Thành Tolhry, được con sông Bazuv uốn quanh từ bắc xuống tây, với hồ
Terus ở phía tây nam và rừng Throz chỉ cách chừng hai trăm cây số ở phía đông. Nhờ vị trí địa lý thuận lợi ấy mà nơi đây hoàn toàn có thể so
sánh được với thành Kalre hay cả thủ đô Lipotan về độ trù phú.
Tuy nhiên, trên thực tế, bầu không khí bao lấy thành Tolhra lại tương đối
ảm đạm, khiến cho người dân lẫn du hành giả đến rồi đều chỉ muốn rời đi
càng sớm càng tốt. Không có ngoại lệ.
Sở dĩ như vậy là bởi tòa
thành nằm dưới dự quản lý của công tước Mansoin, nổi danh với các chính
sách hà khắc và thậm chí có phần tàn bạo trong mắt nhiều người được áp
dụng lên bất kì cư dân nào sinh sống trên lãnh thổ của mình.
Thuế tăng cường cho các cửa hàng buôn bán, đặc biệt là các loại vật phẩm,
trang bị chuyên dùng cho du hành giả. Người dân tùy theo Thần cấp sẽ
phải tham gia các đợt tập trung càn quét và săn giết quái mỗi vài tháng, bất kể đang có công việc khác cần phải làm hay không.
Đặc biệt
là phí ra vào thành, thứ đã được loại bỏ hoàn toàn ở các nơi từ sau Đại
Thánh Thế. Thành Tolhry không chỉ giữ lại chính sách này, mà còn tăng
thêm số tiền phí, phí ra thành nhiều hơn gấp bội so với phía vào thành.
Chuyện đó làm cho những du hành giả vì bất đắc dĩ cần nghỉ lại trong
thành sau khi đã trả phí vào, đến lúc ra thì rơi vào tình thế lưỡng nan; cuối cùng họ dù tức giận nhưng cũng đành bất lực mà trả thêm để được ra ngoài, trốn khỏi những chính sách khác của tòa thành.
Người dân
không có tiền trả phí ra thành chỉ có thể chịu đựng các chính sách hà
khắc. Họ cật lực kiếm tiền, nhưng phần lớn đều không thuộc về bản thân.
Những người không trả nổi thuế phí hay phản đối tham gia các đợt tập
trung đều sẽ bị định tội và đối xử chẳng khác gì nô lệ.
Hoàng gia Enria không xen vào những gì đang diễn ra ở thành Tolhry. Vô số thư cáo trạng đã được gửi lên nhưng đều bị làm ngơ, chừng như ngầm cho phép.
Dần dà, mọi người đành chấp nhận thực trạng ấy, và tìm cách tránh khỏi
hoặc trốn đi.
Mặc cho những tai tiếng, công tước Mansoin vẫn nắm
trong tay rất nhiều quyền lực, có ảnh hưởng lớn đến những quý tộc khu
vực phía tây và tây bắc, bản thân cũng chính là kình địch của công tước
Isgon – người nắm quyền khu vực phía đông và đông nam của vương quốc
Enria.
Ngồi trên chiếc xe buýt chạy quanh ngoại ô thành Tolhry,
Kull thuận tiện quan sát luôn khung cảnh khắp nơi đây. Bầu không khí quả thật có ảm đạm, nhưng người dân thực tế không sống khổ cực như những gì mà người ta hay kể.
Thuế phí cao giúp cho tòa thành có được nguồn lực dồi dào để xây dựng các
loại công trình và dịch vụ công chúng. Như mạng lưới xe buýt trải khắp
nơi là hoàn toàn miễn phí, chất lượng cũng là rất tốt. Mặt khác, các mặt hàng nhu yếu phẩm được cung cấp với giá rẻ từ các cửa hàng, đồng thời
đảm bảo số lượng luôn có sẵn đầy đủ.
Thế nên, người dân sống
không khổ cực, nhưng cũng không sung túc. Còn về phần bị định tội, đó là có thật. Chỉ là dưới cái nhìn của Kull, những kẻ có năng lực mà không
đi du hành, săn giết quái ở thời đại này toàn bộ đều là rác rưởi. Tòa
thành chịu sự bảo hộ của các vị thần có thể kéo dài bao lâu, chẳng ai
dám nhắc tới hay bàn luận, nhưng cậu biết rõ rằng sẽ không là mãi mãi.
