Cố Lan Phức không có sức lực ăn uống, thượng thổ hạ tả, trên mặt nổi mảng đỏ hồng dị thường, cả người suy yếu không gượng được.
Hồ Chỉ Vân cả kinh không nhẹ, nhanh chóng mời đại phu tới. Đại phu bắt
mạch chỉ hỏi Cố Lan Phức đã ăn những gì. Hồ Chỉ Vân lập tức đem tất cả
nha hoàn ra tra xét một lần, lại đem tất cả thức ăn của Cố Lan Phức cẩn
thận kiểm tra nhưng tra thế nào cũng tìm ra được nguyên nhân.
Vì việc này mà cả phủ Ninh quốc công náo loạn không nhẹ, Cố gia từ trên
xuống dưới đều tới thăm Cố Lan Phức. Trong khoảng thời gian ngắn, Lung
Nguyệt cư tấp nập người đến người đi, các dạng đồ quý hiếm, đồ bổ cuồn
cuộn không ngừng mà đưa lại đây.
Cố Cẩm Nguyên ở cùng chỗ với Cố Lan Phức cũng được không ít người tới
hỏi thăm, chậm rãi cũng liền gặp qua không ít người trong phủ.
Cố gia đại phòng trưởng tử tên Cố Trường Tín, cùng với Cố Lan Phức là
anh em sinh đôi, thế nhưng lại là một người lương thiện, chẳng qua tính
tình quá mềm yếu, không có phong thái giống như là có thể gánh vác gia
nghiệp. Con thứ kêu Cố Trường Càng, mới mười ba tuổi, bộ dáng tuấn tú,
so với Cố Trường Tín còn chững chạc hơn không ít. Chỉ là tính tình trầm
mặc ít nói, xem tướng qua thì thấy đây là một nam hài tử thú vị, giống
như một con hổ đang ẩn nhẫn chờ thời cơ để hành động.
Cố Cẩm Nguyên đem tình huống trong phủ âm thầm bình phán một phen. Nghĩ
nếu có một ngày, Quốc công phủ này rơi vào tay Cố Trường Càng thì còn
tốt, còn nếu như để Cố Trường Tín tiếp quản, chỉ sợ là sẽ cứ như vậy suy bại đi.
Còn Cố Lan Phức liên tiếp ba bốn ngày như vậy thượng thổ hạ tả, nàng vốn dĩ là một cô nương, thân thể không có bao nhiêu da thịt, mấy ngày lăn
lộn tự nhiên là yếu ớt suy nhược, gầy gò không chịu nổi..
Sự tình tới nước này, Cố Cẩm Nguyên cũng không ngờ rằng sẽ nghiêm trọng
đến thế. Lẽ ra Cố Lan Phức bị bệnh đã nhiều ngày, hẳn là đã phải sớm
ngưng sử dụng đào hoa phấn, như thế nào còn không thấy tốt lên? Chẳng lẽ Cố Lan Phức này thân thể yếu ớt, bị một chút mà cứ thế mà không thể
phục hồi được nữa hay sao.
Sau nàng chuyên tâm quan sát mới phát hiện, hóa ra vì người trong phủ cứ tới tới lui lui, Cố Lan Phức lại muốn giữ thể diện, không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt chính mình ảm đạm. Phàm là một người tới, nàng lại dặm đào hoa phấn một lần, ít nhất nhìn qua còn tốt một chút.
Cố Cẩm Nguyên thấy thế, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ Ninh
Quốc công phủ Đại tiểu thư, bệnh đến như vậy rồi vẫn phải cố giữ mặt
mũi.
Kỳ thật tuy rằng Cố Cẩm Nguyên cảm giác được Cố Lan Phức đối chính mình
có ý thù địch khá lớn, còn cố ý đưa đào hoa phấn tới để hại nàng bị lên
sởi. Nhưng rốt cuộc cũng không phải thâm thù đại hận, cũng không đến mức thật sự đem nàng ta hại thành ra thê thảm. Chỉ là nàng không nghĩ tới
hiệu lực lại lớn như thế, hai là không nghĩ tới nàng ta thế nhưng kiên
trì không ngừng dùng đào hoa phấn.
