Máu của Cố Quyện Thư vẫn đang theo ngón tay chảy xuống, Quý Chu Chu
không có tâm tình lằng nhằng với anh, sau khi nhìn thấy chìa khóa trên
tay trái của anh thì không chút do dự giật lại, tức giận liếc anh một
cái: "Mở cửa."
Rõ ràng cô có thái độ tệ, cũng không quan tâm anh một câu, nhưng mặt mày của Cố Quyện Thư thả lỏng rất nhiều, những vết
thương trên người cũng dần dần bắt đầu đau.
Cố Quyện Thư xoay
người đến phía trước khóa vân tay, sau khi cử động một cái sắc mặt hơi
khó coi. Quý Chu Chu thấy anh chậm chạp bất động, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tay của tôi không cử động được." Giọng điệu của Cố Quyện Thư hơi vô tội.
Lúc này Quý Chu Chu lại đói đến tâm phù khí táo(*), hơn nữa sốt ruột thương thế của anh, nghe vậy trực tiếp trừng mắt: "Có ý gì, anh cũng chỉ lưu
một dấu vân tay?"
(*) Tâm phù khí táo: ý nói tính tình nóng nảy của một người.
"Hai cái, nhưng đều bên tay phải." Cố Quyện Thư không nóng không vội giải thích.
Quý Chu Chu câm nín, buông tiếng thở dài cam chịu số phận, ánh mắt dừng
trên tay phải đầy máu tươi của anh: "Vậy... Vậy bây giờ phải làm thế
nào? Tôi cầm tay anh đi ấn?"
Cố Quyện Thư định nói tự mình có
thể lấy tay trái cầm tay phải nhưng sau khi nghe được lời nói của cô thì trầm mặc chốc lát, lúc cô đối diện với anh, gật gật đầu.
Nét
mặt của Quý Chu Chu hiện lên một tia do dự, nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy
cánh tay có vẻ mềm nhũn của anh, chỉ là việc này muốn khó hơn cô nghĩ.
Quý Chu Chu còn chưa đụng tới tay anh thì bản thân đã bắt đầu run rẩy
trước. Cố Quyện Thư khó hiểu: "Em rất lạnh?"
"Im miệng!" Quý Chu Chu mắng một tiếng, lặng lẽ cổ vũ cho mình. Cô thật sự không dám đụng
vào, không phải cô nhát gan mà là sợ làm anh đau, tạo thêm tổn thương
cho anh.
Cố Quyện Thư lại bị cô quát lớn một tiếng, cuối cùng
tâm tình không còn đẹp nữa, nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu Quý Chu Chu
ẩn ẩn mở miệng: "Em chưa ăn cơm à? Tính khí lớn vậy."
Quý Chu
Chu mới vừa sờ đến tay anh, nghe thế run lên một chút, vết máu trên tay
anh lập tức nhuộm đỏ đầu ngón tay cô. Cố Quyện Thư nhíu mày lại, tay
trái cầm tay phải ấn khóa vân tay. Chỉ một động tác này, mà trên trán
anh đã ra một lớp mồ hôi.
Đing đong, rốt cuộc thang máy mở ra. Cố Quyện Thư không cảm xúc đi vào, Quý Chu Chu nhanh chóng đuổi theo.
Thời gian ở chung thang máy còn dài hơn trong tưởng tượng, Quý Chu Chu cẩn
thận liếc nhìn anh một cái, do dự một lúc lâu vẫn là hỏi ra miệng: "Tôi, lúc nãy tôi làm anh đau?"
Cố Quyện Thư dừng một chút, mơ hồ nhìn về phía đầu ngón tay của cô, biểu
cảm có một tia buồn bực nhàn nhạt: "Làm ngón tay em dơ."
