Thái hậu tất nhiên không hài lòng.
Trận địa long lật người này, là bà tính toán người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ, chính mình lại bởi vậy mà gặp tai ương.
Hơi nheo mắt lại, nhớ tới lúc ấy tự nhiên có khối đá đột ngột rơi xuống
chỗ mình, thật sự là rất kỳ lạ, không có nguyên do, mình đã sớm có chuẩn bị, sao lại gặp phải chuyện này.
Thái hậu khẽ thở dài, có chút mệt mỏi nhắm mặt lại.
Những chuyện này, bà vốn cũng không muốn làm, càng không muốn vội vàng
như vậy, nhưng những chuyện xảy ra gần đây, làm cho bà luôn có lòng hoài nghi, khiến cho bà cảm giác, ở trong kinh thành, trong triều đình,
giống như xuất hiện một lực lượng bà không cách nào khống chế được,
khiến cho bà tâm lực tiều tụy, thế cho nên trong lòng mới sinh ra sợ hãi khó hiểu,
Vừa lúc đó, Hàn Thục phi ở bên cạnh âm thầm nhắc nhở, nói Cố Cẩm Nguyên đến.
Bà ngẩng đầu nhìn qua, thấy được cô nương kia.
Trong điện, mặc dù có bày trí dạ minh châu và nến phượng, nhưng vẫn có
vẻ ảm đạm, nhưng trong ảm đạm này, cô nương kia lại tỏa sáng như nắng,
giống như ánh mắt trời dưới một đóa hoa tươi, tươi mới đến mức có thể
nhìn thấy những giọt sương thấm trên mặt.
Thái hậu nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên đang chậm rãi đi tới, nhưng
lại hoàng hốt nhớ tới vài năm trước, vài năm trước, nữ nhân kia cũng
bước đi trong nắng xuân.
Trong lòng bà cười lạnh, trên mặt càng hiện ra vẻ cay nghiệt, cứ nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên như vậy.
Sau khi Cố Cẩm Nguyên đi vào, cũng không ngẩng đầu, nhưng nàng lại cảm nhận được một cỗ hơi thở âm u đập vào mặt.
Nàng bái kiến xong, liền được ban thưởng ghế ngồi, nàng dĩ nhiên không
dám ngồi, chỉ đứng ở đó, không để lại dấu vết quan sát, thấy Thái hậu
nghiêng người tựa ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, lăng la cẩm tú trên
người cũng khó dấu dáng vẻ tiều tụy, thoạt nhìn thấy bị thương không
nhẹ.
Thái hậu được Hàn Thục phi đỡ, dựa ở đó, nhưng lại câu đươc câu không
hỏi: “Người già, ít ngủ, ngủ không được, liền muốn tìm cô nương tới, nói một chút chuyện xưa bên ngoài cho ai gia.”
Cố Cẩm Nguyên cười dìu dàng: “Thái hậu đã muốn nghe, là thần nữ may mắn, chỉ là Thái hậu muốn nghe chuyện xưa gì?”
Thái hậu híp mắt: “Nói chuyện ngoại tổ mẫu ngươi, lúc bà ấy còn sống, thường nói cái gì, làm những thứ gì.”
Cố Cẩm Nguyên nghe xong, giật mình.
Mình dù sao cũng là một nữ hài tử mồ côi yếu đuối không nơi nương tựa,
nếu nói Thái hậu tôn quý trăm phương ngàn kế muốn đối phó với mình, thật sự thế nào cũng không tin, nàng chỉ có thể cho rằng, Thái hậu muốn đối
phó mình là vì ngoại tổ mẫu.
Chỉ là ngoại tổ mẫu đã mất, dù năm đó có thù hận, cũng không hung ác đuổi cùng giết tận ngoại tôn nữ người ta.
Như vậy, chỉ có khả năng, Thái hậu giết mình là muốn diệt khẩu?
Ngoại tổ mẫu biết một chút bí mật của Thái hậu, mà Thái hậu lo lắng
ngoại tổ mẫu nói những bí mật đó cho mình, nhưng mà Hoàng thái hậu, lại
không thể trực tiếp bức hỏi mình, chỉ có thể nhanh chóng diệt trừ?
Cố Cẩm Nguyên nghĩ tới đây, liền cố ý nói một vài việc về ngoại tổ mẫu,
như giúp mình chép bẳng chữ mẫu đến dạy mình thi từ vân vân, đều nói
hết.
Lúc này Hoàng hậu và Hàn Thục phi đã lui ra, thậm chí ngay cả cung nữ
cũng không biết rời khỏi từ lúc này, trong tẩm điện to, chỉ còn lại Thái hậu và Cố Cẩm Nguyên.
Thái hậu giơ tay lên, ý bảo Cố Cẩm Nguyên đỡ bà.
Cố Cẩm Nguyên đi đến, đỡ bà.
Lúc đỡ vị Thái hậu này, nàng mới cảm nhận được, đừng nhìn gấm vóc trên
người, vinh hoa phú quý, nhưng thật ra thân thể kia lại cực kỳ gầy yếu,
tay nàng đỡ tay Thái hậu càng cảm thấy nếp nhăn che kín phía trên.
Cho dù là chăm sóc cẩn thận, nhưng chăm sóc thì sao,