Lễ quốc khánh của Chi Chi trôi qua hết sức bình thản, phần lớn thời giờ
đều dùng để làm bài tập và học tập. Cha Quan, mẹ Quan thấy cô nghỉ mà
cũng cố gắng như vậy, tương đối vui mừng, cảm thấy rốt cuộc con gái cũng hiểu chuyện, cảm thấy hận không thể một ngày ba nén hương an ủi lão tổ
tông.
Vậy mà, Chi Chi biết rằng, cô có thể ngồi yên học tập chăm chỉ, nguyên
nhân quan trọng nhất không phải là "Đọc sách" , mà là điện thoại thông
minh còn chưa xuất hiện, ít kích thích(tác động) từ bên ngoài, không dễ
bị phân tán chú ý. Nếu bây giờ có điện thoại thông minh trên tay, năm
phút đồng hồ một wechat, mười phút một cái weibo mới, coi như cô là
người trưởng thành tự chủ cũng gánh không được.
Cho nên cô đã quyết định không mua điện thoại di động hoặc máy tính
trước khi tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học— hết cách rồi, tự chủ kém cần người người ngoài kiểm soát, trước kia cô vì ít chơi điện thoại di
động, trước kia cô ngồi ở phòng khách làm việc để ít chơi điện thoại
hơn, điện thoại di động ném vào phòng ngủ sạc điện, nghĩ tới muốn lướt
tin trên weibo phải đứng lên vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra, phiền toái
như vậy, trong mười lần có thể nhịn được tám lần!
Lạc hậu chục năm cũng có chỗ tốt.
Hằng ngày Trang Gia Minh cũng không khác biệt với cô lắm, sáng sớm thức
dậy đơn giản lấy đồ ăn ăn sáng, sau đó tắm giặt phơi quần áo, lau nhà,
làm xong việc nhà liền hẹn Chi Chi đi thư viện làm bài tập, buổi trưa đi nhà ông bà ăn cơm, buổi chiều mượn sách ở trong thư viện, đọc thêm.
Dù sao thư viện ở huyện, sách không nhiều lắm, phần lớn là sách nổi
tiếng. Có lúc anh đọc văn học tiểu thuyết, có lúc đọc truyện ký, rảnh
rỗi nhàm chán mượn sách hướng dẫn làm bài tập.
Lúc còn trẻ Chi Chi chưa phát hiện ra điều kỳ lạ này, vào lúc này nhìn
lại một lần nữa mới cảm thấy anh trầm ổn hơn so với bạn cùng trang lứa,
nhiều năm học hành chăm chỉ, người nhà cũng không than vãn có thi đỗ
được Thường Xuân Đằng.
Cô quyết định đi theo đèn sáng .
Nhưng dù sao Trang Gia Minh cũng là một chàng thiếu niên thanh xuân hàng thật giá thật, đương nhiên có mấy việc phiền lòng —— tối ngày hôm qua
anh đi nhà ông bà nội ăn cơm, phát hiện trong nhà có khách đến thăm, nói là con gái của bạn đồng nghiệp của bà, tuổi chừng ba mươi mấy tuổi.
Anh liền đoán được cô là đối tượng hẹn hò của cha rồi.
Thẳng thắn nói, dì kia nhìn người rất đoan trang và tốt bụng, cũng không ghét, nhưng anh chỉ cần nghĩ tới người này sẽ là mẹ kế của mình, lại
cảm thấy cả người không được tự nhiên. Bà nội hi vọng cha có người chăm
sóc, bất giác anh cảm thấy có lỗi, nhưng sắp xếp lý trí, để cho anh tiếp nhận một phụ nữ xa lạ, về mặt tình cảm lại cực kỳ khó tiếp nhận.
" Anh Gia Minh." Chi Chi gọi tinh thần anh về, "Anh có phải có tâm sự hay không? Ngồi ngây người nửa ngày."
Trang Gia Minh do dự một chút, thử hỏi dò: "Chi Chi, em cảm thấy. . . . . . Cha anh có nên tìm một người khác không?"
Chi Chi chợt hiểu, đáp: "Không tìm hay tìm đều được."
"Cha anh ở một mình, có người chăm sóc cũng tốt." Trang Gia Minh nhớ tới mấy ngày trước về nhà, kéo ra hộc tủ thấy mỳ ăn liền bên trong đã hết
đi một nửa, hết sức không có cảm giác.
Chi Chi nở nụ cười, nói: "Anh Gia Minh, anh thật ngốc, Bác Trang bao
nhiêu tuổi vẫn có tay có chân, có thể tự chăm sóc bản thân."
Trang Gia Minh mím môi, nói: "Em không hiểu."
"Là anh không hiểu." Chi Chi nói trúng tim đen, "Nếu Bác Trang có thích
đối tượng, kết hôn rất bình thường, bác còn nhớ dì, anh liền vì bác tìm
bảo mẫu bán mình cho bác, không tốt lắm đâu?"
Trang Gia Minh dở khóc dở cười, nói: "Đừng nói mò."
Chi Chi nói: "Em không nói mò, anh nói bác không ai chăm sóc, bảo bác
tìm một người khác đúng chứ? Đấy là bảo mẫu, không phải là vợ. Bác Trang rất yêu dì , anh dùng cái lý do này khuyên bác, bác chắc chắn sẽ không đồng ý."
Trang Gia Minh sợ sệt. Anh không có khuyên, nhưng bà nội khuyên, kết quả cha phản ứng giống Chi Chi nói: "Con có tay có chân, không để mình chịu uỷ khuất, mọi người cũng đừng quan tâm."
"Bác rất yêu dì, vừa nhìn thì không phải là người thích hợp sống qua
ngày." Chi Chi sờ lên cằm, giọng nói chắc chắn, "Anh muốn khuyên bác tìm người khác, phải đổi lời nói, nói ví dụ như "là người luôn muốn nhìn về phía trước ’‘ dì cũng hi vọng bác có thể hạnh phúc ’ ...."
Trang Gia Minh: ". . . . . . Em đọc tiểu thuyết hơi nhiều."
Chi Chi không có phủ nhận, ngôn tình tiểu thuyết nổi tiếng cũng có
truyền lại đời sau, chỉ nói là: "Tùy anh nói thế nào, vấn đề là ở, anh
có muốn bác trai tái hôn hay không?"
Trang Gia Minh trầm mặc không nói .
Chi Chi dùng sức nhớ lại, trong ấn tượng của Chi Chi hình như anh không
nói qua ý nghĩ của mình, chỉ nói là"Xem ý của cha" , có lẽ là gần đây cô biểu hiện rằng bản thân tương đối trưởng thành, anh mới nói ra lời
trong lòng?
"Em biết rồi, chân tướng chỉ có một." Cô nghĩ ngợi chốc lát, búng tay
một cái, "Bề ngoài Quan Conan nhìn như đứa trẻ nhưng lại thông minh hơn
người."
Trang Gia Minh, nói: ". . . . . ." Còn diễn nữa?
Chi Chi làm bộ không thấy vẻ mặt của anh, nghiêm túc nói: "Anh nói bác
chỉ có một mình, anh muốn bác có người chăm sóc, xem ra là không phản
đối bác kết hôn nữa, nhưng anh mang tâm sự nặng