Thẩm Dã bình tĩnh nhìn Quý Chu Chu hồi lâu, đáy mắt hiện lên một tia
giễu cợt: "Cô và cô ấy không giống nhau chút nào, vậy mà đến bây giờ tôi mới phát hiện."
"..." Cả người Quý Chu Chu đều căng chặt, sợ anh ta sẽ mất trí không màng gì hết.
Cũng may Thẩm Dã vẫn còn một tia lý trí, mặt anh ta không cảm xúc một lát,
cuối cùng vẫn kêu thuộc hạ đưa tiểu Viên đi. Quý Chu Chu và đại sư liếc
nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tiểu Viên đi rồi, Quý Chu Chu không sợ nữa, sau khi đi theo Thẩm Dã vào trong đạo quán, lặng
lẽ đứng sau lưng anh ta, dùng ánh mắt dò hỏi đại sư đã nói gì với anh
ta. Thẩm Dã xoay người đối mặt với bọn họ, thì hai người lại lập tức giả vờ như không có chuyện gì hết.
"Tôi cho rằng cô sẽ dẫn Cố Quyện Thư tới." Thẩm Dã trầm ngâm.
Quý Chu Chu cười nhạt một tiếng: "Anh ấy tới không thể giải quyết được gì." Đến bây giờ cô đều không thể nói ra sự thật với Cố Quyện Thư, nhưng
Thẩm Dã lại có thể dễ dàng nghe lén, có thể tưởng tượng cốt truyện bất
công với Thẩm Dã đến mức nào. Nếu hôm nay dẫn Cố Quyện Thư theo, e là
cốt truyện sẽ mượn tay Thẩm Dã giải quyết anh.
Cô biết rõ Thẩm Dã gài bẫy ở đây, nhưng không thể không tới, bởi vì từ khi cô bắt đầu tiếp nhận Cố Quyện Thư thì có nghĩa là cô đã tiếp nhận thế giới này rồi, cô
không có cách nào làm một lính đào ngũ, nhìn những người khác vì cô mà
chết.
Thẩm Dã nhếch khóe môi lên: "Cho nên cô có thể giải quyết?"
"Đừng có nhiều lời, tin chắc anh cũng biết chuyện Chu Chu ở trên người tôi
rồi nhỉ?" Quý Chu Chu thấy sắc mặt Thẩm Dã đột nhiên u ám, đáy mắt hiện
lên một tia khinh thường: "Vậy đại sư có nói với anh chưa, hiện tại thân thể cô ấy không thể chiếm cứ, nếu không sẽ chịu không nổi."
Thẩm Dã bình tĩnh nhìn cô. Quý Chu Chu mím môi một cái, giọng nói hơi khô khan: "Bây giờ cô ấy ở trên người tôi."
Thẩm Dã dừng một chút, cuối cùng xé đi lớp ngoài bình tĩnh: "Kêu cô ấy ra đây."
"Không được, bây giờ cô ấy quá yếu ớt, không thể ra ngoài." Quý Chu Chu bình
tĩnh nhìn Thẩm Dã: "Trước đó tiểu bạch hoa vì ngăn anh tự mình hại mình, mà hao tổn tinh lực quá lớn, hiện tại đã sắp hỏng mất rồi."
Thẩm Dã trầm mặc phút chốc, ngoắc ngoắc ngón tay về phía vệ sĩ phía sau, vệ
sĩ lập tức trói Quý Chu Chu lại, dứt khoát đẩy đến vách tường ngồi
xuống. Thẩm Dã đi lên trước ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi nhếch khóe môi lên.
Quý Chu Chu hít sâu một hơi, thẳng thắn nhìn chằm chằm anh ta, đại sư nhìn thấy không biết từ khi nào trong tay Thẩm Dã có thêm con dao răm, lập tức bối rối: "Hiện tại việc cấp bách, chính là giúp cô ấy tìm một thân thể, như vậy cô ấy mới có hy vọng sống lại."
Quý Chu Chu lẳng lặng đối diện với Thẩm Dã, trong lòng vô cùng rõ ràng bản
thân chờ tới điều gì. Anh ta là nhân vật trong sách, cô là người thật,
sự giả thiết, từng trải, dã tâm của anh ta, cô đều hiểu rõ, cho nên lúc
đến đây, cũng đã nghĩ ra rồi.
Quả nhiên.
"Tôi đã tìm được thân thể rồi, đại sư chuẩn bị làm phép đi." Thẩm Dã nhàn nhạt mở miệng.
Đầu tiên đại sư sửng sốt, sau đó nhìn thấy tia sáng bạc chợt lóe, giây tiếp theo trên cổ tay Quý Chu Chu có thêm một vết thương xước thịt, máu
không ngừng tuôn ra ngoài.
Đồng tử của ông ta co rụt lại: "Thẩm
Dã, cậu đây là đang giết người." Đại sư chẳng thể nghĩ tới, lại có người ác đến bước này, vì có được thân thể yếu ớt có thể chứa đựng linh hồn,
mà dứt khoác xuống tay với thân thể khỏe mạnh.
