Rảo bước qua con phố dưới vô vàn ánh mắt dò xét, Turan mặc kệ tất cả. Nó hướng thẳng về trước, một mực đi.
Có người theo sau, không chỉ một, và số lượng ngày càng tăng thêm. Họ
không phải là đã nhận ra Turan, đơn giản nhắm vào một mục tiêu dễ xơi mà thôi.
Trên thực tế, nếu Turan cứ thế mà đi, rất khó sẽ có chuyện gì xảy ra. Đám người này e ngại lẫn nhau, sợ rằng ra tay sẽ làm lợi cho kẻ khác. Ý muốn giết chóc một du hành giả sinh ra vốn dĩ là do những
náo loạn gần đây. Tâm trí vững chắc, họ vẫn sẽ không làm ra hành động
sai lầm.
Turan không cần quan tâm. Đối phương hành động sai lầm hay không đều tốt cả, vì cơ bản, người ra tay sẽ là nó.
Turan tiếp tục đi. Cổng thành phía bắc đã ở ngay trong tầm mắt. Ở đó có không ít người lính gác được các phe thay nhau cử ra, ngoài nhiệm vụ giữ cổng thành còn có trách nhiệm coi chừng lẫn nhau. Thế nên mọi người đều rất
vui lòng ra sức. Đấy là lợi.
Thời điểm hiện tại, du hành giả sẽ
không được phép ra vào thành. Điều này được đặt ra nhằm tránh các phe di chuyển người khiến cho việc phòng vệ trở nên khó khăn. Đánh quái đã
không dễ dàng, nếu còn phải lo phòng người nữa thì không tài nào duy trì nổi.
Ngoại lệ duy nhất là viện quân dành cho khi số lượng quái
vượt ngoài dự kiến hoặc có quái mạnh xuất hiện. Nhưng thế thì cũng cần
phía cổng thành báo hiệu mới được.
Turan bước tới trước cổng thành, ngay lập tức bị cản lại. Đối phương không có hành động quá khích, ngược lại cẩn thận dò hỏi:
– Hiện tại cổng thành đã đóng. Nếu không có phận sự, phiền cậu chờ sáng mai trở lại.
– Tôi đến mở cổng.
Turan thản nhiên bảo.
Đối phương nhíu mày, nhấn giọng:
– Sáng mai trở lại.
Lời là vậy, đã có không ít kẻ đứng ra chuẩn bị đối phó tình huống xấu. Kẻ đến tất nhiên không có ý tốt, cũng chính là Turan đây.
Turan không nói nhiều thêm, đưa tay, sớm đã cầm chắc một con dao găm ném đi.
Con dao bay lên, lóe sáng; ở bên dưới, nó hạ thấp người, đạp mạnh chân
xông thẳng tới.
Hai mũi giáo đâm ra, một đao bổ xuống, phía sau
lưng còn có mấy đòn tấn công nữa chỉ chờ Turan hơi khựng bước chân sẽ
liền tàn phá cơ thể nó không chút thương xót.
Thế nên Turan
không thể dừng lại. Nó đập tới một tấm bùa, làm giảm độ công phá của hai mũi giáo đồng thời khiến cho chệch hướng; về phần nhát đao, chỉ có thể
cường hóa sức phòng thủ và tăng thêm một lớp màn chắn mà chống đỡ.
Lớp màn chắn lập tức vỡ nát. Turan tận dụng khoảnh khắc ít ỏi kiếm được
đánh bật nhát đao sang bên. Có điều, ngay khi ấy, mấy đón tấn công nữa
lại nhào tới.
Chiến đấu ở lục địa phía Tây chưa bao giờ là dễ
dàng cả, bao gồm cả hai tuần qua. Huống hồ chi, Turan còn đều là lấy một địch nhiều. Nó luôn phải tận dụng tất cả mọi thứ, và bất kì lợi thế nào có được.
Ma pháp.
Turan ngả người về trước, trong tay siết chặt một viên ngọc lam bảo, hơi cử động, nhanh chóng vẽ nên lần lượt hai vòng ma pháp.
Đây lại không phải ma pháp hai vòng. Ma pháp hai vòng không thể thi triển
trong thời gian ngắn như vậy, Turan còn chưa làm được. Đây là hai ma
pháp khác nhau được thi triển liên tục, gần như đồng thời.
Ma
pháp đầu tiên tạo nên truyền động và tia điện lên các đòn tấn công; ma
pháp thứ hai gây ra xung chấn cộng hưởng với truyền động, lợi dụng việc
các đòn tấn công bị tê liệt trong khoảnh khắc mà đánh bật chúng đi.
