Khổng Tĩnh cuối cùng vẫn là khởi động thị trường ở đại học Tiên Lâm đại
học, đồng thời cũng xây dựng cây cầu cho Trần Hán Thăng.
Bởi vì
Hỏa Tiển 101 không có sức mạnh vận tải, vì vậy chỉ có thể gia nhập vào
liên minh thương mại chuyển phát nhanh Thâm Thông cùng với khu trường
học Tiên Lâm, từ đó mượn xe vận chuyển của bọn họ hình thành một chuỗi
hợp tác với nhau, sau đấy mới tính đến chuyện trích phần trăm ra để
thương lượng.
Khổng Tĩnh tại sao lại đáp ứng, nguyên nhân cụ thể Trần Hán Thăng cũng không chắc lắm.
Có thể là bởi vì bản thân hắn sáng sớm mới 4 giờ sàng đã rời khỏi giường
để đưa đón, có thể vì mấy ngày qua tỉ mỉ chu đáo làm bạn cùng cô, cũng
có thể Khổng Tĩnh bởi vì một chuyện nhỏ nào đó làm cho cô xúc động.
Nói chung nguyên nhân rất phức tạp, có điều con người vốn là phức tạp, với
loại tính cách như Trần Hán Thăng thực hiện mục đích thì sẽ không truy
cứu nguyên nhân.
"Tĩnh tỷ, chị còn dặn dò gì không, nếu không thì em về trường đây."
Trần Hán Thăng giúp Khổng Tĩnh mang bọc hành lý đưa tới trên lầu sau đó khách khí nói.
"Không có gì, trước mắt cậu trở về trường học đi."
Khổng Tĩnh nói tiếng cám ơn, móc ra chìa khoá mở cửa, đột nhiên bĩu môi lắc đầu một cái.
Trần Hán Thăng trong lòng có chút kỳ quái, làm bộ đưa hành lý vào nhà sau đấy lơ đãng xem xét xung quanh.
Chỉ thấy trong phòng khách, tấm rèm cửa làm bằng vải trắng nhẹ nhàng tung
bay theo gió thu, bụi nhẹ nhàng bám trên khay trà làm bằng thủy tinh, ở
góc tường mấy cây cảnh giường như cũng đã bắt đầu héo, toàn bộ phòng
khách tràn ngập sự cô quạnh.
Bởi vì 2 gian phòng chỉ có mỗi
Khổng Tĩnh sống ở đây, nên lúc cô đi công tác không thể tránh khỏi cảm
giác thiếu hơi người, nhà này 2 gian phòng mỗi Khổng Tĩnh ở, cho nên lúc cô đi công tác không thể tránh khỏi cảm giác cô quạnh với lại Khổng
Tĩnh mới trở về từ hội nghị náo nhiệt ở khách sạn làm cho trong lòng cô
có chút không thích ứng.
Tình huống như thế cũng rất thông
thường, đến cả mấy học sinh nghỉ học dài hạn trở về ký túc xá, nếu như
không có những bạn cùng phòng khác ở lại thì trong lòng lúc vào phòng
thật là có chút buồn.
Trần Hán Thăng vốn định đưa ra ý tưởng là
buổi tối ở đây ăn cơm, tăng cường một điểm để tăng thêm chút bầu không
khí náo nhiệt, có điều hắn nghĩ hành động như vậy quá mức đột ngột,
không xứng với quan hệ hiện tại giữa hai người.
Nếu như bị Khổng Tĩnh từ chối, khả năng là ảnh hưởng đến cảm tình mà hắn vất vả gây dựng.
Kỳ thực nếu hắn cùng thể loại ngự tỷ như Khổng Tĩnh ở chung, điều ghi nhớ
đầu tiên đó là không được quá mức nôn nóng, vì các nàng đã trải qua bao
nhiêu sóng gió trên xã hội, vừa vào đã cởi quần áo thì đặc biệt là phản
cảm, các nàng chỉ chờ mong một thứ đó là sự chân thành.
