Lúc nhà họ Quan ăn cơm tất nhiên, Trang Gia Minh cũng ăn cơm bên nhà ông bà nội mình. So với Chi Chi phải đối mặt với vấn đề khó khăn trong cuộc sống giữa ba mẹ và con gái, thì không khí bên Trang Gia Minh đơn giản
hơn nhiều.
Bà nội Trang tập trung tinh thần nhìn vào cháu
trai, hỏi cậu mấy câu như“Đi học có mệt không,” “Giáo viên dạy nghe có
hiểu không.”
Trang Gia Minh nhớ rõ, ngày đầu tiên mình học tiểu
học, buổi tối về nhà ăn cơm, mẹ cậu cũng hỏi mấy câu như vậy, giống nhau như đúc. Còn câu trả lời của cậu cũng không thay đổi, “Không mệt, nghe
hiểu được, tốt vô cùng ạ.”
“Haizzz, Gia Minh thì có gì mà không
yên lòng, đừng nói nhiều nữa.” Ông nội Trang chờ bà nhà hỏi xong, mới
như có như không cắt ngang lời bà.
Nhưng không tới mười phút sau, chính ông cụ cũng không nhịn được hỏi: “Có phải sang năm sẽ phải phân
ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội rồi không?”
Bà nội Trang lập tức khoe công: “Bà đã hỏi rồi, ai cũng nói học khoa học tự nhiên
rất tốt, sau này cũng dễ tìm việc, tiền lương cũng cao.”
Phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội là chuyện của lớp 11, cô Lâm cũng
chỉ thuận miệng đề cập tới mấy câu, chứ chưa cẩn thận phân tích. Trang
Gia Minh không đặc biệt thích môn nào cả,cũng không có cái gọi là ước
mơ, suy nghĩ một chút nói: “Xem trúng tuyển đại học, khoa học tự nhiên
dễ thì cứ học khoa học tự nhiên ạ.”
Đổi lại người khác nói câu
này thì chỉ có thể là xuất phát từ thực tế, nhưng Trang Gia Minh nói như vậy, ý chính là…. Học gì cũng giỏi, tự nhiên hay xã hội đều như nhau.
Học bá rất tự tin!
Trang Minh Huy rất có lòng tin vào con trai, chỉ nhắc một câu: “Cũng phải xem chuyên ngành.” Bàn về trường học, đương nhiên Thanh Bắc là về quan hệ
ngoại giao, nhưng danh sách các chuyên ngành có tính chuyên nghiệp như y học, hàng không, chính trị và pháp luật, nông lâm nghiệp thì lại không
có nhiều chọn lựa như vậy.
Trang Gia Minh không suy nghĩ xa đến thế, lên tiếng nói: “Con muốn suy nghĩ.”
“Không nói về Gia Minh nữa, còn con?” Bà nội Trang chuyển đề tài, trực tiếp ép con trai, mặc dù không thể nói rõ ràng trước mặt cháu trai, nhưng khéo
léo ám chỉ thì vẫn được, “Gần đây công việc thế nào, bận lắm không?”
Trang Minh Huy tốt nghiệp chuyên khoa liên quan tới thiết kế, vừa mới bắt đầu cũng không phải là kiến trúc sư, mà vào trong nhà máy của ba mẹ Quan
làm thiết kế sư, vì vậy mới quen vợ là Thư Nguyên. Sau đó nhà máy đóng
cửa, rất nhiều công nhân nghỉ việc, ông lại nhờ vào quan hệ bạn bè vào
làm việc trong viện thiết kế kiến trúc, làm đủ năm năm mới thi chứng chỉ kiến trúc sư.
Kể từ đó, lượng công việc gấp bội, nhưng thu nhập
cũng khá hơn nhiều. Ông vốn muốn nhiều tiền hơn để chữa bệnh cho vợ, ai
biết… “Bận rộn thì cũng bận rộn một chút, nhưng cũng rất suôn sẻ ạ.” Ông nói.
Bà nội Trang buồn rầu lo lắng: “Con như vậy không phải là cách.”
Nói thật, nếu công việc của con trai không bận rộn như vậy, hàng ngày có
thể về nhà, dù sao cũng đã có cháu trai, thì bà cụ không nhất định phải
đòi hỏi ông phải kiếm thêm vợ nữa. Nhưng công việc của con trai rất bận
rộn, không rảnh giải quyết chuyện trong nhà, Gia Minh đi học về còn phải tự mình dọn dẹpvệ sinh, giặt quần áo, nếu không phải thân thể bà không
tốt, thì bà chẳng ngại giúp việc nhà cho con trai một tay.
