Quý Chu Chu nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, xác định Thẩm Dã không có ý
động vào mình, nghĩ nghĩ thăm dò: "Vậy anh có muốn vào phòng vệ sinh dội nước lạnh một cái không?"
"Không cần, anh nhịn được." Đầu Thẩm
Dã không ngừng đổ mồ hôi, nhưng cũng không quên an ủi Quý Chu Chu. Trên
thực tế thuốc anh ta dùng, không phải dội nước lạnh là có thể tốt lên,
chỉ có thể dựa vào ý chí.
Quý Chu Chu liếm môi một cái, lặng lẽ
lui về phía đầu giường, cách xa anh ta thêm một chút. Chiếc gương trong
túi còn đang nóng lên, cô chỉ có thể vỗ vỗ túi an ủi, ý bảo tiểu bạch
hoa đừng quá lo lắng.
Thẩm Dã co người ngồi dưới sàn nhà ở gốc
chân giường, tấm lưng căng phồng lại như cây cung, thở hổn hển trò
chuyện với Quý Chu Chu: "Hình như chúng ta vẫn chưa từng ở riêng trong
một thời gian dài như bây giờ."
"Lúc này đừng nói chuyện đó." Quý Chu Chu hơi chột dạ, trước kia nếu chỉ có mình, tùy tiện nói bậy bạ đều không sao, nhưng hiện tại tiểu bạch hoa cũng ở đây, cô cũng không dám
nhiều lời.
Thẩm Dã cười khổ: "Nói thêm đi, dời đi lực chú ý của
anh một chút." Trương Nhã Quyên nói một câu rất đúng, nếu hôm nay anh ta không đụng vào cô, vậy chắc là sau này không có cơ hội nữa, có thể
tưởng tượng nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, nên chỉ có thể nói chuyện
với cô nhiều hơn.
Có lẽ sau này không còn cơ hội như thế nữa.
"Nói cái gì hả." Vừa nghe có thể dời đi lực chú ý, Quý Chu Chu lập tức vực dậy tinh thần phối hợp.
Thẩm Dã há miệng thở dốc, thế mà trong phút chốc cũng không biết nên nói cái gì, sau một lúc lâu nói một câu: "Thật xin lỗi."
"Ò."
"Anh tự cho mình là người thông minh, nhưng đến khi em chết rồi, mới biết
được bản thân ngốc nhất." Khóe mắt Thẩm Dã có nước mắt từ từ rớt xuống:
"Nếu anh có thể thông minh một chút, biết được tâm ý đối với em sớm một
chút, rồi đưa em rời khỏi Cố Quyện Thư sớm hơn một chút, có lẽ tất cả
không như bây giờ."
Quý Chu Chu sờ sờ mũi, hơi xấu hổ: "Hiện tại
việc đã đến nước này, anh còn nói những chuyện này làm gì." Tiểu bạch
hoa vốn dĩ đã suy yếu, cũng không thể khóc nữa.
"Đúng vậy, tất cả đều muộn rồi đúng không? Nhưng mà Chu Chu, anh chưa bao giờ từ bỏ ý
định, cho tới bây giờ cũng không rõ, vì sao trước kia em yêu anh như
thế, sau khi chết rồi tính tình liền thay đổi lớn, không còn nửa phần
tình cảm với anh, càng không hiểu vì sao cũng có người làm tổn thương
như vậy, thậm chí người của Cố gia giết em, em lại sẵn lòng tha thứ cho
Cố Quyện Thư, đời này còn muốn ở bên cạnh anh ta. Anh thật sự không
hiểu."
Sau khi anh ta trùng sinh, đã có vô số nghi vấn tương tự,
có điều bởi vì mỗi lần thời gian gặp cô đều không thích hợp, cho nên vẫn luôn không thể mở miệng hỏi. Bây giờ thật vất vả có thời gian ngồi
chung một chỗ, anh ta thật sự rất muốn biết.