Tác dụng không quá tốt, nhưng dành cho Turan đầy đủ khoảng trống để tránh
thoát. Bùa chú khó thể nào đạt tới hiệu quả này bởi yêu cầu về mức độ
tương đồng và độ chính xác quá cao; trừ phi bùa chú do chính bản thân
tạo ra, và bản thân cũng là một thuật sư tài giỏi. Nhưng nếu là thế thì
thà rằng tạo một tấm bùa chú mang hiệu quả của hai phép cùng lúc, độ khó trên thực tế sẽ thấp hơn nhiều.
Thiện xạ.
Turan quay đầu, đưa tay siết chặt khẩu Mabatum, bóp cò bắn liền mấy phát. Phát đạn bắn
ra dù bất ngờ, đánh lên lớp phòng ngự của mục tiêu sẽ không thể gây ra
quá nhiều sát thương. Thế nên toàn bộ phát đạn nó đều nhắm vào cùng một
vị trí, khiến cho hai viên đạn cuối cùng xuyên qua lớp giáp, cắm sâu vào cổ họng đối phương.
Dẫu vậy, du hành giả có sức sống rất mãnh
liệt. Tên bị bắn trúng gắng gượng bổ ra một đao, tiếc là hơi mất sức,
đành lùi về tranh thủ dưỡng thương, thế lại biến thành cần đồng bọn bảo
vệ nếu không sẽ có kẻ xấu thừa cơ ra tay.
Turan thầm mỉm cười, không có đắc ý. Nó cần chính là như vậy, sẽ giảm đi rất nhiều áp lực cho bản thân.
Lúc này, một vài tên thuật sư và ma pháp sư đã có thể phản ứng kịp và thi
triển chiêu thức của mình. Bùa chú được kích hoạt và các vòng ma pháp
được vẽ nên, chỉ chờ hoàn thành thì sẽ báo hiệu cho đồng bọn tránh đi
rồi đồng loạt công kích.
Vừa đó, con dao găm của Turan ném ra từ
trước phát nổ. Vụ nổ gây nhiễu, không có tác dụng quá lớn, nhưng đủ để
khiến bọn thuật sư và ma pháp sư ngừng chiêu thức của mình lại một lúc.
Chúng sẽ nhanh chóng thay đổi vị trí và tiếp tục tấn công.
Tinh thần.
Turan tập trung, lục lọi trong trí óc, tóm lấy từ vùng đêm tối từng đốm sáng
tinh thần một. Một, hai, ba, bốn, năm… sáu. Turan đặt chúng lên vị trí
đã định sẵn, lại từ đó hình dung ra một thanh kiếm, như là được vẽ nên.
Từ đó, thứ ánh sáng màu vàng kim xuất hiện ở trước trán, nhanh chóng trôi
đến lòng bàn tay Turan rồi bị siết chặt, hóa thành chuôi kiếm, chốc kéo
dài thành một thanh kiếm.
Đây không phải là lần đầu Turan dùng
đến thanh kiếm này, và chưa bao giờ nó phải thất vọng cả. Hao tổn mặc dù lớn, trong một khoảng thời gian cũng chỉ dùng được một lần, nhưng tác
dụng luôn là đáng kể.
Cầm chắc thanh kiếm vàng óng trong tay,
Turan xoay người, tránh đi một mũi tên xé gió kèm cuồng phong vậy mà vẫn có thể đánh bật nó sang bên làm cho mất thăng bằng. Tóm lấy thời cơ,
hai nhát đao liền được bổ xuống, toàn bộ đường lui của nó cũng đồng thời bị chặn hết.
Một điều duy nhất có thể làm là vung kiếm. Và ngay
sau đó, một đường vạch ngang màu vàng óng xuất hiện, cắt xuyên qua hai
nhát đao xông thẳng về giữa trán kẻ địch trước mặt.
Nhát đao vẫn
bổ xuống, nhưng cơ thể của hai tên xấu số đã trở nên mềm oặt, ngã sang
bên như xác chết. Turan gắng chống đỡ sức sát thương còn lại, lượng khí
huyết nhanh chóng tụt chỉ còn chừng phân nửa.
Tranh thủ thời gian, nó đạp chân nhảy ngược về sau, miệng lẩm bẩm.
Lời cầu khấn.
– Một hơi thở thổi bùng lên mạng sống.