Ông nội Trang cũng đến có chuẩn bị, thử thăm dò nói: “Hay là liên kết một thời gian?”
(Liên kết được hiểu là "hoạt động liên kết của doanh nghiệp", có liên quan
đến ngành xây dựng, có nghĩa là một công ty xây dựng cho phép người khác sử dụng tên công ty của mình để thực hiện các dự án bên ngoài trong một khoảng thời gian nhất định.)
“Không được.” Mặc dù liên kết là
quy tắc ngầm trong ngành, nhưng Trang Minh Huy không chút suy nghĩ đã từ chối. Ông có tính toán của mình, “Con tính đưa Gia Minh ra nước ngoài
học.”
Trang Gia Minh cả kinh: “Ba!” Cậu còn trẻ, chưa từng chịu
khổ, nhìn ba liều mạng vì mình như vậy, trong lòng khổ sở và áy náy
không nói nên lời, không chút suy nghĩ nói: “Con không ra nước ngoài,
đại học trong nước cũng rất tốt.”
Vậy mà, chút tình cảm này của
cậu trong mắt mọi người lại là “Có hiếu.” Bà nội trang nói: “Gia Minh à, bà nội biết con hiểu chuyện, nhưng đây là chuyện của người lớn, con
không cần phải để ý tới.”
“Suy nghĩ của ba con rất có lý.” Ông
nội Trang phụ họa nói: “Bây giờ những nhà có điều kiện đều muốn đưa con
cái ra nước ngoài, học thêm kiến thức cũng tốt.”
Bà nội Trang gật đầu liên tục, đưa ra mấy ví dụ, gì mà cháu trai của em gái bà ra nước
ngoài học, sau khi trở về tiền lương hơn một vạn, cháu gái của bạn học
cũ học ở nước ngoài mấy năm rồi tìm được con rể nước ngoài, vân vân….
Trang Minh Huy kiên nhẫn nghe mẹ kể lể xong, lúc này mới nói với con trai:
“Con không du học thì ba cũng sẽ không tiêu hoang phí số tiền này, tốt
hơn hết là mua căn phòng nhỏ cho con sau này còn kết hôn. Nhưng Gia Minh à, con học giỏi như vậy, ba không thể khiến con lỡ chuyện được, học ra
rồi tự con có thể mua được phòng.”
Trang Gia Minh nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Đúng là rất có lý.” Tập thể ông bà nội phản bội.
Bữa cơm này lại thay đổi thành bàn chuyện du học.
Sau khi ăn xong, bà nội Trang rửa chén trong phòng bếp, lấy cớ không úp
được chén, gọi con trai vào giúp bỏ chén vào tủ. Bà cụ vừa đưa chén vừa
thấp giọng nói: “Trong đơn vị bọn con nói chuyện hợp ý không?”
“Không, mẹ đừng đoán mò nữa.” Trang Minh Huy nói.
“Ai đoán mò hả? Mẹ nghĩ gì? Mẹ là mẹ con, hỏi vài câu cũng không được à?” Bà cụ cất cao giọng.
Trang Minh Huy qua loa có lệ: “Được được được.”
Bà cụ từng bước ép sát: “Người ta giới thiệu cho mẹ một người đã ly hôn,
nhưng không có con cái, người đàn ông trước kia đánh nên cô ấy mới ly
hôn, ba mươi tuổi. Hai ngày nay con được nghỉ, hay là đi gặp mặt?”Trang Minh Huy lấy con trai ra làm bia đỡ đạn, đồng thời cũng là suy nghĩ
chân thật trong lòng ông: “Mẹ, Gia Minh từng này tuổi rồi thì đã có suy
nghĩ, đột nhiên trong nhà có thêm người, mẹ nghĩ nó sẽ nghĩ thế nào? Qua hai năm nữa nó phải thi tốt nghiệp trung học, mẹ không thể khiến nó
phân tâm.”
Cháu trai là mạng sống của bà cụ. Vừa nhắc tới Trang
Gia Minh, bà nội Trang lập tức phân vân. Một mặt bà cảm thấy trong nhà
có người phụ nữ chăm sóc, có thể cháu trai sẽ sống khá hơn một chút, mặt khác lại sợ cậu sinh lòng chán ghét, ngược lại bị tủi thân.
“Con không để ý.” Bất chợt, cửa phòng bếp truyền tới giọng Trang Gia Minh, dọa hai người giật mình.