Đáp án rất đơn giản, bởi vì tôi không phải là Quý Chu Chu trong miệng anh. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, cũng không biết nên giải thích với Thẩm Dã thế nào.
"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Thẩm Dã nhìn trời xanh không gợn mây xa vạn dặm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói một câu.
Quý Chu Chu hơi xúc động, càng không biết nói gì cho tốt. Những lời này, là lúc Thẩm Dã cố tình tạo cơ hội gặp mặt tiểu bạch hoa ở trong nguyên
văn. Trong đoạn tả cảnh, hai người còn đều là thiếu niên mười mấy tuổi,
Thẩm Dã mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng rộng, chạy xe đạp khoe khoang nhìn tiểu bạch hoa cười.
Tiểu bạch hoa chưa từng gặp thiếu niên nào
tùy ý như vậy, cho nên lập tức yêu từ cái nhìn đầu tiên, mở ra nửa đời
bi thảm sau này.
"Nếu ông trời cho anh cơ hội sống lại một lần,
vậy anh đừng rối rắm nghĩ về quá khứ nữa, đời này sống thật tốt, mới xem như không làm thất vọng sự ưu ái của ông trời." Quý Chu Chu thử khuyên
bảo.
Bây giờ cả người Thẩm Dã đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nghe vậy đáy mắt hiện lên một tia đau khổ, gian nan nói chuyện với cô: "Nhưng mà em đã thay lòng đổi dạ, anh vẫn muốn mang theo ký ức sống thêm một đời, đây cũng coi như là ông trời hậu đãi."
Quý Chu Chu không biết
nói gì cho phải, bởi vì chiếc gương cô nắm trong tay đã bắt đầu có sương mù. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẩm Dã cũng không hề có tinh lực
nói chuyện với cô, thuốc trong cơ thể làm cả người anh gần như hỏng mất, chỉ có thể cắn răng chịu trận.
Quý Chu Chu nhận ra anh không
thích hợp, theo bản năng dùng cái tay khác nắm chặt dao gọt trái cây,
tinh thần căng thẳng thành một sợi chỉ mỏng manh, dường như sắp đứt.
"Hừmmm."
Thẩm Dã đau đớn gầm lên một tiếng, bắt đầu lăn lộn giẫy giụa dưới đất, một
khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến mức đỏ lên, gân xanh cũng nổi hơn phân nửa,
cả người đều vặn vẹo.
Quý Chu Chu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh
tượng này, lần trước thấy người uống thuốc vẫn là Cố Quyện Thư. So sánh
lại với nhau thì dù sao lão phu nhân Cố gia vẫn nhớ đó là cháu mình. Quý Chu Chu vốn dĩ còn đồng cảm với Thẩm Dã, nhưng tưởng tượng đến chuyện
nếu không phải Trương Nhã Quyên lật ngược hiện trường, nói không chừng
thuốc này đã rơi vào người Cố Quyện Thư, thì một chút đồng cảm kia lập
tức tan thành mây khói.
Mắt thấy Thẩm Dã càng ngày càng đau đớn,
giống như sẽ hỏng mất trong nháy mắt, Quý Chu Chu sinh ra cảm giác nguy
hiểm dày đặc, cô theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, nghĩ đến Trương
Nhã Quyên không thể nào thả bọn họ ra ngoài, lại chuyển ánh mắt về phía
phòng vệ sinh.
Cũng không thể tin tưởng hoàn toàn tính tự chủ của Thẩm Dã, cửa của khách sạn này cũng không tệ lắm đâu nhỉ? Quý Chu Chu
lặng lẽ hoạt động tay chân một chút, xác định sức lực khôi phục cũng ok
rồi, một tay cầm dao một tay cầm gương, hít sâu một hơi đột nhiên bật
dậy, chạy về phía phòng vệ sinh.
