Vào tháng mười một, nhiệt độ giảm từng độ một, đồng phục học sinh mùa thu
mùa xuân đã phát xuống, vào tháng mười một, bọn họ nhất định phải mặc
đồng phục học sinh hằng ngày, nếu không mặc mà bị trực sinh kiểm tra
thấy, sẽ bị trừ điểm tác phong bề ngoài.
Nhưng đồng phục học
sinh của bọn họ thật sự rất xấu…. Có một số trường bắt kịp thời đại,
phối hợp âu phục áo khoác và áo sơ mi váy caro, Nhất Trung thì không
vậy, giữ truyền thống xanh da trời phối với quần áo thể thao, từng giới
có hoa văn trên cánh tay làm điểm nhấn, xấu xí đến cực kỳ bi thảm.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đồng phục học sinh xấu xí đi chăng nữa thì chỉ có người bình thường mặc mới xấu.
Chi Chi mặc đồng phục học sinh vào, phần trên và phần dưới đều dài, thoạt
nhìn trông như một củ cải. Trang Gia Minh mặc vào, người cao chân dài,
hoàn toàn trở thành phong cách giản dị.
Cô thấy u oán, mỗi lần
nhìn cậu đi qua bục giảng, đều phải sống chết nhìn chằm chằm vào chân
cậu. Ninh Mân chú ý tới niềm đam mê của cô, thường cười nhạo cô: “Sao
cậu cứ mãi nhìn chằm chằm bóng lưng lớp trưởng thế?”
“Đẹp, được không?” Chi Chi hỏi ngược lại.
Ninh Nam lại nói: “Được chứ, đây chẳng phải là do cảm thấy cậu rất chú ý tới lớp trưởng à.”
“Sao? Không được à?”Chi Chi không đổi lời thoại, “Còn cậu cả ngày lẫn đêm để ý tới mình, mình nói gì không?”
Trình Uyển Ý vùi đầu vào từ đơn khẽ cong môi, cô ta không thích tranh chấp
với người khác, mẹ cũng luôn bảo cô ta nói chuyện nên nhã nhặn, cho nên
dù Ninh Mân khiêu khích phần lớn cô ta chỉ cười một tiếng. Nhưng làm ra
vẻ không thèm để ý không phải là thật sự không thèm để ý, mỗi lần Chi
Chi tức giận đáp trả, cô ta lại có cảm giác hả lòng hả dạ.
“Tri Chi.” Cô ta thân mật gọi, “Bút cậu còn ngòi không? Cho mình một cây.”
Chi Chi thuận thế không để ý tới Ninh Mân nữa, bạn học Trình Uyển Ý có phần thanh cao không phải là giả, nhưng an phận không gây chuyện, là một
người ngồi cùng bàn sống yên ổn với nhau cũng không tệ lắm, nếu so tiếp, Ninh Mân thật sự còn xứng danh “Ác nữ” hơn so với cô ta – Thêm cái dấu
ngoặc kép là vì cô cảm thấy tất nhiên cô ta khiến người ta thấy chán
ghét, nhưng không có lòng hại người, không tính là ác cũng không coi là
độc, nhiều nhất là làm người ta ghét mà thôi.
Bên này thì không,
cô ta bị xem thường, mặt vẫn không đổi sắc như cũ, cười hì hì nói: “Chỉ
đùa chút thôi mà, cậu thật sự dễ tức giận quá.”
Nhìn đi, hời hợt
nhưng lại khiến người ta rất khó chịu. Học sinh cấp ba một ngày có hơn
mười tiết ngồi học, bạn học xung quanh chính là toàn bộ cuộc sống, cho
nên cô thật sự rất nhức trứng.
“Mình không thích cậu trêu, xin
mời cậu sau này ngừng đùa kiểu như vậy nữa.” Chi Chi nghiêm mặt nói,
“Mình cảm thấy không buồn cười chút nào, lặp lại lần nữa, không buồn
cười, mời ngậm! Miệng!”
Ninh Mân bị kinh hoảng, không nghĩ tới
đột nhiên cô phát cáu, nhất thời không xuống đài được, xấu hổ nói: “Cậu
đừng nóng giận, mình thật sự không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều
nhé.”
“Miệng mọc trên người cậu, muốn nói thế nào cũng được, cậu tự quyết định chứ sao.”
“Giận thật rồi.” Ninh Mân rụt đầu một cái, le lưỡi với nữ sinh ngồi cùng bàn, “Nhìn miệng miệng mình này, không thể kiểm soát nổi mình.”