Trang Minh Huy bị con trai nghe thấy chuyện như vậy, khó tránh khỏi ngượng
ngùng: “Gia Minh à… Ba và bà nội chỉ tùy tiện trò chuyện một chút, không có ý tứ gì khác.”
Bà nội Trang gật đầu liên tục: “Đúng đúng, bà nội chỉ tùy tiện nói một chút.”
“Con cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi.” Trang Gia Minh rối rắm hơn nửa năm
rồi, rốt cuộc quyết định nói rõ ràng: “Nếu như ba cưới, con đồng ý, ba
thích là được, không nên vì con.”
Trong phim nước ngoài, cảnh tưởng như vậy thích hợp để ôm và nói “I love
you,” nhưng cha mẹ Trung Quốc và con cái chưa bao giờ biểu lộ tình yêu
trực tiếp như vậy, đều căng thẳng, kín đáo, ẩn nhẫn.
Trang Gia
Minh nói mấy câu đó cũng cảm thấy xấu hổ, đứng đó một lát rồi tìm lý do
sứt sẹo chạy ra ngoài. Trang Minh Huy cũng thế, ông bị con trai làm cảm
động, nhưng cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bà nội
Trang thì lại vô cùng vui vẻ, bà đột nhiên không còn thúc giục con trai
nữa, mà sắp xếp lại bao lớn bao nhỏ đồ tết mà người khác mang tới, lúc
hai cha con về thì gọi họ cầm theo. Không có con trai, cháu trai nào có
thể từ chối lòng tốt của mẹ, bà nội. Cha con nhà họ Trang mang theo hai
thùng sữa tươi, một thùng táo và một túi quả hạch về nhà.
Còn táo, quýt, trà sữa trong nhà chưa ăn hết.
Nhìn phòng khách đầy hàng tết, hai cha con đưa mắt nhìn nhau. Một hồi lâu quyết định gõ cửa nhà đối diện.
Người nhà họ Quan đã từ quê lên, cả nhà đang ngồi trên sofa xem tiết mục cuối năm, thấy cha con họ xách trái cây sữa tươi sang, vội vàng từ chối,
“Làm gì thế, mau mang về đi.”
“Trong nhà ăn không hết.” Trang
Minh Huy đẩy hai vợ chồng họ ra, không cho giải thích xách vào trong
phòng bếp, “Cho Chi Chi ăn, Chi Chi, qua đây ăn trái cây nè.”
Chi Chi: Nghiệp lớn giảm cân của mình không thể hoàn thành được rồi _ (: з" ∠)_
Vợ chồng nhà họ Quan không thể ngăn cản, buộc lòng phải lùi đường tìm cách khác, sau đó lấy trứng gà quê và măng bương đào vào mùa đông biếu họ,
coi như có qua có lại.
Trang Minh Huy không thể từ chối, buộc lòng phải nhận lấy.
Mẹ Quan cảm thấy hai cha con họ ở nhà một mình thì rất quạnh quẽ, bưng trà và trái cây ra, muốn hai người họ cùng xem chương trình cuối năm. Chi
Chi rất rộng rãi nhường nửa ghế sofa: “Ngồi chỗ em nè!”
Dưới mí mắt của ba mẹ, Trang Gia Minh ngại ngồi xuống cạnh cô, nên ngồi
chung với ba mình. Nhưng mẹ Quan vỗ vỗ vai cậu, “Ngồi chỗ em gái con đi, đồ ăn đều ở chỗ nó.”
Quýt, quả hạch, trái cây, khoai tây chiên
đều được cha mẹ yêu thương con gái chất đống trước mặt Chi Chi, Trang
Gia Minh ngồi bên này thì chỉ có cái gạt tàn thuốc và ly trà.
Cậu nghe lời qua kia ngồi, lập tức được Chi Chi chia khoai tây chiên: “Ăn không?”
Khoai tây chiên mỏng mà giòn, rắc bột mặn, cắn vào miệng nghe “Rắc” một
tiếng, giòn tan, bất tri bất giác thu nạp một lượng lớn calo. Chi Chi
cho rằng mập không phải là chuyện của riêng mình, cho nên…. Len lén đưa
toàn bộ khoai tây chiên còn dư lại sang cho cậu.
Còn cô bắt đầu ăn quýt, lột hai múi, đột nhiên cho cậu một múi: “Anh cũng ăn đi.”