Cô nghĩ xong, chỉ cần vọt vào
phòng vệ sinh khóa trái cửa, là có thể có thêm một lá chắn, cứ như thế
cho dù Thẩm Dã nhịn không được, cô cũng có thể kéo thêm thời gian. Nhưng là sự việc luôn có ngoài ý muốn, lúc Quý Chu Chu chạy về phía phòng vệ
sinh thì Thẩm Dã đột nhiên đưa tay ra, cô sợ tới mức vội nhảy qua, lại
vì vậy mà vấp ngã.
Lúc ngã xuống cô vô ý thức giơ hai tay lên,
cuối cùng gương và dao đều không sao, chỉ có Quý Chu Chu nhăn nhó mặt
mày vì dùng khủy tay chống đỡ.
Nếu thời gian đầy đủ, cô nhất định phải lăn trên đất vài vòng kêu la một trận, nhưng khi nhận ra sau lưng
đột nhiên thêm nhiệt độ thì cô hoảng sợ lật người, đạp chân lùi né về
sau vài bước, cầm dao gọt hoa quả run rẩy chỉ về hướng Thẩm Dã.
"Anh, anh đừng tới đây nha, nếu anh dám tới đây, tôi sẽ không khách sáo với
anh." Quý Chu Chu vừa nói vừa nhìn cửa phòng vệ sinh, chuẩn bị thừa dịp
anh ta không chú ý vọt vào.
Thẩm Dã nhìn chằm chằm chiếc gương trong tay cô: "Có thể cho anh xem chiếc gương của em một cái không?"
"Không thể." Quý Chu Chu không chút nghĩ ngợi từ chối.
Thẩm Dã vẫn cứ chưa từ bỏ ý định: "Chiếc gương này, làm anh cảm thấy rất
quen thuộc, vô cùng quen thuộc, nó là của anh đúng không?"
"Không phải, nó không liên quan với anh." Quý Chu Chu nắm lấy gương không dám
cho Thẩm Dã, sợ anh ta run tay một cái làm rớt gương.
Thẩm Dã còn muốn hỏi lại, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt lí trí anh ta, ánh mắt anh
ta vẫn cứ nhìn chằm chằm chiếc gương, nhưng ánh mắt lại thay đổi.
Quý Chu Chu: "..." Nếu không phải biết tiểu bạch hoa ở trong gương, nhất
định cô muốn cho rằng người đàn ông này là một kẻ yêu đồ vật rồi.
"Đưa gương cho anh." Thẩm Dã thở hổn hển đi tới chỗ Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu hoàn toàn luống cuống, lặn lộn dưới đất đứng lên, dựa tường xê
dịch về phía phòng vệ sinh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Thẩm Dã cứ
như vậy không xa không gần đi theo cô, mãi cho đến cửa phòng tắm anh ta
đột nhiên sinh ra một sự mất kiên nhẫn, đưa tay tới giật lấy.
Quý Chu Chu vội giơ cây dao lên trước ngực, run rẩy uy hiếp: "Tôi thật sự
sẽ giết anh, thật sự sẽ giết anh. Anh đừng tới đây, tôi không khách sáo
với anh đâu."
Đáy mắt Thẩm Dã khôi phục một tia thanh tỉnh, giây
tiếp theo đưa tay bắt lấy cái tay cầm dao của cô, hai người đồng thời
kêu một tiếng. Quý Chu Chu là đau, Thẩm Dã lại vì thuốc nên mới vậy. Ánh mắt anh ta sau khi thay đổi mấy lần thì cuối cùng khống chế không được.
Quý Chu Chu bị ánh mắt của Thẩm Dã dọa choáng váng, mặt đỏ lên liều mạng
giãy giụa, cổ tay bị anh ta nắm đều đỏ, nhưng không thấy có thể dao động anh một phần.
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra." Quý Chu Chu nhìn chầm chầm Thẩm Dã, rất có xúc động muốn khô máu với anh ta.