Ngồi cùng bàn cô ta an ủi nói: “Đừng để ý cậu ta, trong mắt cậu ta chỉ có Trang Gia Minh thôi, không nhìn thấy người khác đâu.”
Bạn ngồi cùng bàn lẩm bẩm một câu, dời đề tài: “Ninh Mân, cho mình mượn bài tập hóa học của cậu xem tý, có mấy đề mình không làm được.”
“Hai đề cuối à? Mình làm rồi nhưng làm bậy bạ, chưa chắc đúng.” Ninh Mân đưa bài tập qua.
Bạn ngồi cùng bàn cười: “Cậu học hóa giỏi như vậy chắc không sai.”
Ninh Mân khiêm tốn: “Thi cử là vận may, cậu tùy tiện xem qua là được.”
Giọng các cô không cao không thấp, Chi Chi nghe được đôi câu vài lời, muốn
oán thán một câu lại sợ hiểu lầm nên nhịn xuống, như nghẹn ở cổ họng,
cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự khuyên mình, thân là người
lớn, không nên so đo với người chưa thành niên.
Đợi đến lúc
chuông vào học vang lên, lực chú ý của cô lại tập trung lên việc viết
chính tả tiếng Anh, nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Nhưng
Trang Gia Minh không biết nghe được từ đâu, buổi trưa trên đường xuống
căn tin ăn cơm lại nói với cô: “Ninh Mân thích nói lung tung, em đừng để ý tới cô ta.”
Chi Chi thật sự không phải mười sáu tuổi, rất hiểu cuộc sống con người, không thể đòi ai cũng thích, vì vậy không cần để ý quá mức cách nhìn của người bên cạnh, mình vui vẻ là được rồi.
Cô nói: “Cô ta tìm em gây phiền phức, chẳng qua là cảm thấy anh đối xử tốt với em, có chút không phục, dù sao cô ta ưa nhìn hơn em, xuất sắc hơn
em, khó chịu cũng rất bình thường, em không để trong lòng.”
Bạn
học hai tháng, nói tranh giành tình nhân, tình địch gặp mặt hết sức đỏ
mắt thì có thể có chút sớm. Nhưng cô suy bụng ta ra bụng người, trong
đám nữ sinh có rất ít người không thích Trang Gia Minh, Ninh Mân chắc
chắn có tình cảm với cậu.
Có điều Trang Gia Minh đúng là đối xử với cô tốt xiết bao.
Cô nói muốn mượn bài tập tiếng Anh, cậu vội làm bài tập tiếng Anh trước;
cậu đứng dậy đi rót nước, nhất định sẽ luôn tiện hỏi cô có muốn lấy một
ly hay không; cô bị gọi tên đọc văn, gặp phải một từ mà không thể phát
âm, cậu sẽ thấp giọng nhắc nhở…. Kiểu đãi ngộ khác biệt như vậy, đặt
trên người nào đó thì chắc chắn chẳng ai cam lòng.
Trình Uyển Ý dầu gì gia cảnh không tệ, khí chất xuất chúng, thua một chút vẫn có thể nhẫn nhịn.
Quan Tri Chi cô thì sao? Bình thường, không có gì đặc biệt.
Không có sở trường, không có gia thế, không có giá trị nhan sắc, ngay cả thành tích cũng thua xa so với người ta.
Nam sinh mình có cảm tình lại tâm tâm niệm niệm một người khác không bằng
mình, so với thích một người cân sức ngang tài thì càng khiến người ta
nôn ra máu.
Vậy mà Trang Gia Minh nghe phân tích của cô, phản ứng mạnh một cách không ngờ, cau mày hỏi: “Có phải có người nói gì không?”
Chi Chi mờ mịt: “Nói gì?Em không biết.”
Cô thật lòng không hiểu lắm, khi cô hỏi ngược lại, Trang Gia Minh thấp
giọng nói: “Bọn họ nửa đêm điên khùng nói càn, em đừng để trong lòng.”
Dừng một lúc, cậu mất tự nhiên nói: “Em… Anh không hề cảm thấy em không
tốt.”
Chi Chi tỉnh táo lại.
Nửa đêm nói càn, còn có thể là gì? Nhất định là mấy nam sinh buổi tối sau khi tắt đèn thì bình luận về nữ sinh chứ sao. Trình Uyển Ý và Ninh Mân tranh giành hoa hậu lớp không phải là vì vậy sao.
Cô chép miệng, tò mò lại nghi ngờ: “Bọn họ nói em thế nào?”
