Vương Tử Bác có chút
vui mừng cũng có chút khổ sở, Trần Hán Thăng ngoại trừ tình cảm ở bên
trong ra, thì cái gì cũng đều có thể cho, còn mình trừ tình cảm nhiệt
tình, thì mình cũng chẳng còn gì.
"Ây da."
Vương Tử Bác thở dài một hơi, vỗ vỗ vào chỗ ngồi của Trần Hán Thăng hỏi: "Hiện tại đã tới đâu rồi?"
Trần Hán Thăng ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn trên đường cao tốc: "Đã đến Hoài An rồi, còn một tiếng nữa là về đến nhà."
"Cho tao mượn di động cái, gọi điện thoại về nhà cho mẹ, thông báo sắp về đến nhà." Vương Tử Bác nói.
Ở bên cạnh Tiêu Dung Ngư nghe vậy, cô cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho lão Tiêu, báo cáo hành trình.
Nam sinh bình thường đều không thích lải nhải, Vương Tử Bác nói nhiều nhất
chỉ có hai câu "Mẹ, con Vương Tử Bác đây. Đây là di động của Trần Hán
Thăng","Còn một giờ về nữa con về đến nhà, mẹ nói với bố một chút" sau
đấy thì dập máy.
Bên này Tiêu Dung Ngư bây giờ mới kết nối được.
"Bố."
Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó bắt đầu tán gẫu.
Vừa bắt đầu Trần Hán Thăng cũng không chú ý lắm, cho đến khi Tiêu Dung Ngư
quay sang nhìn Trần Hán Thăng một chút, có chút lắp bắp trả lời: "Tiểu
Trần lái xe đưa con về."
Tuy ghế lái chính với ghế phụ có một
khoảng cách nhỏ, nhưng Trần Hán Thăng lại nghe được lời nói tức giận của Lão Tiêu vang lên: "Tại sao con lại về cùng tên nhóc đấy, từ Kiến
Nghiệp đi về Cảng Thành không phải không có xe bus, nếu biết thế này bố
có bận đến mấy cũng phải đi đón mới được."
Ngay cả Vương Tử Bác
đang ngồi ở hàng ghế sau cũng mơ hồ nghe được một chút, không khí ấm áp
lúc nãy trong buồng xe bây giờ biến mất hầu như không còn, thật giống
như những chuyện cổ tích chuyển thành bad ending. Còn Tiêu Dung Ngư khổ
sở chỉ muốn khóc lên.
Sau đấy hai người cũng chả nói gì thêm, Tiêu Dung Ngư cũng chỉ là khuyên lão Tiêu đừng qua đón, cô rất nhanh sẽ về Cảng Thành.
Cúp điện thoại, Tiểu Ngư Nhi yên lặng nhìn về xa lộ phía trước, Vương Tử
Bác cũng không biết an ủi làm sao, cậu ta định nghiêng người lên phí
trước muốn nói gì đó, nhưng lại lo lắng chữa lợn lành thành lợn què.
Chỉ có Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cũng giỏi nhất là đoán tâm tư của con gái.
Vị trí của Cảng Thành ở phía bắc, nhiệt độ so với Kiến Nghiệp thì thấp hơn một chút, nắng những cũng không quá nóng. Trần Hán Thăng tháo kính râm
xuống, vứt "Lạch cạch" ở trước mặt: "Tớ cũng chưa gọi điện thoại cho gia đình, Lương thái hậu cũng không biết mình về Cảng Thành, có lẽ ngày
nghỉ cùng lão Trần đi ra ngoài chơi. Tiêu Dung Ngư để tớ đến nhà cậu ăn
cơm đi."
"Hả?"
Tiêu Dung Ngư vốn đang ngơ ngác lập tức
giật này mình, vừa này thái độ của Lão Tiêu cũng rõ ràng như thế, thế
nhưng Trần Hán Thăng vẫn dám đến nhà mình ăn cơm.
"Thế nào, có cho tớ đi không?"
Trần Hán Thăng cười nói.
"Nhưng mà······ "
Khuôn mặt Tiểu Ngư Nhi tràn đầy sự lo lắng.