Thẩm Dã im lặng phút chốc, nắm lấy cổ tay cô đâm tới eo mình. Trong lòng Quý Chu Chu cả kinh, trong tiềm thức muốn buông dạo gọt trái cây ra, nhưng
mà đã chậm, một tiếng lưỡi dao đã hòa thịt, máu lập tức tuôn ra, nhuộm
đỏ tay cô, cũng làm chiếc váy trắng của cô không còn sạch sẽ nữa.
Quý Chu Chu cảm giác tim mình dừng đập chốc lát, bị sự đột ngột này dọa sợ
ngây người. Thẩm Dã bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu hỏi: "Còn sợ
sao?"
Quý Chu Chu đã nói không ra lời, ánh mắt Thẩm Dã tối sầm xuống, cầm tay cô nhắm ngay eo bên kia cho thêm một dao.
"Anh điên rồi, buông ra!" Quý Chu Chu phản ứng lại, hai tay đưa xuống phản
kháng, chiếc gương trên tay bị nhuộm máu, đột nhiên phát ra ánh sáng.
Trong lúc Thẩm Dã cảm giác sự xúc động trong cơ thể vẫn không kiềm chế được
như cũ, đang muốn cho mình thêm một dao nữa, Quý Chu Chu đột nhiên kêu
đau một tiếng, chiếc gương nóng như lửa rơi xuống tấm thảm, tiểu bạch
hoa từ bên trong vọt ra, khóc lóc bắt lấy tay Thẩm Dã.
Nhưng mà
cô ấy là nửa trong suốt, căn bản không có cách nào đụng vào Thẩm Dã. Sau khi phát hiện ra điểm này, tiểu bạch hoa khóc dữ dội hơn, đau khổ nhìn
Thẩm Dã lắc đầu, cầu xin anh đừng làm chuyện ngốc.
Tiểu bạch hoa
chỉ xuất hiện ba giây, liền trở về gương lần nữa. Chiếc gương hoàn chỉnh ban đầu đã xuất hiện một khe hở nho nhỏ. Quý Chu Chu cũng bị kinh động
rồi, nhưng dù sao cô biết nhiều hơn Thẩm Dã, bởi vậy phản ứng cũng
nhanh, lập tức nhặt gương chạy vào phòng tắm, ở bên trong khóa cửa lại.
Thẩm Dã còn đang ngây người tại chỗ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh làn khói
trắng giống như một thân ảnh vừa rồi, sau khi nhìn thấy ánh mắt đau
thương của cô ấy, thì đầu óc ầm vang một tiếng, đối chiếu tất cả mọi
chuyện lại.
Miệng vết thương của Thẩm Dã còn đang chảy máu, sinh
mệnh dần mất đi làm đại não anh ta cuối cùng thanh tỉnh chút, anh ta
giãy giụa đi đến gõ cửa phòng vệ sinh, khàn giọng kêu một tiếng: "Chu
Chu, là em sao Chu Chu?"
Trong phòng vệ sinh, cả người Quý Chu
Chu lạnh lẽo tay cầm gương không ngừng run rẩy, đầu óc đều ngập tràn
chuyện mình chiếm tổ tu hú sắp bị phát hiện. Thẩm Dã sẽ làm gì, trực
tiếp giết cô như một kẻ xâm chiếm.
Đang lúc Quý Chu Chu tuyệt
vọng, trong phòng hội nghị Cố Quyện Thư vẫn luôn không yên lòng, rốt
cuộc ngồi không yên, đứng dậy rời khỏi phòng họp. Định đi xuống lầu tìm
Quý Chu Chu, nhưng vừa ra khỏi cửa đã gặp Trương Nhã Quyên.
"Anh tìm Quý Chu Chu? Cô ấy ở phòng kia đó." Trương Nhã Quyên khẽ cười, rõ ràng vẫn luôn đợi anh.
Cố Quyện Thư lạnh mặt, xoay người đá văng cửa phòng bên cạnh.