“Không nói gì.” Trang Gia Minh phủ nhận cực nhanh.
Trúc mã không thích nói xấu sau lưng người ta, đây là một ưu điểm. Nhưng lúc này thì lại có phần đáng ghét, Chi Chi liếc mắt nhìn cậu, “Được rồi, em biết anh sẽ không nói, em đi hỏi người khác vậy.”
“Ơ, đừng, thật sự không có gì.” Trang Gia Minh gọi cô lại, hết sức phủ nhận.
Chi Chi không để ý tới cậu, bước nhanh chạy vào phòng ăn.
Cùng Vương Thi Di ăn cơm trưa, bản năng nhiều chuyện lập tức nói ra tin tức
cô muốn biết: “Nửa đêm bọn họ trò chuyện, nói lớp trưởng thật có phúc,
nhiều em gái ngồi xung quanh, lại hỏi cậu ấy thích người nào.”
“Anh ấy nói chắc chắn không phải chuyện như vậy.” Chi Chi cắn đũa hừ hừ.
Vương Thi Di chọc trứng tráng cà chùa trong mâm cơm, cười hì hì nói: “Lớp
trưởng lúc nào cũng như vậy, nhưng tất cả mọi người không ai tin. Trước
đại hội thể dục thể thao, chẳng phải cậu ấy vẫn nói chuyện với Ninh Mân
sao, bọn họ nói cậu ấy thích Ninh Mân, còn nói gì mà Ninh Mân đối nhân
xử thế tốt, biết làm người, không thanh cao giống như Trình Uyển Ý, làm
bạn gái cũng không tệ.”
Một đám tiểu nam sinh không có mắt nhìn, khóe miệng Chi Chi co rút: “Còn gì nữa không?”
“Còn nói Trình Uyển Ý là nữ thần, theo đó cô ta cũng nhận luôn, dù sao thì
tính tình lớp trưởng cũng tốt, có thể nhẫn nhịn.” Vương Thi Di hồi
tưởng, thuật lại nói: “Sau đó hình như Hàn Tông nói lớp trưởng đối xử
với cậu tốt nhất, bọn họ nói cậu ấy không có mắt nhìn, cậu….”
Chi Chi khích lệ cô: “Nói hết đi, mình không tức giận, chỉ muốn nghe xem thử.”
Vương Thi Di cười ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Nói cậu không dễ chung sống, tính khí lại cực kỳ nóng giận này nọ.”
Chi Chi cúi đầu gắp chút rau, hỏi: “Không có logic, có phải nói mình ‘Người xấu xí nhiều tác quái?’”
Vương Thi Di dừng lại.
“Không có gì, mình không tức giận.” Cô bình tĩnh hòa nhã nói, “Bộ dạng mình
cũng chẳng phải có diện mạo khác lạ, chỉ là đứng cùng với Trang Gia Minh thì chênh lệch hơi lớn mà thôi, mình hiểu.”
Vương Thi Di vội
vàng bổ sung: “Cậu cũng không phải không biết, lời nói trong miệng nam
sinh chẳng có câu nào nghiêm túc, có quỷ mới tin bọn họ.”
Chi Chi nhún nhún vai, “Không sao, ăn cơm đi, đợi lát nữa có đi tới quầy bán đồ ăn vặt không? Mình muốn mua hộp sữa chua.”
“Đi, mình hết trà túi rồi.” Vương Thi Di nuốt câu nói kế tiếp vào bụng.
Ngoài miệng nói không thèm để ý, chứ thật ra Chi Chi vẫn có chút để ý.
Sau khi tắt đèn, cô nằm trong màn, bật đèn pin soi gương, nhìn ngắm khuôn
mặt mình. Ánh sáng lay động, cô gái mười sáu tuổi trong gương, trên mặt
vốn đầy sức sống, hai gò má không thấy cả lỗ chân lông, nói xinh đẹp thì có thể trái lương tâm, nhưng nói thanh tú thì không quá đáng.
Người xấu xí nhiều tác quái? Cô xấu xí ư?
Chi Chi tắt đèn pin, chôn đầu trong gối, cả người khó chịu.
Làm thanh mai của nam thần, bị người ta soi mói tựa như là chuyện đương
nhiên. Mười sáu tuổi đời trước, cô cũng bị đâm chọc như vậy, nhưng khi
đó, cô đối mặt với bộ dạng vui vẻ điềm đạm khí chất xuất chúng như Trình Uyển Ý cũng không có can đảm đáp trả, có khi…. Tự ti.