"Tôi chỉ là xua
đuổi ác quỷ chiếm cứ thân thể đi, sao lại coi là giết người chứ?" Thẩm
Dã lặng lẽ nhìn Quý Chu Chu: "Cẩn thận nghĩ lại, chắc cô chiếm lấy thân
thể lúc tôi tặng Chu Chu cho Cố Quyện Thư nhỉ?"
Sau một trận đau
đớn, cổ tay Quý Chu Chu bắt đầu tê dại và ớn lạnh, do máu không ngừng
chảy ra nên sắc mặt cô trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng ngời: "Hóa ra
anh còn nhớ rõ, là ai tặng Chu Chu cho người ta ha. Nếu tôi là ác quỷ,
vậy anh là gì?"
"Đây là chuyện giữa tôi và Chu Chu, không cần cô quan tâm." Sắc mặt Thẩm Dã lạnh xuống.
Quý Chu Chu cười giễu, bởi vì đau đớn dần dần nhắm hai mắt lại, đại sư bị
côn đồ ép một bên, thấy cảnh này chân mày càng nhíu chặt: "Thẩm Dã, từ
lúc bắt đầu thứ trên người Quý Chu Chu đã không định lấy thân thể lại,
nếu cậu ép buộc đuổi Quý Chu Chu ra khỏi thân thể, thì cho dù người kia
có sống lại, chỉ sợ cũng sẽ trách cậu, không bằng chúng ta nghĩ cách tìm một thân thể khác."
"Ông câm miệng. Quý Chu Chu chỉ có một, là
người phụ nữ của tôi. Người này không xứng gọi Chu Chu." Ánh mắt của
Thẩm Dã lạnh như băng nhìn qua: "Không muốn đứa trẻ kia chết, thì ngậm
miệng lại cho tôi."
Đại sư cắn chặt môi, Quý Chu Chu cười yếu ớt: "Thẩm Dã, hà tất gì giận chó đánh mèo người khác."
Thẩm Dã trầm mặc chốc lát, khẽ cười: "Cô thật tiến bộ ha. Tôi nhớ rõ hôm đó
cô cầm dao, nhưng một chút da cũng không dám cắt, bây giờ sắp chết rồi,
còn dám nói với tôi như vậy."
Chỉ tiếc thân thể này là của Chu
Chu, anh ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất làm thân thể trở nên suy
yếu, nếu không anh ta thật sự muốn hành hạ người phụ nữ này đến chết, để cho cô biết người nào nên chọc và người nào không nên chọc.
Quý
Chu Chu nhìn ra ý nghĩ của anh ta, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc:
"Thôi bỏ đi Thẩm Dã, đến bây giờ mà anh còn cảm thấy tôi là đầu sỏ hại
chết Chu Chu? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thế giới này thiên vị anh nhất, nhưng thâm độc nhất cũng là anh. Nếu không phải anh, Chu Chu căn
bản không chết, bây giờ anh không biết hối cải, thì cho dù cô ấy có sống lại, hai người cũng không thể nào hạnh phúc."
Cô còn chưa nói
xong, Thẩm Dã đã chọc một ngón tay lên cổ tay cô, vốn dĩ máu chảy với
tốc độ chậm, thì lại lần nữa tuôn ra ào ạc. Quý Chu Chu đau đớn kêu lên
một tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên người lại bê bếch máu.
"Cắt ở đây không tốt lắm, nếu không cẩn thận sẽ đọng lại, cuối cùng miệng
vết thương càng ngày càng nghiêm trọng,." Thẩm Dã rũ mắt: "Chờ Chu Chu
trở lại rồi, nhất định phải dưỡng kỹ một chút mới được."
Quý Chu Chu bình tĩnh nhìn anh ta, chỉ cảm thấy bây giờ Thẩm Dã đã hoàn toàn điên rồi.
*
Tuy Cố Quyện Thư uống thuốc, nhưng vẫn ngủ không yên, trong mơ xuất hiện
rất nhiều bóng dáng như có như không, cuối cùng đột nhiên hóa thành hư
ảo. Anh mở choàng mắt ra, sau khi nhìn thấy bên cạnh trống không thì
chống đỡ ngồi dậy, cầm tờ giấy trên đầu giường lên.
Nửa đoạn trên của tờ giấy sạch sẽ như mới, chỉ có nửa đoạn dưới có nói mấy câu: Khi
anh đọc đến đây, tin chắc cũng đã hiểu, người từ trên núi xuống đã không phải là em, nhưng anh đừng khổ sở, em có thể đến đây một lần thì có thể đến đây lần thứ hai. Lần sau chúng ta gặp mặt, em sẽ dùng con người
hoàn toàn mới làm quen anh.