Quý Chu Chu ngẩn ra, sau đó cảm giác được sự lúng túng quỷ dị, lại nhìn bộ dáng một mặt bình tĩnh của Quyện Thư, trong lòng cô rõ ràng, sự lúng túng
này chỉ có bản thân cảm nhận được. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý
Chu Chu ho khan một tiếng, định phá vỡ sự im lặng: "Tôi... Cái đó... Tôi chính là đói bụng, mới nhịn không được nổi giận, không phải cố ý nhằm
vào anh, anh đừng hiểu lầm."
Lỗ tai Cố Quyện Thư giật giật: "Tại sao bị đói?"
Mặc dù Quý Chu Chu vẫn luôn cảnh cáo mình nhưng đôi mắt vẫn đỏ, mở miệng thì mang theo nức nở: "Tôi đã sớm ăn hết đồ ăn rồi!"
"..."
Vì thế từ thang máy đến bãi đỗ xe, Cố Quyện Thư vẫn đang nghe Quý Chu Chu
kể lại hai ngày cuối cùng bi thảm này. Sau khi nghe đến ba quả trứng gà
chống đở hai ngày thì mí mắt của anh nhảy lên một cái.
"Là lỗi của tôi, tôi quên em ăn khá được." Cô còn chưa trách móc bản thân, mà Cố Quyện Thư đã thừa nhận sai lầm trước.
Quý Chu Chu hít mũi một cái: "Bỏ đi, chuyện không liên quan đến anh, là tự
tôi không tiết chế lắm." Quả thật cô cũng không nghĩ tới, một túi đồ ăn
vặt lớn như vậy, mà cô có thể để bên cạnh bàn máy tính ăn hết, làm cho
lúc no căng thì no căng muốn chết, lúc đói thì thiếu chút nữa bị đói
chết.
Tuy chuyện này là tự mình làm, nhưng trong lòng Quý Chu
Chu vẫn uất ức, sau khi lẩm bẩm thì đỡ hơn nhiều rồi, điều chỉnh xong
cảm xúc rồi ngồi vào vị trí điều khiển, còn Cố Quyện Thư cũng đi theo
ngồi xuống ghế phụ.
"Anh ra sau ngồi đi, đằng sau rộng rãi chút." Quý Chu Chu đề nghị.
Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm từ chối: "Không cần, tôi không mập."
"..." Quý Chu Chu đối với chữ "Mập" này rất mẫn cảm, mặc dù không biết có
phải anh đang nhằm vào mình không, nhưng cô vẫn đơn phương cảm thấy bị
nhằm vào. Cô không phản ứng Cố Quyện Thư nữa, một chân đạp ga lái đến
bệnh viện gần nhất.
Hai người một đường đều không nói chuyện,
không phải đang chiến tranh lạnh mà là thật sự không có sức. Quý Chu Chu đói đến đầu óc choáng váng, cắn chặt răng lấy lại tinh thần, mới có thể chuyên tâm lái xe. Còn Cố Quyện Thư ngồi bên ghế phụ, anh đã nhắm mắt
lại chợp mắt thật lâu, nếu không phải trên đường nghe được động tĩnh gì
đó cũng sẽ mở mắt ra thì Quý Chu Chu thật sự nghi ngờ anh đã ngất rồi.
Lúc sắp đến bệnh viện, sau lưng Quý Chu Chu ra một lớp mồ hôi, nhưng vẫn
cắn răng kiên trì. Cố Quyện Thư bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở
miệng: "Dừng xe."
Sắc mặt Quý Chu Chu căng thẳng, lập tức thắng xe sang lề đường dừng lại: "Sao vậy? Rất khó chịu à?"
Cố Quyện Thư mở to mắt, dưới sự lo lắng trong mắt cô, trầm mặc chốc lát,
cuối cùng dùng cánh tay trái còn khỏe kéo cửa xe. Quý Chu Chu nhanh
chóng bắt lấy cánh tay của anh: "Anh muốn làm gì?"
"Đi mua hạt dẻ(1)."
"...?"