Một khi sự bảo hộ buông xuống, đám dân quèn tự nhiên sẽ biến thành một đám
vô dụng thảm hại mặc cho bọn du hành giả tùy ý chà đạp, lấn ép. Bản thân là một kẻ đã từng đứng lên từ vũng bùn dơ bẩn ấy, Kull không thể nào
đồng cảm nổi. Kẻ yếu, một khi có cơ hội, càng phải biết nắm lấy.
Nói đi cũng phải nói lại, Kull đồng thời không ưa nổi các chính sách thành
Tolhry. Quá gò ép, đặc biệt là với du hành giả đến từ bên ngoài, hay bất kì ai khác có ý định rời thành. Mà cậu, chỉ là người khách đi ngang qua thôi.
Nếu chẳng phải vì một vài chuyện nhất định phải làm, Kull sẽ không bao giờ đặt chân tới đây. Một nơi ảm đạm với đầy những điều gò bó, mặc cho mọi bất công thì một khi nổi loạn xảy ra cũng sẽ sớm chìm
xuống bởi chẳng ai nhận được lợi ích gì. Thế giới bên ngoài tòa thành
đối với họ có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều. Thật sự vô vị.
Chiếc xe
buýt tới trạm, dừng lại. Kull hơi do dự trong giây lát rồi cũng quyết
định bước ra ngoài. Trời chiều mát lạnh. Đoán chừng, đêm nay trời sẽ
mưa.
Kull sải đều bước, vừa đi vừa huýt sáo gây chú ý cho không
ít người xung quanh. Thế nhưng họ cũng chẳng lấy đó làm li kì, hơi liếc
mắt thì thôi, lại chìm đắm vào cuộc sống mưu sinh nhàm chán của mình.
Đường đi không xa, chẳng mấy chốc Kull đã tới trước một cánh cổng lớn, bên
cạnh có một người lính canh. Đối phương không buồn để ý tới cậu, nhưng
rõ ràng chỉ cần bước tới thêm vài bước, một cuộc chiến không thể tránh
khỏi sẽ nổ ra ngay.
Du hành giả, đặc biệt là những kẻ đến từ bên
ngoài, hoàn toàn không được chào đón. Kull muốn đến gần hơn, vậy thì
phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không.
Đối phương không yếu, Thần cấp tối thiểu không thấp hơn Kull; về phương diện chiến đấu, có lẽ
thiên về phòng thủ hơn là tiến công. Đáng nói hơn cả là nên có nhiều hơn một kẻ mà Kull cần đối phó ở đây, chỉ là giờ còn chưa xuất hiện.
Ngẫm nghĩ một hồi, Kull tặc lưỡi, cười trừ, đành chấp nhận sự thật: cậu
không thể đánh thắng toàn bộ mà xông vào trong. Đó đơn giản là đâm đầu
vào chỗ chết. Và do vậy, thao tác thông minh hơn là:
– Tôi tìm cậu chủ nhà Seirene.
Nghe lời của Kull, người lính canh nhăn mày, ánh mắt soi khắp từng phần cơ thể cậu, xong thì nghiêm giọng bảo:
– Thư mời?
– Không có. Là người-
Kull chưa kịp nói dứt lời thì một xung chấn mạnh mẽ gây ra bởi người lính
canh dộng ngược cây giáo của mình xuống đất đánh cho lùi lại mấy bước.
Uy lực là lớn, và đó chỉ mới là cảnh cáo.
Mắng thầm một tiếng, Kull bước tới, cố nói:
– Tôi biết cậu ta có ở đây. Nói có thành viên tổ đội Turan đến tìm, ắt cậu ta sẽ chịu gặp.
Người lính canh chẳng có vẻ gì là quan tâm, giữ nguyên cái trừng mắt chực chờ Kull tiến thêm một bước nữa thì lập tức ra tay. Người chết ở cái tòa
thành này có nhiều lắm, lại đều tái sinh cả thôi, làm đến quen rồi.
Kull biết đây là hạ sách, nhưng cậu không thể làm khác hơn. Cái tên cậu chủ
nhà Seirene này không biết vì cớ gì cứ một mực trốn ở dinh thự của mình
trong suốt khoảng thời gian gần đây. Vốn dĩ cậu định chờ cho tới khi hắn ta chịu ló dạng ra ngoài, nhưng hiện tại thời gian không cho phép.
Đáng giận hơn cả, hai người vốn là quen biết đấy, còn từng chiến đấu cùng
nhau cơ. Thế mà sau mọi thứ, giờ thậm chí phương thức liên lạc đều không có, gặp mặt càng gần như bất khả thi.