Những lời này không thể hiểu được,
nhưng giữa những hàng chữ lại như đang nói lời ly biệt. Ngón tay Cố
Quyện Thư run rẩy, giãy giụa xuống giường dội một gáo nước lạnh, sau khi tỉnh táo một chút nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài. Dường như anh
không có nghĩ nhiều, lập tức lái xe lên núi. Anh chắc chắn Quý Chu Chu ở trên đó.
Cùng thời gian dưới chân núi, Trương Nhã Quyên an tĩnh ngồi trong xe, ngồi đối diện cô ta là chú thiếm ruột của cô ta.
Sắc mặt của hai người đều không dễ nhìn, thiếm cô ta ho khan một tiếng phá
vỡ sự im lặng: "Nhã Quyên, chúng tôi đã nghe theo con, vận dụng toàn bộ
lực lượng Trương gia tìm ra Thẩm Dã rồi, bây giờ có phải con nên thực
hiện lời lứa, chuyển nhượng cổ phần trong tay cho chú con không?"
Bà thiếm bị ánh mắt của cô ta dọa tới mức sửng sốt, nhíu nhíu mày nói: "Đồ vật đã chuẩn bị xong, là dùng tài khoản của con mua, tuy không biết con muốn làm gì, nhưng nói trước, nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách Trương
gia không bảo vệ được con."
"Yên tâm, tôi không định để các người bảo vệ." Trương Nhã Quyên cười lạnh.
Bà thiếm cảm thấy không thú vị, cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy hiệp
nghị ra cho cô ta ký. Trương Nhã Quyên cầm lấy bút ký tên xuống, sau khi ký xong quăng lên người bọn họ: "Cút."
Chú vốn định mắng cô ta
hai câu, nhưng thiếm lôi kéo ông ta, ông ta nén giận xuống xe. Trương
Nhã Quyên lên ghế điều khiển ngồi, sau khi kiểm tra đồ vật trong vali ở
ghế phụ xong thì lái xe lên núi.
Đạo quán trên núi, dưới người
Quý Chu Chu đã chảy đầy máu, cả người đều bắt đầu mệt rã rời, miễn cưỡng chống đỡ mới không ngất đi. Thẩm Dã chờ đến sốt ruột, trên cánh tay
khác của cô cắt thêm một dao, hiện tại cả người Quý Chu Chu đều nằm
trong vũng máu.
"Còn cần bao lâu?" Thẩm Dã nhíu mày.
Đại
sư lạnh mặt, sau một lúc lâu nhàn nhạt trả lời: "Sắp rồi, chờ cô ấy mất ý thức hoàn toàn, người của cậu sẽ trở lại thân thể này."
Chuyện
tâm tâm niệm niệm sắp thành công, đáy mắt Thẩm Dã hiện lên một tia sáng, ngồi ở bên cạnh Quý Chu Chu chờ cô chết. Hai con chim treo ở trên tường trong đạo quán vẫn chưa cho ăn, lúc này hót ríu rít không ngừng. Cảm
xúc của Thẩm Dã đang ở giai đoạn nhạy cảm, bực bội vô cùng đứng dậy đá
cái lồng sắt ra ngoài.
Một trong hai con nhất thời không có tiếng kêu, một con khác lại đang yếu ớt kêu, đại sư giận kinh khủng, thừa dịp người của Thẩm Dã không chú ý, định tiến tới liều mạng với anh ta.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẩm Dã như có cảm giác tránh đi động
tác của ông ta, một chân đá người xuống đất. Đầu đại sư lập tức đập vào
cây cột, phát ra một tiếng rồi ngất xỉu.
Thẩm Dã chán ghét liếc
ông ta một cái, kêu người trực tiếp tạt nước vào người đại sư, tránh cho lát nữa chậm trễ chính sự. Lúc bọn họ làm này kia, Quý Chu Chu mơ màng
sắp ngủ thì nhìn thấy ngón tay út của mình quanh quẩn làn khói trắng,
sau đó mỉm cười, lẩm bẩm: "Tôi muốn trả thân thể lại cho cô."
Thẩm Dã nhạy bén quay đầu lại: "Cô đang nói chuyện với ai?"
"Đừng lo, Quyện Thư còn ở đây, tôi sẽ quay lại." Quý Chu Chu yếu ớt mở miệng.
Thẩm Dã bước đến trước mặt cô, lạnh giọng hỏi: "Tôi đang hỏi cô, rốt cuộc cô đang nói chuyện với ai?"
Quý Chu Chu lẳng lặng nhìn anh ta, chỉ cảm thấy Thẩm Dã thật đáng buồn,
loại tra tiện văn này, ai làm nhân vật chính thì xui xẻo mười tám đời.
Quý Chu Chu vừa định nói chuyện, ý thức đột nhiên tan rã, ánh mắt cũng dần dần đau thương lên: "Anh Dã."
"Chu Chu, Chu Chu là em sao? Chu Chu." Thẩm Dã mừng như điên.