Chi Chi trở mình, những ký ức vụn vặt nảy lên trong đầu. chính
Cô cầm bài tập vật lý đi hỏi Trang Gia Minh, cậu đang giảng bài cho Ninh
Mân, nói giải thích xong đề này sẽ giảng cho cô. Cô đứng bên cạnh chờ,
kết quả Ninh Mân nghe giảng bài xong, hỏi cô: “Quan Tri Chi, đề nào cậu
không hiểu?”
Cô thành thật chỉ đề bài cho cô ta, Ninh Mân liền
rất nhiệt tình nói: “Mình sẽ giảng cho cậu, vừa đúng lúc để lớp trưởng
có thời gian rảnh đi toilet cái.”
Cô không có lý do gì từ chối nên đồng ý.
Ninh Mân vội giảng bài cho cô, thái độ rất nhiệt tình: “Cái này mà cậu cũng
không hiểu à, rất đơn giản, áp dụng công thức là được.”
Cô nghe
không hiểu, lại ngại đi hỏi Trang Gia Minh lần nữa, nếu không thì không
cho Ninh Mân chút mặt mũi, nên hàm hồ đáp một tiếng.
Kết quả thì sao.
Tất cả mọi người nói Ninh Mân nhiệt tình hào phóng, không giấu giếm, hỏi gì đáp nấy, đối nhân xử thế tốt vô cùng. Trong miệng Ninh Mân thì cô lại
như thế này “Đề này mình giảng cho cậu rồi mà, sao cậu lại sai rồi?”Là
cô gái hồn nhiên ngu dốt không chịu nổi, gỗ mục khó điêu khắc.
Mắc thêm lỗi lầm nữa, có nhiệt tình học tập hơn nữa cũng sẽ bị đả kích, cô
cũng tin câu đánh giá là mình đần, dứt khoát bỏ mấy môn này, lúc vừa
xong lớp mười, cô rời khỏi lớp thực nghiệm.
…………..
Không,
cô không nghĩ rằng nguyên nhân thất bại của mình là ở Ninh Mân. Cô ta
chỉ là bạn học, mặc dù có chút thủ đoạn, cũng chỉ là đả kích trên đầu
lưỡi, chưa từng chân chính thật sự làm chuyện xấu, đẩy trách nhiệm lên
trên người bên cạnh là đáng xấu hổ.
Đây chỉ là một nguyên nhân khơi dậy tự ti trong lòng cô.
Rất khó nói trong lòng như vậy là do ai tạo thành.
Có thể là ba mẹ, họ sợ cô không hiểu chuyện, không chăm chỉ học hành, bỏ
qua cơ hội thay đổi số mạng duy nhất, cho nên chèn ép nhiều mà khích lệ
ít, hở một tý là lấy Trang Gia Minh ra làm ví dụ, “Lần này con thi tốt
là may mắn, không nên kiêu ngạo tự mãn, xem Gia Minh đi, cậu ấy thi
nhiều lần đứng đầu.”
Họ muốn dùng cách này để khích lệ cô, vậy mà giữa người với người nhất định có khoảng cách, vật tham chiếu của cô
quá lớn, vội vàng đuổi không kịp trong lòng liền e sợ. Sau đó lại có
thêm Ninh Mân, Trình Uyển Ý, so sánh với ngọc sáng như vậy, lại thêm là
thanh mai của nam thần, khó tránh khỏi bị đám tình địch soi mói… Rất
nhiều nguyên nhân cộng lại, mới dẫn tới kết quả cuối cùng.
Nhưng
số cô cũng không tệ lắm, chờ qua lớp phổ thông, giáo viên dạy tiết tấu
chậm, cô cách xa Trang Gia Minh, nên cũng cách xa môi trường tràn đầy
thù địch, từ từ theo đuổi tiến độ, xây dựng lại lòng tin, thành tích dần ổn định lại.
Đáng tiếc khi đó, cô đã nhận định mình và bọn họ
khác biệt một trời một một vực, một lòng yên ổn sống trong lớp phổ
thông, cũng chẳng muốn cố gắng thêm một chút để vào lại lớp thực nghiệm
một lần nữa.
Dùng tương lai nói, đó chính là không ra khỏi khu thoải mái.
Nhưng, cô thật sự kém như vậy sao? Chi Chi gối đầu lên cánh tay, chẳng hề thấy buồn ngủ, đúng lúc này, điện thoại bên cạnh gối đột nhiên sáng lên.
Cô liếc mắt, là Trang Gia Minh gửi tin nhắn tới: [Đã ngủ chưa?]