Chỉ trách Kull đã xem nhẹ
đối phương. Vốn chỉ tưởng hắn ta là một tên công tử nhà nào đó ra ngoài
tìm cách thể hiện bản thân, nào ngờ được mọi điều tra cậu đang có về đại pháp sư Velduran cùng tòa tháp Ma pháp Tối thượng ở lục địa phía Tây
đều có liên quan tới.
Mối liên quan không phải là trực tiếp,
nhưng đầu mối này Kull nhất định sẽ không bỏ qua. Hiện giờ tổ đội sẽ cần làm một trận ở chỗ tòa tháp, trọng lượng của chuyện này càng thêm nặng.
Nhìn tên lính canh không có vẻ gì là sẽ đi truyền đạt lời Kull, cậu nổi đóa, đã muốn xông vào trong bất chấp. Thế nhưng vùng lĩnh vực vừa được mở
rộng ra thì cậu liền ép bản thân bình tĩnh lại.
Quả nhiên, có không ít kẻ chỉ đang chờ cậu mất kiên nhẫn sẽ hành động ngay. Cái lũ này đúng là khó chơi.
Nhà Seirene có quyền lực rất lớn ở thành Tolhry, nhưng không thể xem thường luật pháp và quy tắc nơi đây. Lý do lại không phải vì e sợ, mà chỉ nhằm vào lợi ích. Hỗn loạn sẽ khiến mất nhiều hơn được.
Kull nghiến
răng. Bình tĩnh phán đoán tình huống không phải cách của cậu, liều lĩnh
làm ra kết quả mới là. Nếu đối phương đã e ngại hỗn loạn, vậy thì dùng
đó làm đối phương bận tay là được thôi.
Cuối cùng, vì không thể
xông vào, Kull quả quyết lấy ra một ống cây đưa lên trời, khẽ truyền vào ít nguyên khí kích hoạt. Tiếng nổ nhỏ vang lên, và ngay sau đó là một
luồng khói màu đỏ hồng từ ống cây xông thẳng lên trời cao.
Là pháo hiệu. Tên lính gác và những kẻ đang chờ thời cơ kia kinh ngạc, lập tức muốn hành động, nhưng đồng thời cũng chẳng thể làm gì hơn. Chúng
không biết pháo hiệu kia có ý nghĩa gì. Nếu chỉ đơn giản là bắn pháo,
thì đối phó với Kull là việc của đội an ninh. Huống hồ chi, đối phương
còn chưa có bước tới.
Tuy nhiên, chẳng mất quá lâu để bọn chúng
biết được chuyện gì đang diễn ra. Một bóng người xuất hiện ngay bên tên
lính gác, hai bên giao tiếp gì đó và chỉ chốc, hắn ta tái mặt, vào tư
thế chiến đấu.
Sự hiện diện của Kull khiến đối phương lo lắng,
nhưng tên lính gác không hề tập trung vào cậu mà đảo mắt quan sát xung
quanh, chuẩn bị cho bất kì điều gì có thể xảy đến.
Kull mỉm cười. Hiệu quả của pháo hiệu rất tốt. Mấy tên sát thủ cậu thuê được làm việc trên cả mong đợi.
Và chẳng thể nào bỏ qua thời cơ tươi đẹp này, Kull kích hoạt kỹ năng chủ
đạo, nắm lấy mọi chuyển động và tồn tại trong không gian. Trong khoảnh
khắc, cậu lướt tới, sải bước, đạp mạnh chân, tránh đi một mũi giáo đâm
ngang qua hông mình, lại tránh thêm một cái móc tay và một cú đá ở hạ
bộ, suýt nữa thì bị một lưỡi đao mạnh mẽ cắt ngang ngực.
Nỗ lực
là vậy, Kull vẫn không khỏi rít lên một tiếng khi ngực bị vạch ra một
đường vết thương dài. Đòn tấn công đơn giản nhưng lực sát thương không
thể nào xem nhẹ. Cơn đau càng thể hiện rõ hơn khi tâm trí cậu chợt mờ đi còn cơ thể nhất thời mất kiểm soát.
Vẫn còn may, Kull đã kịp
chạy xa vào bên trong. Có hai tên đuổi theo sát cậu, nhưng vì lý do nào
đấy chúng đi được nửa đường thì từ bỏ.
Kull biết, cậu đã tiến vào khu vực đặc thù. Nơi đây hoặc là có cao thủ tọa trấn, hoặc là có quy
tắc siêu việt áp đặt – cũng tức quyền năng của thần, thậm chí vượt lên
trên.
Kull cảm nhận được: là cái sau. Không khí an lành vừa quen
thuộc vừa bất thường nơi đây cho cậu cảm giác hệt như khi định náo loạn ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn vậy. Phấn khích đến ghê rợn.