Trong ấn tượng của Cố Cẩm Nguyên, lúc này đã là cuối tháng ba, mặt trời
hẳn là đã sáng đẹp, ánh sáng chiếu vào trên núi, dãy núi sẽ bao phủ một
tầng màu xanh thật lớn.
Nhưng đây là mùa xuân ở Tây Sơn, không giống như ở Lũng Tây.
Liếc mắt nhìn qua, trước mặt là một con đường nhỏ hiểm trở, đi thông vào trong núi, đường nhỏ chính là một khe núi, trong khe núi sương mù mờ
mọt, giống như tầng màn che trong khuê các, gống như tiên khí bịt kín
núi non trùng điệp.
Trong không khí ẩm ướt, đi trên đá vụn và hoa cỏ màu xanh, không bao lâu giày liền ướt đẫm, có vài nữ tử đi giày lụa, giày liền dính ở trên
chân.
Thật vất vả đi vào bên trong, mọi người khẽ thở ra, đã thấy nữ quan và
thị vệ nội cung đã chờ ở nơi đó, bắt đầu an bài ngựa cho các vị nữ
quyến.
Dựa theo thứ tự, phía trước đã sắp xếp dĩ nhiên là có thể chọn, có lẽ
bởi vì những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặc dù trên mặt phu nhân trẻ
tuổi và quý nữ vẫn cười đùa, nhưng nguyên một đám đã không còn hứng thú, chỉ tùy tiện lựa chọn.
Đến phiên Cố Cẩm Nguyên chọn, cũng chỉ còn lại mười mấy con ngựa, nàng
không biết gì về ngựa, đang nghĩ ngợi chọn một con nho nhỏ, có lẽ mình
có thể khống chế, ai biết thị vệ trưởng kia lại nhỏ giọng nói: “Cô
nương, chọn con ngựa trắng này.”
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cảm giác được khác thường, nhìn sang, chi
thấy thị vệ trưởng kia tuổi không lớn mắt, mặt mày đàng hoàng, vẻ mặt lộ ra vẻ thành khẩn.
Nàng giật mình, không nói gì.
Thị vệ trưởng kia giọng nói như xé gió: “Kẻ hèn họ Lô.”
Hắn nói như vậy, Cố Cẩm Nguyên lập tức hiểu rõ, thị vệ trong nội cung
phần lớn đều là con cháu con lại, có thể làm đến vị trí thị vệ trưởng
này, mà lại ở đây cùng ngự giá đến Tây Sơn, vậy hẳn là xuất thân nhà cao cửa rộng, nhà nương gia lão thái thái Ninh Quốc Công phủ họ Lô, Lô gia
này chắc là con cháu cữu cữu Cố Du Chính.
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới ngày ấy, Cố Du Chính tự tay lấy lá liễu ở trên tay nàng nghịch.
Nàng cũng không tin Cố Du Chính, nhưng vào thời khắc này, nàng cảm thấy ít nhất Cố Du Chính cũng không có ý muốn hại nàng.
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, cũng không nói nhiều, chọn con ngựa trắng này.
Lô thị vệ trưởng sai người dắt ngựa tới lại đưa cho Cố Cẩm Nguyên một
cây tiêu trúc: “Trong núi nguy hiểm, nếu cô nương có gì bất trắc, có thể thôi cái này để báo hiệu.”
Thị vệ trưởng tên Lô Bách Minh, là con của biểu huynh Cố Du Chính, năm
nay mới mười chín, chưa nhược quán, càng chưa từng có hôn phối, cũng cảm thấy Cố Cẩm Nguyên mi đen như vẽ, da trắng như tuyết, cũng không phải
chưa từng gặp qua giai nhân tuyệt thế, hôm nay bị nàng nhìn như vậy,
giống như gió mát sáng sớm quất vào mặt, vui vẻ thoải mái, cảm thấy một
cỗ tê dại nổi lên từ trong lòng bàn tay.