"Tĩnh tỷ, em còn chút chuyện ở trường, em đi về trước."
Trần Hán Thăng dứt khoát rời đi.
Con sông lớn, vậy hắn sẽ thả dây dài câu cá lớn.
Dự đoán của Trần Hán Thăng là chính xác, tuy rằng Khổng Tĩnh cảm thấy
trong nhà có chút vắng vẻ, có điều cô đã quen, cũng không muốn giữ Trần Hán Thăng lại.
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Khổng Tĩnh liền
thay một bộ quần áo ở nhà, cô đang định đi tới tưới cây một chút thì lại nghe tiếng điện thoại di động vang lên.
"Tĩnh tỷ, tuần này chúng ta có thể đi xem phim được chứ?"
Điện thoại là do Trần Hán Thăng gọi tới, hắn tính rằng ở trạng thái này Khổng Tĩnh chắc hẳn sẽ không từ chối.
Tuy rằng hắn không ở lại ăn cơm cùng khổng tĩnh, thế nhưng nếu rủ đi xem
phim chắc hẳn cô lẽ không từ chối đi, loại suy nghĩ lùi một bước tiến
hai bước này quả thực chính xác.
"Ừ······ vậy thì thứ bảy này đi."
Khổng Tĩnh hơi hơi do dự một chút rồi đáp ứng, Trần Hán Thăng nói chuyện đúng thú vị, nhân phẩm cũng đủ để tín nhiệm, đi cùng với hắn so với ở nhà
thực sự thoải mái hơn, hơn nữa trong lòng cô cũng có một chút cảm giác
chờ mong.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng lẩm bẩm trong
miệng nói: "Vô địch thực sự là cô đơn, tại sao mình lại thông minh như
thế, tâm tư của nữ nhân nhìn qua một chút lập tức có thể nhìn thấu."
······
Sau khi về tới trường học, Trần Hán Thăng dừng xe xong thì nhanh chóng đến
tiệm trà sữa, nghe nói bên này sắp hoàn thành trang trí rồi.
Bên trong Hồ Lâm Ngữ đang đứng ở chính giữa, khoanh tay lớn tiếng chỉ đạo nhân viên trang trí.
"Cái bóng đèn này tại sao không sáng, mọi người có thể bỏ chút tâm sức vào được không?"
"Cái cây ở góc tường này to quá, ảnh hưởng chuyện đi lại."
"Cửa sổ thủy tinh này tại sao không dính nhựa cao su vào? Nếu còn như thế tôi sẽ trừ hết lương của mọi người đấy!"
"Ấu Sở, cậu lên hỗ trợ tôi đi, để cho bọn họ làm việc là được."
······
Trần Hán Thăng miệng ngậm điếu thuốc đi tới, đánh giá xung quanh gian phòng
cười hì hì với Hồ Lâm Ngữ nói: "Quản lý Hồ thực sự rất quyết đoán nhỉ."
Hồ Lâm Ngữ mấy ngày nay làm quản lý rất đã, nghĩ thầm chẳng trách nhiều
người muốn làm lão bản*, thì ra chỉ có làm chỉ huy mới làm việc sung
sướng hơn người.
*Lão bản: Ông chủ
Nghe được giọng nói
của Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ quay đầu, cau mày đánh giá một hồi Trần
Hán Thăng: "Nơi này không được phép hút thuốc, nếu hút thì sẽ phạt tiền, xin mời tự giác!"
Quả nhiên, những công nhân trang trí này
không có một người nào hút thuốc, bọn họ đều nhét điếu thuốc ở trên tai, có lúc thực sự muốn giật
hút một hơi nhưng lại thôi chỉ đưa lên mũi ngửi, hoặc không nhen lửa đưa lên miệng hút một hơi nhẹ.