Cánh tay phải Turan với ra sau, cầm chắc khẩu Mabatum vừa được nạp lại đạn;
cánh tay còn lại của nó đưa về trước, mang theo tấm khiên chắn lấy ba
mũi tên đồng loạt bắn tới. Sức công phá của mấy mũi tên rất kém, nhưng
nếu là để bắn trúng người, nói không chừng sẽ chết ngay.
– Ngọn lửa ấy đã từng ở trong tim.
Turan tiếp tục lùi, ánh mắt bắt được một khoảng trống bất thường, chẳng chút
do dự liền giơ khiên lên đỡ. Kế đó là âm thanh như tiếng pháo nổ vang
lên, nhưng kì thực không quá lớn, càng sẽ dễ bị bỏ qua giữa cuộc chiến
căng thẳng.
Thế nhưng chấn động gây ra từ va chạm với tấm khiên
là thật sự. Chấn động mạnh tới mức khiến Turan chới với, cũng rít một
hơi bởi cánh tay đã bị thủng một lỗ lớn. Là súng bắn tỉa. Nếu không nhờ
tấm khiên, có khi toàn bộ cánh tay đã tan nát; còn nếu phản ứng không
kịp, phát bắn ấy đã vào giữa ngực rồi.
Chẳng trách đám thuật sư
và ma pháp sư rất chịu khó dành thời gian chuẩn bị thay vì lập tức thi
triển chiêu thức ngay khi hiệu ứng nhiễu kết thúc.
– Ta nắm lấy, mang đậm đà khát vọng.
Turan không vì thất thế nhất thời mà bối rối. Nó tiếp tục lời cầu khấn, đồng
thời di chuyển tránh đi ống ngắm của tên bắn tỉa. Hắn ta trong thời gian ngắn sẽ không thể bắn phát tiếp theo, nhưng không có gì đảm bảo rằng
chỉ có một tên.
Còn về phần những kẻ khác, đặc biệt là tên vừa đến với hai khẩu súng lục
trên tay, Turan cần phải đối xử cẩn trọng. Và nhất định mạnh tay.
Linh hồn.
Turan vẫn chưa thể quen với việc sử dụng loại năng lực này trong chiến đấu.
Phần lớn, nó đều dùng để nhận định tình huống, nhưng giờ khi dấu hiệu
viên đá sinh mạng đã bị bén rễ khắp, nó cần phải quả quyết.
Đưa
tay lên, hướng về phía kẻ địch, nhắm vào linh hồn chúng, tìm thấy, thèm
khát, chạm tới, bóp chặt. Những vết rễ lan ra, trông mơ hồ, chậm rãi,
hiệu quả lại đã sớm có được.
Tên đầu tiên chợt ngã khuỵu xuống,
họng há ra như cố hớp lấy từng hơi thở quý giá. Những tên khác biểu hiện có phần khá hơn, chỉ là cử động trở nên khó khăn đôi chút.
Thế
đã đủ. Turan giật thót mình, vội vàng hủy bỏ kỹ năng. Hao tổn của hành
động vừa rồi vô cùng lớn, khiến nó đánh mất bản thân, như trở thành một
kẻ thèm khát sự sống và tôn thờ cái chết. Dù cho rằng, thật sự đó không
giống như có thể gọi là hao tổn.
– Thiêu cháy kẻ thù, cũng đốt trụi hồn ta.
Câu cuối cùng của lời cầu khấn được cất lên. Turan ngẩng đầu, nâng tay,
trong cổ họng chứa lấy một hòn ngọc màu đỏ sẫm, khiến cho rực cháy, nóng rát từ đấy lan đi khắp cơ thể.
Năng lượng bùng phát cần được
tiêu hao. Turan không chút chần chừ há họng, hướng thẳng về trước, rồi
cứ thể để mặc cho sự điên cuồng dữ dội tàn phá mọi thứ.
Lửa thổi
bùng lên, lan tràn, xa khắp. Ngọn lửa mãnh liệt nhảy múa giữa trời đêm
như trở thành một vì sao sáng, soi rọi khắp cả tòa thành và hàng chục
dặm xa.
Lửa hủy diệt. Lửa cứu rỗi. Ngọn lửa của linh hồn đã từng
sống và mãi mãi sẽ chẳng chết đi, cho tới khi mọi thứ chỉ còn là tro tàn của vô vọng.
Turan bùng cháy như ngọn đuốc. Không chỉ cơ thể mà
cả tinh thần, linh hồn của nó đều đang rực lửa. Nóng rát mà không hề đau đớn, nó cảm nhận được khát vọng đang dấy lên không ngừng. Nó muốn hóa
thành kẻ mạnh, đứng phía trên, được ngưỡng vọng, ban phát niềm tin và sự hủy diệt.