Quý Chu Chu theo đầu ngón tay của anh nhìn qua, phía trước của một cửa hàng bán hạt dẻ rang xếp thành một hàng thật dài. Cô một mặt không thể hiểu
được: "Mua hạt dẻ làm gì?"
"Không phải em đói bụng rồi, mua để ăn." Vẻ mặt của Cố Quyện Thư thản nhiên, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường.
Quý Chu Chu tức cười, cảm thấy đầu óc mình có bệnh, mới có thể dừng xe lại
nghe anh nói chuyện. Cô lại đạp chân ga, lạnh mặt tiếp tục lái xe: "Xử
lý vết thương cho anh trước."
"Gà lắc(2)."
Quý Chu Chu
sửng sốt, theo ánh mắt anh liếc nhìn một cái, nhìn thấy bảng hiệu của
một cửa hàng ven đường viết hai chữ này: "..."
"Im miệng!" Cô cũng sắp đói chết rồi, tên này còn ở bên tai lải nhải. Quý
Chu Chu quả thực muốn nổi điên: "Nói thêm câu nữa, tôi quăng anh xuống
xe!"
Cố Quyện Thư nhận thấy tâm tình của cô không tốt, thức thời ngậm miệng lại. Tuy cũng không hiểu, mình có lòng tốt báo tên đồ ăn để
cô chọn lựa, mà rốt cuộc cô đang tức giận cái gì.
Người ở bệnh
viện đông như thường lệ, nhưng khi Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư xuất hiện trong đại sảnh thì vẫn có y tá chuyên môn chạy tới. Sau khi xem tình
huống của Cố Quyện Thư một chút, rồi dẫn bọn họ đến khoa cấp cứu.
Lúc Cố Quyện Thư bị bắt kiểm tra, trước mắt Quý Chu Chu đã bắt đầu biến
thành màu đen, cô hít sâu một hơi, định ra ngoài tìm chút đồ ăn. Nhưng
trong lúc đang xoay người thì bị Cố Quyện Thư bắt lấy cánh tay.
"Tôi không đi! Tôi đi làm thủ tục đăng ký cho anh." Quý Chu Chu hơi bất đắc dĩ.
Tròng mắt đen nhánh của Cố Quyện Thư không nhúc nhích nhìn cô, trong mắt có
muôn vàn lưu quang thoáng qua. Cổ họng Quý Chu Chu hơi khô, mím môi một
cái, trấn an: "Thật sự không đi! Chờ tôi giúp anh bắt số xong, rồi đi
tìm chút đồ ăn, nếu không lát nữa làm sao có sức chăm sóc anh?"
Nghĩ đến cô đã đói bụng mấy bữa, ngón tay Cố Quyện Thư khẽ buông lỏng, Quý
Chu Chu thừa dịp thoát khỏi tay anh, vội vàng đi ra cửa.
"Quý Chu Chu."
Cô còn chưa đi tới cửa, Cố Quyện Thư đã gọi tên cô, Quý Chu Chu đành phải quay đầu lại: "Sao thế?"
"Lúc về đem một chai nước đá cho tôi, tôi muốn đắp đá một chút." Cố Quyện Thư thẳng thắng nhìn chằm chằm cô.
Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Được."
Mãi cho đến bóng dáng Quý Chu Chu hoàn toàn biến mất, Cố Quyện Thư cũng
không cử động một chút, cuối cùng vẫn do bác sĩ nhắc nhở nhiều lần, anh
mới nằm lên giường bệnh.
Sau khi Quý Chu Chu ra khoa cấp cứu, đi thẳng đến phố ăn vặt đối diện bệnh viện, kêu bánh bao kẹp thịt nguội(8) ngồi xuống ăn. Đồ ăn ở cửa bệnh viện không ngon lắm, nhưng cũng may một phần rất nhiều, ăn một cái bánh bao kẹp thịt nguội và nửa tô bì
lạnh(9), cuối cùng là uống một chai Fanta. Rốt cuộc Quý Chu Chu cảm nhận được niềm vui sống sót.