"Được thôi, tôi nghe theo quản lý Hồ."
Trần Hán Thăng thuận tiện lui ra, nhân tiện kéo theo đội trưởng của của đội trang trí đi theo mình.
Sau khi đội trưởng hơn 40 tuổi của đội trang trí nhìn thấy Trần Hán Thăng,
lập tức lôi hắn đi nhổ mạnh một bãi nước đắng: "Có nơi nào giám công lại như thế này đâu, làm việc thì không cho hút thuốc, hút thuốc thì phạt
tiền; đi wc thì giới hạn thời gian, vượt qua thì lại phạt tiền; mỗi ngày đi làm không cho đến muộn, đến muộn cũng phải phạt tiền."
“Chuyện này không phải do lão Chung giới thiệu, thì tôi thực sự không muốn làm."
Đội trưởng đội trang trí nhanh chóng chuyển động đôi mắt, trong đấy thể hiện nửa thật nửa giả oán hận.
"Tuổi trẻ sinh viên đại học mà, khó tránh khỏi một điểm tích cực, có điều
trước đây mọi người cùng chưa từng gặp qua chủ quán như tôi đi."
Trần Hán Thăng cười ha ha nói: "Đội trang trí 6 người, mỗi ngày sắp xếp ba
bữa, còn cung cấp cho một bao Hồng Kim Lăng, hơn nữa còn mua một thùng
nước suối mỗi ngày cho mọi người uống, với lại tôi cũng không giảm giá
tiền công của mọi người."
Đội trưởng đội Trang trí không nói lời nào, lão bản như Trần Hán Thăng thực sự rất ít gặp phải.
"Nghiêm túc cẩn thận dựa theo yêu cầu của tôi hoàn thành."
Trần Hán Thăng đưa cho một điếu thuốc Trung Hoa, thuận tiện còn giúp bận bịu nhen lửa: "Sau khi công trình kết thúc, nếu như tôi tương đối hài lòng
không cần làm lại, tôi sẽ lặng lẽ nhường cho mọi người thêm một ít đi
uống trà đi hát."
"Được, tuổi của lão bản Trần không lớn lắm, có điều làm việc rất đầy nghĩa khí."
Đội trưởng đội trang trí hút mấy cái ném tàn thuốc xuống, dùng đáy giày ép
phần cháy nói: “Vậy chúng ta cũng không thể dùng mánh lới, công trình
nhanh hoàn thành, ngài đến lúc đó liền tới kiểm tra."
Trần Hán Thăng ôm một cái quyền: "Lão ca khổ cực."
"Có điều chuyện tôi muốn nói thực sự là không phải về cậu."
Đội trưởng đội trang trí đột nhiên lại gần nói: "Bà chủ này tính khí không tốt lắm, bình thường ở nhà đúng không rất khó ở?"
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, cười vung vung tay nói rằng: "Quản lý Hồ
không phải bà chủ, chân chính bà chủ là người bên cạnh kìa."
"Là cô ấy?"
Đội trưởng đội trang trí suy nghĩ một chút, đột nhiên phản ứng lại nói:
“Tôi nói, quản lý Hồ chỉ thích nói chuyện, thế nhưng cô gái kia nhưng
vẫn ở đưa tay hỗ trợ, cảm tình là ở chỗ này mà ra a, có điều vì sao bà
chủ lại phải nghe quản lí chỉ huy vậy."
Đội trưởng đội trang trí xả hết bực tức thì tiếp tục trở về làm việc. Trần Hán Thăng đứng lại
hút điếu thuốc xong, sau đó khom lưng đưa tàn thuốc mà đội trưởng vừa
vứt cùng nhau vứt vào thùng rác.
"Vì sao bà chủ lại phải nghe quản lí chỉ huy."
Trần Hán Thăng yên lặng thở dài một hơi: "Bởi vì lão bản ngốc Bao lão nương quá gà yếu chứ sao."