò chuyện công viên giải trí kia, nhưng vì Cố Quyện Thư không chịu đề cập đến, cũng không hỏi ra miệng, nhưng sự
tò mò trong lòng lại càng trầm trọng hơn.
Thêm một cái cuối
tuần, hai người ở trên giường một lúc lâu, cuối cùng lười biếng rời
giường. Khi đánh răng Cố Quyện Thư nhìn cô, mơ hồ hỏi: "Có chỗ nào muốn
đi không, anh dẫn em đi chơi."
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Chúng ta lên núi đi, đã lâu chưa gặp đại sư."
Cố Quyện Thư không nói gì, tuy bây giờ Quý Chu Chu bình an trở về, nhưng
chuyện lúc trước cô đã bỏ mạng ở ngọn núi đó, vẫn còn để lại bóng ma
không nhỏ cho anh, nên anh không muốn đi.
"Đi mà, đi thăm đại sư và tiểu Viên, dù sao rất lâu rồi không gặp họ." Quý Chu Chu cười dịu
dàng nhìn anh. Mấy hôm trước anh ngủ nói mớ, cô mới biết được hóa ra sâu trong nội tâm của anh vẫn khẩn trương với nơi đó, cho nên nhân lúc còn
sớm giúp anh giải quyết vấn đề này.
Cố Quyện Thư vẫn không muốn
đi, nhưng không chịu nổi cô năn nỉ ỉ ôi, đành phải gật đầu đồng ý.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hai người lái xe lên núi, lúc sắp đến
cả người Cố Quyện Thư đều căng thẳng, sắc mặt cũng không đẹp lắm. Vì sự
an toàn, Quý Chu Chu đành phải đổi vị trí với anh, tự mình lái xe.
Sau khi đến ngọn núi, thật xa Quý Chu Chu đã nhìn thấy tiểu Viên, vội vàng
kêu cậu một tiếng, tiểu Viên đã 13 tuổi phấn khích kêu một tiếng, chạy
về phía cô. Lúc đưa tay ra ôm Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư bình tĩnh ôm
qua.
Cậu nhóc 13 tuổi đã rất cao, khác với bạn bè đồng trang
lứa, anh không thể tiếp nhận một tên nhóc sắp thành niên ôm người phụ nữ của mình lắm.
Tiểu Viên vui vẻ không rảnh lo chuyện này, ngược
lại Quý Chu Chu tức giận trừng mắt liếc anh một cái, nói cười với tiểu
Viên rồi đi vào đạo quán.
Mới vừa đi vào, còn chưa nhìn thấy đại sư, một con chim phấn khích bay tới, không ngừng bay quanh trên đầu Quý Chu Chu, cuối cùng dừng trên vai cô, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cô một chút.
Quý Chu Chu sửng sốt một chút, như có cảm giác nhìn về phía con chim, sau một lúc lâu mới không thể tưởng tượng trừng lớn đôi mắt. Đại
sư từ trong viện đi tới, nhìn thấy Quý Chu Chu và con chim chóc ở bên
nhau thì cười cười: "Cô ấy rất nhớ cô đó, Chu Chu."
"... Vậy à,
thật tốt." Giọng Quý Chu Chu run run, lúc này mới nhớ tới gì đó, nhìn về phía con chim còn lại trong lồng. Khác với con chim trên vai cô, con
chim trong lồng sắt giống như cọc gỗ đứng thẳng, đôi mắt nhìn chăm chú
đầu vài Quý Chu Chu, tựa như rất lo lắng cho con chim bên ngoài.
Quý Chu Chu nở nụ cười, tâm tình trong lúc nhất thời phức tạp không nói nên lời. Đại sư thấy thế nhún nhún vai, nghĩ thầm lúc trước ông ta cũng
không muốn cứu cả hai, đáng tiếc hai vận mệnh này quấn lấy quá sâu, muốn cứu một trong hai, thì chỉ có thể cứu cả hai thôi.
"Sao vậy?" Cố Quyện Thư nhẹ giọng hỏi.
Quý Chu Chu dừng một chút: "Ừm, không có gì..." Vẫn là không nên nói với anh, tránh cho anh quăng bỏ lồng chim.
Hai người tâm sự với đại sư hồi lâu, cuối cùng dùng cơm ở đạo quán rồi mới
về. Trên đường trở về Cố Quyện Thư lái xe, một cánh tay thả lỏng dựa vào cửa sổ xe.
"Xem đi, em đã nói không có chuyện gì mà." Quý Chu Chu cười cười.
Cố Quyện Thư liếc nhìn cô một cái: "Nhưng anh vẫn không thích nơi này."
"Vì sao?"
"Vì hai con chim kia." Cố Quyện Thư bình tĩnh nói, sau đó lại cảm thấy hình như mình rất kỳ quái, nhịn không được bổ sung một câu: "Trông hai con
chim kia thật đáng ghét, sau này chúng ta đừng nuôi loại động vật này
trong nhà."
"... Được." Quý Chu Chu dở khóc dở cười.
Trong xe an tĩnh một lát, Cố Quyện Thư yên lặng một hồi rồi mở miệng: "Anh dẫn em đến một chỗ nhé."
Chân mày Quý Chu Chu nhúc nhích, trực giác anh muốn dẫn mình đến công viên
giải trí kia, tim nhịn không được đập nhanh hơn, khẩn trương đến mức
không nói lời nào.
"Không muốn đi?" Cố Quyện Thư nghi ngờ: "Vậy không đi, dù sao anh cũng không muốn đi lắm."