Trần Hán Thăng một cái tay khống chế tay lái, một tay khác duỗi thẳng ra nắm chặt tay Tiểu Ngư Nhi. Tay hắn so với Tiểu Ngư Nhi còn to hơn, có thể
nắm chặt bàn tay mềm mại của Tiểu Ngư Nhi.
"Trốn tránh không phải biện pháp."
Trần Hán Thăng vỗ vào mu bàn tay của Tiêu Dung Ngư: "Nói chung kiểu gì cũng
phải đối mặt, chủ yếu chỉ cần cậu tha thứ cho tớ, cái gì tớ cũng không
sợ."
"Tiểu Trần ······ "
Tiểu Ngư Nhi sau khi gọi điện
thoại xong tâm tình rất tồi tệ, một bên là sự thương yêu của bố đối với
mình, một bên là người yêu đã từng phạm lỗi của mình. Cô cảm thấy thực
sự muốn hòa hợp thì rất khó, nhưng cô lại không ngờ tới Trần Hán Thăng
lại tự đứng ra.
Có điều như vậy cũng có chỗ tốt, Tiểu Ngư Nhi
không cần đứng ở giữa hai người nữa. Bây giờ Trần Hán Thăng đã chuyển
những áp lực trên người Tiểu Ngư Nhi chuyển sang người mình.
"Tớ
cứ cho rằng chuyện tình yêu sẽ giống như trên ti vi, chuyện tình yêu của mình sẽ chuyển sang hoạt động bí mật, đến cả bố mẹ cũng không biết!"
Cuối cùng nước mắt của Tiểu Ngư Nhi vẫn là rơi xuống, thế nhưng trong đấy
lại không có nhiều khổ sở, trái lại còn có một chút vui mừng.
Trần Hán Thăng lấy ra hai tờ giấy lau, dịu dàng giúp Tiểu Ngư Nhi lau nước
mắt: "Nếu như chuyển sang hoạt động bí mật, cậu sẽ hạnh phúc sao?"
Tiêu Dung Ngư vểnh miệng không nói lời nào.
Phàm là cô bé nào nói chuyện yêu đương, kết quả cuối cùng đều hi vọng bố mẹ
có thể chúc phúc cho hai người, đặc biệt là kiểu người kiêu ngạo như
Tiểu Ngư Nhi, cảm giác yêu của cô là ánh mặt trời sáng lạng, không cần
thiết phải lừa bố mẹ làm gì.
"Nếu cậu cảm thấy không vui, tớ sẽ không để cậu chịu thêm tý ủy khuất nào nữa."
Trần Hán Thăng hướng về phía Tiêu Dung Ngư nháy mắt mấy cái: "Gọi điện thoại cho lão Tiêu, buổi trưa nay làm thêm mấy bát cơm. Cái thùng cơm tớ đây
đi nhà cậu ăn cơm một bữa nhé."
"Đáng ghét."
Tiểu Ngư Nhi không nhịn được nín khóc mỉm cười.
Vương Tử Bác ở phía sau nhìn, trong lòng phục sát đất, cậu ta cũng thử đổi
vai với mình. Trong trường hợp này, phản ứng đầu tiên của mình là gì?
Mình không muốn lừa ai cả hết, nếu gặp tình huống bố mẹ của người yêu tức
giận, phản ứng đầu tiên là ai về nhà nấy trước, sau đấy qua điện thoại
liên hệ với bạn gái hỏi tình hình trong nhà ra sao.
Có điều, sau
khi bạn gái về nhà một mình nhất định phải chịu sự chỉ trích lớn của bố
mẹ, khổ sở có, thống khổ cùng áp lực sẽ đè nặng lên người, tiếp đấy cãi
nhau là điều bình thường, nói không chừng hai người còn có thể chia tay.
Còn Trần Hán Thăng lại không như vậy nói: "Trốn tránh cũng không phải là
biện pháp, nói chung đều phải đối mặt với người nhà, tớ đi đến nhà cậu."
Vương Tử Bác cảm thấy nếu là nữ sinh bình thường, đều sẽ tích người đàn ông
can đảm như vậy, có thể gánh chịu cùng mình, tạo cho mình bao nhiêu cảm
giác an toàn.
Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại cho lão Tiêu, nói cho lão biết buổi trưa nay Trần Hán Thăng muốn theo về nhà ăn cơm.
Tiêu Hoành Vĩ còn tưởng rằng nghe lầm: "Về nhà chúng ta?"
"Ừm."
Tiêu Dung Ngư gật gù.
"Hừ······!"
Lão Tiêu trực tiếp một câu cũng không thể nói ra, bây giờ người trẻ tuổi mặt lại dày như thế này.
"Trần Hán Thăng có uống rượu không?"
"Không có, cậu ấy còn đang lái xe mà."
"Vậy nếu như bố không hoan nghênh đây?"
"Trần Hán Thăng nói nếu như bố không hoan nghênh, cậu ta lập tức quay xe, đưa con gái của bố đi thủ đô xem Thiên An Môn."
Tiêu Hoành Vĩ không có cách nào chỉ có thể đáp ứng, sau khi để điện thoại
xuống lão càng nghĩ càng tức, mạnh mẽ vỗ mạnh xuống bàn: "Thằng nhóc con này, tính cách đúng là có khí phách."
Lữ Ngọc Thanh từ trong
phòng bếp đi ra: "Ai mới gọi điện thoại đến vậy, Tiểu Ngư Nhi mấy giờ sẽ về đến nơi thế ông, để em lấy súp gà ra để nguội trước."
"Nhiều nhất là 20 phút."
Tiêu Hoành Vĩ không nhịn được nói: "Canh gà múc thêm một bát, trưa nay Trần Hán Thăng cũng theo tới ăn cơm."
"Hán Thăng?"
Lữ Ngọc Thanh còn không biết chuyện con gái mình cùng với Trần Hán Thăng,
vẫn cho rằng hai người chỉ là bạn học cấp ba với nhau, hiện tại cũng đã
bắt đầu hoài nghi: "Lão Tiêu, anh nói thật cho em, có phải Tiểu Ngư Nhi
cùng Trần Hán Thăng đang nói chuyện yêu đương?"
Tiêu Hoành Vĩ nhìn chằm chằm Lữ Ngọc Thanh, trầm mặc nửa ngày nói: "Nếu như thật sự yêu đương, ý em thế nào?"
"Em đương nhiên không đồng ý."
Lông mày Lữ Ngọc Thanh dựng thẳng lên, đến cả hình tượng nữ cán bộ cao lãnh ở cơ quan cũng không muốn nữa, ngược lại bây giờ biến thánh một người mẹ
phổ thông: "Không phải ý tôi là Trần Hán Thăng không tốt, thế nhưng Tiểu Ngư Nhi là người được 985 điểm đại học, sau đó nói không chừng còn muốn đi nước ngoài học thêm. Trần Hán Thăng chỉ là học sinh đại học hạng 2,
so sánh hai đứa thực sự không giống nhau đi".
Tiêu Hoành Vĩ móc
ra một điếu thuốc đốt: "Nếu như anh cho em biết, ở đại học Trần Hán
Thăng tự mình gây dựng sự nghiệp, hơn nữa còn tự mình mua xe, Tiểu Ngư
Nhi đang ngồi trên xe đấy đi về, em xem như thế nào?"
Lữ Ngọc
Thanh sửng sốt một chút, có điều lập tức lại lắc đầu: "Khả năng chỉ là
do may mắn, bạn trai lý tưởng của Tiểu Ngư Nhi hẳn là trình độ học vấn
phải cao, ít nhất phải là Trưởng Khoa hoặc cán bộ trong nhà nước. Nếu
gặp người làm hôm nay không biết ngày mai, em sẽ không đồng ý. Trừ phi
cậu ta có thể lấy ra 10 triệu đưa cho Tiểu Ngư Nhi thì tôi mới xem xét."
Tiêu Hoành Vĩ trừng lão bà mình một chút: "10 triệu, hai người chúng ta cũng không có nhiều như vậy, mà con gái của bà có thể dùng tiền để dụ dỗ
sao?"