Hiện tại với tình cảnh này, Cố Cẩm Nguyên muốn qua chỉ điểm cho nàng ta
một chút, để nàng ta nhanh chóng ngừng dùng, miễn cho huỷ hoại thân
mình.
Trong lúc Cố Cẩm Nguyên đang nghĩ cách làm sao để âm thầm khuyên nhủ Cố
Lan Phức, Hồ Chỉ Vân ở đó đã mời tới một vị đại phu, vị này đại phu họ
Lý, là ngự y trong cung, kinh nghiệm cực kỳ.
Vị ngự y này tới, đầu tiên là cẩn thận đề ra nghi vấn một phen, lúc sau
liền quan sát lọ đào hoa phấn, lại đem đồ vật ngày thường Cố Lan Phức
dùng đến điều tra qua, cuối cùng nói: “Sợ rằng đào hoa phấn này có vấn
đề!”
Đào hoa phấn?
Hồ Chỉ Vân kinh ngạc, đào hoa phấn này là do nhà mẹ đẻ nàng gửi tới,
trăm triệu lần không có khả năng có vấn đề, hơn nữa ngẫu nhiên nàng cũng dùng a!
Ngự y kỳ thật cũng cảm thấy việc này khó có thể tưởng tượng, bất quá hắn vẫn là nói ra phân tích của mình: “Cô nương mạch trung, mạch chính
không có lực, thêm huyền tượng, mạch vị khi thì yếu ớt, khi thì nặng nề, dò xét một hồi, suy đoán xem xét đều như là đã từng cùng dược vật có
quan hệ. Lại nhân việc cô nương ngày gần đây thường dùng nhất là đào hoa phấn. Hạ quan cho rằng, có lẽ cùng phương thuốc nào đó trong đào hoa
phấn có vấn đề. Phương thuốc trong đào hoa phấn, cẩn thận xem xét, có
thể nhất chính là thảo xuyên ô.”
Hồ Chỉ Vân càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng được, ngẫm lại đều
là không thể, đây là đồ lấy về từ nhà mẹ đẻ của chính nàng, sao có thể
có vấn đề? Lúc này Cố lão thái thái cũng tới, nghe ngự y nói xong, cảm
thấy có đạo lý. Vì thế Hồ Chỉ Vân không còn cách nào khác đành phải lấy
đào hoa phấn này đem đi.
Cố Lan Phức nghe nói sự việc có thể cùng đào hoa phấn có quan hệ liền
cảm thấy chấn động. Nàng ban đầu muốn dùng đào hoa phấn này để hủy dung
nhan của Cố Cẩm Nguyên, sao ngược lại có thể để chính mình bị mắc mưu.
Nàng đâu có sợ cái nhược lan gì gì đó đâu a!
Mà mọi ngày nàng cũng chưa bao giờ bị dị ứng với thảo xuyên ô!
Nàng trong lòng tất nhiên là không tin, tổng cảm thấy có lẽ có cách thức gì đấy, có lẽ chính là Cố Cẩm Nguyên đã hại nàng?
Không ngờ từ khi lấy đào hoa phấn này đi, thân thể Cố Lan Phức quả nhiên chuyển biến ngày càng tốt lên. Ngự y lại kê thêm mấy vị thuốc, tu bổ
nguyên khí. Không quá hai ngày, bệnh của Cố Lan Phức liền dừng, chỉ là
sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, thân thể suy yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng thêm vài ngày.
Cố Lan Phức thân thể đại thương nguyên khí, trong lòng ủy khuất, khí
giận rất nhiều. Lại nhớ tới một chuyện , Cố Cẩm Nguyên kiếp trước hình
như đã từng giúp đỡ Nhị hoàng tử điều trị thân thể, hay là nàng ta có am hiểu y thuật?
Nếu như thế, lần này chính mình đã bị nàng ta hãm hại ?
Hồ Chỉ