Đêm hôm đó, Cố Cẩm Nguyên cũng suy nghĩ cẩn thận tâm tư của mình.
Lúc đầu nàng đến kinh thành, là không phục, là trong lòng còn có oán
giận, nhìn bên ngoài tâm tình rất bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong lại tồn tại một loại phẫn hận, nàng muốn biết vì sao mẫu thân của nàng
chết, muốn biết vì sao từ đầu đến cuối ngoại tổ mẫu chưa một lần nhắc
tới phụ thân, nàng muốn biết quá nhiều, thậm chi rốt cuộc năm đó nhà
ngoại tổ mẫu đã làm sai điều gì mới luân lạc tới tình trạng kia, nàng
cũng muốn biết.
Đương nhiên là nàng rất ích kỷ, nàng biết mình chỉ là một nữ tử yếu
đuối, cũng không thể hô mưa gọi gió gì ở kinh thành này, cho nên cũng
chỉ muốn biết mà thôi.
Nàng nghĩ, mình thấy ngoại tổ mẫu và mẫu thân lớn lên ở trong kinh thành này, nếm thử điểm tâm Phong Ích lâu mà ngoại tổ mẫu đã từng nhắc tới,
nếu như còn có thể sống, cuối cùng vẫn phải rời đi, rời đi nơi nào, làm
gì, chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ sẽ về Lũng Tây, một mình trông coi phần mộ của mẫu thân và ngoại
tổ mẫu, từ nay về sau có lẽ sẽ gả cho một nam nhân thợ săn nào đó, một
người không biết kinh thành, chưa từng tới kinh thahf, sau đó bình yên
sống cả đời.
Đây là nàng đã sớm nghĩ kỹ.
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện một Thái tử, muốn thú nàng.
Mà nàng lại nghiêm túc tự hỏi có phải muốn gả cho hắn hay không.
Cố Cẩm Nguyên ôm đầu, buồn khổ ngồi ở trên giường, trong lòng nàng hiểu
rõ, mình không phải không do dự muốn cự tuyệt, mà là đang cẩn thận suy
nghĩ có muốn gả cho hắn hay không, thật ra mình đã không phải là Cố Cẩm
Nguyên trước kia nữa rồi.
Suy nghĩ như vậy cả một đêm, nàng vẫn do dự, cả người giống như chia làm hai, một Cố Cẩm Nguyên nói, nàng muốn về Lũng Tây, sống một mình qua
ngày. Một Cố Cẩm Nguyên khác lại nói, thật ra Thái tử cũng không tệ,
thậm chí trong lòng còn cảm thấy hổ thẹn, khi hắn ôm mình, còn cảm thấy
rất tốt.
Cứ như thế cả đêm không ngủ, sau khi thiếp đi, trong mộng cũng cảm thấy
hoảng sợ, trong mộng kia còn kinh dị hơn ma quái, nàng mơ thấy đôi mắt
lạnh lùng giống như muốn đóng băng vạn dặm của Thái tử, mơ thấy Thái tử
ôm mình hôn đến mức không kiềm chế được, mơ thấy mình đứng ở trên cổng
thành tiễn biệt hắn.
Đến cuối cùng, nàng lại mơ thấy rất nhiều mưa tế, những mưa tên kia đều
bay về phía Thái tử, mà Thái tử đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nàng sợ hãi, nàng liều mạng hô to để hắn tránh, hắn giống như nghe thấy, nhưng lại chỉ đứng xa xa nhìn, vốn cũng không động.
Cố Cẩm Nguyên gấp đến mức hận không thể chạy đến, chỉ là dưới lòng bàn chân lại không thể cử động được chút nào..
Đúng lúc đó, nàng chợt tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, ngay cả áo ngủ bằng gấm cũng ướt.
Nàng thở hổn hển, nhắm mắt lại lần nữa, những giấc mơ ma quái kinh dị
kia đã trở nên mơ hồ, chỉ là một màn cuối cùng kia, lại xuất hiện ở
trước mắt giống y như thật.
Nhiễm Ti nghe được tiếng động, vội vàng hỏi làm sao, nàng hít một hơi
thật sâu, để cho Nhiễm Ti mang một bộ quần áo mới đến, lại uống một chút nước, lúc này mới bình tĩnh trở lại, chỉ là dù thế nào cũng không ngủ
tiếp được, liền cứ nghiêng người dựa vào đầu giường, vén màn trướng,
nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ có thể thấy được bóng dáng cây tử đằng, khiến cho nàng
nhịn không được nhớ tới Cố Du Chính, cũng nhớ tới Thái tử.
Thái tử từng ở trong tay nàng lấy đi một mảnh tử đăng, nói nàng đừng làm chuyện xấu.
Thật ra hài tử không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh ngoại tổ
mẫu, không có người trông coi nàng. Bây giờ ngoại tổ mẫu đi sớm, trên
đời này nàng không còn chỗ nương tựa, cũng sẽ không có người đến khuyên
ngăn nàng.
Trước kia, nàng cực kỳ hận, cảm thấy hắn không hiểu, quản lý nhiều cái
như vậy làm gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại ít nhiều mang theo vài phần
tình cảm ấm áp, giống như người này rất để ý đến mình, để ý tới mình
giống như trông coi một đứa bé.
Nàng lại nghĩ tới lúc hắn cúi đầu nhìn, đuôi lông mày mang theo một chút phong tình, nói không để ý là giả dối, thật ra tâm đã sớm bị rung động.
Hắn là thật lòng muốn thú nàng, bởi vì muốn thú nàng, đồng ý buông bỏ tư thái cao cao tại thượng của Thái tử, ăn nói