"Đi nha đi nha, tại sao không đi. Anh muốn dẫn em đi đâu hả?" Đôi mắt Quý Chu Chu sáng lên.
"... Ò." Quý Chu Chu nghe vậy, sự mong chờ trong lòng lập tức bớt đi một
nửa. Nếu là chỗ không tốt lắm, chắc không phải là công viên giải trí mà
anh tự mình thiết kế.
Xe an tĩnh chạy trên đường, hai người
không ai nói gì nữa, mỗi người đắm chìm trong cảm xúc của mình. Quý Chu
Chu dần dần bắt đầu mệt mỏi, dứt khoát hạ thấp ghế dựa nhắm mắt lại ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe được Cố Quyện Thư đang
gọi cô, mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy cảnh vật phía trước
lập tức nói không ra lời.
Thật đúng là công viên giải trí.
Cố Quyện Thư khẩn trương nhìn cô một cái, lập tức lái xe vào bên trong,
lúc vào cổng rồi lái theo dọc con đường: "Nơi này là sau khi em đi, anh
tốn hết thời gian thiết kế, lúc ấy muốn chờ em trở về tặng cho em, kết
quả em vẫn mãi không trở về, nên nơi này đã bỏ trống."
Quý Chu
Chu không biết nói cái gì mới phải, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Cô cuối cùng đã biết tại sao anh nói nơi này không tốt lắm. Nơi
này là lúc anh đau khổ nhất thiết kế, trong lòng lại hy vọng, nhưng mà
theo thời gian trôi đi, hy vọng thành tuyệt vọng. Mọi thứ nơi này đã trở thành sự tồn tại dằn vặt anh.
Đối với cô mà nói, đây là món quà, nhưng với anh mà nói, lại là một đoạn quá khứ không muốn nhớ lại.
"Em nhìn bên kia, là biệt thự tụ hội chủ đề, bên trong có rạp chiếu phim
gia đình nhỏ, còn có nhà ăn, có thể ở trong đó ăn cơm xem phim." Cố
Quyện Thư nhẹ giọng giới thiệu lối vào chủ đề.
Quý Chu Chu ngơ
ngẩn nhìn qua, lại cảm thấy căn nhà đó rất quen mắt, nhìn kỹ một chút,
mới phát hiện là thiết kế giống nhà của bọn họ.
Xe đi ngang qua
các khu vui chơi, đến một chỗ chủ đề trấn nhỏ thì dừng lại: "Nơi này dựa theo trấn nhỏ thiết kế, bên trong có các loại chợ và chủ đề Nông Gia
Nhạc. Đợi sau này mở cửa, anh dẫn em tới chơi."
"... Được." Giọng Quý Chu Chu hơi nghẹn ngào, cô vội quay mặt ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cố Quyện Thư dịu dàng nhìn cô một cái, lái xe dẫn cô đi dạo công viên giải trí một vòng, đưa cô đi xem chủ đề Đoàn phim, chủ đề Hóa trang, mỗi một chủ đề, đều giống như minh chứng mà bọn họ đã từng trải qua. Cuối cùng, sau khi đi dạo công viên một vòng, Cố Quyện Thư dừng xe trước đu quay
ngựa gỗ(**).
"Công trình lớn cần phải kiểm tra mới mở được, chủ
đề Nhạc viên lại không mở, nên chỉ có thể dẫn em tới đây ngồi cái này."
Cố Quyện Thư cười nhạt.
Quý Chu Chu cũng nở nụ cười, sau khi
theo anh xuống xe thì chạy lên ngựa gỗ, tìm cái đẹp nhất ngồi. Cố Quyện
Thư chờ cô ngồi xong thì mở công tắt, ở dưới mỉm cười nhìn cô.
Ánh đèn trên đu quay ngựa gỗ lập tức sáng lên, con ngựa cũng theo tiếng
nhạc bắt đầu xoay tròn. Quý Chu Chu ngồi ở trên cười, lúc đối diện với
Cố Quyện Thư thì tim mềm nhũn ra.
Một khúc nhạc kết thúc, đèn
tắt, Quý Chu Chu nhảy xuống ngựa gỗ, cách rào chắn nhìn anh từ trên cao
nhìn xuống, trong ánh mắt như có ngôi sao sáng ngời vậy: "Anh muốn cầu
hôn lại không?"
"Hả?" Cố Quyện Thư nghe không rõ.
"Cầu hôn! Bây giờ anh cầu hôn em!"
Cố Quyện Thư đứng hình, khó xử: "Nhưng không có nhẫn."
"Sao không!" Quý Chu Chu móc khăn giấy từ trong túi ra, vò vò thành một cộng dài rồi quấn lại, cách rào chắn đưa anh: "Cho anh!"
Cố Quyện
Thư nở nụ cười, rất là bất đắc dĩ nhận lấy. Quý Chu Chu lập tức muốn lật rào chắn, anh chỉ có thể bế người ra ngoài trước.
Sau khi hai
chân Quý Chu Chu chạm đất, vẻ mặt chờ mong nhìn anh. Ý cười trên mặt Cố
Quyện Thư nhạt bớt, thêm vào đó một chút trịnh trọng. Anh chậm rãi cong
gối nửa quỳ, giơ chiếc nhẫn khăn giấy lên: "Quý Chu Chu, em đồng ý gả
cho anh không?"
"Em đồng ý, vẫn mãi sẽ đồng ý." Hốc mắt Quý Chu Chu ửng đỏ, đưa ngón tay ra.
Lúc này đây, Cố Quyện Thư trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho cô.