Trên mặt hắn như bị bỏng, nhất thời tay chân lại luống cuống, vội vàng
nắm chặt tay, cúi đầu nói: “Cô nương bảo trọng, ta, ta còn có việc phải
làm, xin lỗi không tiếp được.”
Nói xong, vội gật đầu, liền rời đi thật nhanh.
Cố Cẩm Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, lặng yên một chút, đợi đến khi Đàm Ti Duyệt gọi nàng, lúc này mới tranh thủ thời gian đi đến.
**
Lần đầu cưỡi ngựa, Cố Cẩm Nguyên có chút lo lắng.
Không thể không nhìn thấy người cưỡi ngựa, ở Lũng Tây cũng có ngựa, có
khi còn có khách phương Tây buôn bán ngựa, nhưng loại người bình thường
như nàng và A Mông, nuôi không được ngựa, càng khong có khả năng có cơ
hội cưỡi ngựa. Cũng may là có Đàm Ti Duyệt, cười hì hì nới cho nàng
biết, chỉ cho nàng phải cưỡi ngựa thế nào, chỉ cho nàng phải chú ý cái
gì, thậm chí còn đưa cho nàng một cái nệm êm: “Ta đã chuẩn bị, sợ ngươi
không biết, cũng thay ngươi chuẩn bị một cái.”
Bởi như vậy, Cố Cẩm Nguyên từ từ thích ứng, cũng cưỡi được, sau khi
cưỡi, lại cảm thấy không tệ lắm, người ta nói ngựa chính là do rồng trên trời biến thành, hôm nay cưỡi, đuôi vẫy vẫy lại có cảm giác đang cưỡi
rồng bay lên cao.
Ai biết trước được những chuyện về sau, không khí dần trở nên ẩm ướt,
thậm chí còn có vài chỗ có tuyết đọng lại, mọi người đều cảm thấy lạnh,
không khỏi ảo não, đúng là mặc ít quần áo.
Cố Cẩm Nguyên cũng ngạc nhiên, chưa từng nghĩ trong núi sâu này, tháng
ba vẫn còn có tuyết đọng, trong núi ngoài núi thật sợ là không giống
nhau.
Càng đi vào trong, lại có mưa phùn, cũng không thể nói là mưa hay tuyết, rơi vào trên người, lạnh buốt, nhất thời mọi người kêu khổ thấu trời,
đều cảm thấy, nơi này chỗ nào là săn bắn, rõ ràng là đến chịu khổ.
Nhóm nữ quyến liền chậm rãi kéo dài khoảng cách, Cố Cẩm Nguyên vốn đi
cùng với đàm người Đàm Ti Duyệt, nhưng bởi vì Đàm Ti Duyệt bị kêu đến đi cùng với đường tỷ của nàng ấy, nàng liền khó tránh khỏi bị bỏ lại, vốn
muốn đu cũng với nữ quan phía trước, nhưng lại thấy Cố Lan Phức và mấy
quý nữ, mà mấy nữ tử kia vừa đúng là cô nương bên ngoại Cố Lan Phức, lập tức Cố Cẩm Nguyên vội tránh đi, liền tận lực đi chầm chậm.
Khi đi đến một chỗ dưới ngọn núi thì nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trước sau
đều không bóng người, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, liền muốn
thúc ngựa đi về phía trước, nghĩ đi đến phía trước tìm nữ quan.
Ai ngờ lúc này, chợt nghe được xa xa có tiếng sấm chớp, không ngừng vang lên làm rung chuyển cả dãy núi, giống như muốn núi lở, hơn nữa còn có
đá từ trên đỉnh núi nhấp nhô lăn xuống, cây cối càng lay động dữ dội
hơn.
?
\
Cho dù tâm tính bình tĩnh như Cố Cẩm Nguyên cũng phải sợ hãi, cưỡi ngựa
lên trước, không biết làm sao trải qua chấn động này, bạch mã cũng bị sợ hãi, không ngừng hí lên, cũng không nghe theo điều khiển, xông lên chạy nhanh.
Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, vốn là nữ tử yếu đuối, cũng chưa từng cưỡi ngựa, lần đầu cưỡi ngựa, có thể vững vàng