Cô không dám kéo dài thời gian, trong
tiệm bì lạnh mua một chai nước khoáng đông lạnh rồi vội vã trở về bệnh
viện. Khi đến cột đèn xanh đèn đỏ là vừa lúc đèn đỏ, cô chỉ có thể đứng
đó chờ.
Sau một hồi đứng chờ, đột nhiên cảm thấy hình như có
người đang nhìn mình, Quý Chu Chu theo bản năng nhìn về phía bắt nguồn
nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe dừng giữa đường.
(Truyện chính
chủ TieuHiTieuHi). Có thể do mình suy nghĩ nhiều rồi nhỉ, Quý Chu Chu
lau mồ hôi trên trán một cái, chờ đến đèn xanh lập tức chạy chậm qua
đường cái.
Ở sau lưng cô, một chiếc xe vốn nên chạy về phía
trước thì vẫn cứ dừng tại chỗ, xe phía sau đợi nửa ngày cũng không thấy
anh ta chạy, bực bội bấm kèn, nhưng mà hình như chiếc xe đó hư rồi, từ
đầu đến cuối vẫn dừng tại chỗ bất động.
Trong ghế lái, Thẩm Dã
hơi xuất thần. Kể từ lúc anh ta điều tra Quý Chu Chu rời khỏi thì vẫn
luôn tìm cô, không ngờ vậy mà hôm nay gặp được cô ở chỗ này. Vừa nghĩ
tới bản thân tìm được người trước Cố Quyện Thư, tim anh ta vắng lặng đã
lâu bỗng nhiên bắt đầu đập loạn.
Trong khoảng thời gian này Quý
Chu Chu đi đâu? Tại sao xuất hiện ở bệnh viện? Chẳng lẽ bị bệnh? Thẩm Dã có vô số vấn đề muốn hỏi.
Anh ta muốn lập tức nhảy xuống xe đi
tìm người, nhưng sợ kinh động đến Quý Chu Chu nên ngồi đơ hồi lâu mới
gọi một cuộc điện thoại: "Bệnh viện chi nhánh số 1, kêu người theo sát
Quý Chu Chu."
Chờ sắp xếp xong xuôi, Thẩm Dã mới chậm rãi lái xe rời đi, đáy mắt tràn đầy sự chắc chắn đối với người nào đó.
Trong phòng cấp cứu, Cố Quyện Thư ngồi yên lặng, sau khi bác sĩ chính xem
X-quang, mỉm cười đi tới: "Cánh tay không có gãy xương, chỉ là trật
khớp, những vết thương khác cũng không nghiêm trọng, dưỡng mấy ngày là
hồi phục, nhưng vẫn đề nghị anh nằm viện hai ngày theo dõi."
Cố
Quyện Thư rũ mắt không nói gì, giống như Quý Chu Chu vừa đi thì tinh
thần của anh cũng bị lấy đi rồi. Bác sĩ chính kiến thức sâu rộng, đối
với bệnh nhân như anh cũng không cảm thấy kỳ quái, giúp anh nắn cánh tay xong thì giao cho y tá xử lý vết thương bên ngoài của anh.
Một y tá nhỏ nghe vậy lập tức xông tới, sau khi ân cần kêu anh đi thay đồ
bệnh nhân thì bắt đầu tay chân lanh lẹ giúp anh băng bó. Rất nhanh, vết
thương trên người anh đã được xử lý xong.
Nhưng mà Quý Chu Chu vẫn chưa trở lại.
"Cái kia... Cố tiên sinh đúng không?" Xem tư liệu bệnh nhân của Cố Quyện
Thư, mặt y tá nhỏ hơi đỏ: "Vết thương của anh đã băng bó xong, có cần
tôi giúp ngài đi làm thủ tục nằm viện không?"
Cố Quyện Thư lãnh đạm nhìn cô ta một cái: "Không cần, tôi có người nhà."