Trang Gia Minh: “….” Trang Gia Minh cầm múi quýt lên nhìn, quả nhiên bên
trong có hạt, bạn học Quan Tri Chi không thích ăn quýt có hạt, vứt thì
sợ ba mẹ nói lãng phí, cho nên thường vô cùng “Hào phóng” chia sẻ cho
cậu.
Cậu nhận lấy ăn hết.
Mẹ Quan nhanh chóng phát hiện
con gái làm “Chuyện xấu,” nghiêm mặt hỏi: “Con đứa nhỏ này rất không
hiểu chuyện, tại sao lại bắt nạt Gia Minh?”
“Con không có.” Chi Chi vô tội nói.
“Bảo người ta ăn đồ ăn thừa của mình, mệt con làm được.” Mẹ Quan cầm quả
quýt to đưa cho Trang Gia Minh, yêu thương nói: “Gia Minh ăn đi, đừng để ý tới nó.”
Trang Gia Minh bao che cho thanh mai, “Ăn không nổi nữa ạ, ăn một miếng vừa đủ.”
Mẹ Quan cảm khái: “Gia Minh thật hiểu chuyện.”
Chi Chi: “…..” Cười ha ha rồi lau kính!
Đúng mười hai giờ, chương trình cuối năm đếm ngược.
Về 0h, ngoài cửa sổ vang lên một hồi lại một hồi tiếng pháo bông nổ tung
bụp bụp, phá bông đủ màu sắc rơi như mưa, lúc thì là vòng tròn, lúc thì
là bông hoa, sáng rực rỡ.
Chi Chi nâng cánh tay chọc chọc Trang
Gia Minh, “Đốt không?” Bác Quan mua không ít pháo bông, vì Quan Giai
Phương còn nhỏ, nên đặc biệt mua pháo hoa cầm tay cho chúng nó, đồng
thời trước khi về còn nhét một bọc cho cô.
Chuyện ngây thơ như vậy không thể làm một mình, phải sướng khổ có nhau!
Bên ngoài rất lạnh lẽo, Trang Gia Minh cũng đâu còn là con nít, đối với
chuyện lần này không có hứng thú. Vậy mà, cậu nhớ lại phim mấy ngày trước vừa xem, lập tức nói: “Anh đưa em đi.”
Người lớn không cản, chỉ dặn dò: “Gia Minh, nhớ theo chăm sóc em gái, đừng đi xa quá.”
“Dạ biết ạ.” Hai người cầm pháo hoa cầm tay đi xuống lầu.
Tia sáng của đèn đường màu vàng ấm, mưa bay lất phất, tạt vào mặt lạnh lẽo. Chi Chi cầm bật lửa, nhưng gió lớn quá, đốt mấy lần mà không cháy nổi,
“Đưa anh.” Trang Gia Minh nhận lấy, khép tay lại bật lửa lên.
Phụt. Lửa pháo hoa tỏa ra ánh sáng sáng rực, từng vòng kim tuyến quấn xung quanh, tia lửa nhen thành hình đóa hoa.
Mười năm sau sẽ cấm đốt pháo hoa, Chi Chi đã lâu chưa được chơi, rất xúc
động, đung đưa từng vòng, ngọn lửa lập lòe tạo ra từng chuỗi vòng tròn.
Trang Gia Minh đứng bên cạnh nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Em lại muốn biến thân?”
Chi Chi ngơ ngác: “What?”
“Chẳng phải khi còn bé em thường làm như vậy sao.” Chỗ xấu của thanh mai trúc
mã đó chính là, chuyện quá khứ tuổi thơ đối phương sẽ nhớ một rõ hai
ràng. Trang Gia Minh nhớ lại, lại còn nhớ cả lời kịch: “Gì mà chìa khóa
che giấu thế lực hắc ám…?”
Chi Chi nhớ
lại, đúng vậy, đúng vậy, thật sự lúc còn bé, cô điên cuồng mê mẩn truyện tranh Sakura (Thủ lĩnh thẻ bài), liên tục mua gậy thần giả, ngày lễ
ngày tết lúc đốt pháo hoa, còn thích biến thân thành Sakura.
Bây
giờ giết cậu còn kịp không nhỉ? Chi Chi im lặng một lúc, so tay làm tư
thế bắn súng, lạnh lùng nói: “Anh biết nhiều quá rồi đấy.” Sau đó phối
âm “Pằng pằng” hai tiếng, phối hợp động tác nổ súng, tạo hình bộ dạng nữ sát thủ giết người diệt khẩu.
Trang Gia Minh cũng không nhịn được nữa, khẽ bật cười.