Cho tới tận khi đuối sức, cả người mệt lả không cử động nổi nữa, Yeatra
mới tạm thời ngừng cơn hoảng loạn của mình lại. Cảm giác bất lực đáng sợ bao trùm lấy cô, và dường như để bảo vệ tâm trí khỏi chịu thương tổn
quá mức, mọi thứ ngừng hoạt động.
Yeatra vẫn thở, từng đợt nhẹ nhàng và đều đặn. Cơ thể cô nằm tựa vào chiếc ghế bành, cứng đờ.
Một vài ý nghĩ hiện lên. Yeatra run giọng, định hỏi lại thấy cổ họng khát khô, chuyển thành thốt lên với chất giọng khàn khàn:
– Nước…
Một ly nước lập tức được đưa tới bên miệng, hơi nghiêng để cho tràn ra và
Yeatra liền hớp lấy hớp để. Cô uống rất nhiều, đến tận ly nước thứ ba mà vẫn chưa thấy thỏa mãn. Thế nhưng cô quyết định ngừng lại, hít sâu một
hơi, cất tiếng:
– Làm sao cậu biết?
Yeatra đã bình tĩnh
hơn. Cô rõ là đã phản ứng thái quá, nhưng vừa nãy, cô quả thật rất sợ
hãi. Một kẻ nguy hiểm như thế, đứng trước mặt cô, rất gần, mà lại chỉ có hai người ở đây. Cô vốn đã rất khó chịu rồi, lại còn đột ngột phát hiện rằng kỹ năng chủ đạo của mình bị hắn ta biết được.
Đến cùng,
Yeatra chẳng thể làm gì hơn được, đành chấp nhận sự thật. Cô giờ cần hỏi ngọn ngành. Nếu xác định đối phương là đến theo yêu cầu của Turan, vậy
thì cô cũng không thể làm trái ý cậu ta được.
Kull chẳng chút ngần ngại đáp ngay:
– Đội trưởng cho phép. Việc tôi tới đây, trông nom cô mới là chính, lấy
bùa chú chỉ là phụ. Turan… vốn cũng không rõ cô có thể làm những bùa chú gì, nhưng thành quả hiện tại vẫn nên có. Nếu cô nhất quyết không đưa
ra, thật sự tôi rất khó biết lựa lời thế nào để giải thích cho cậu ta.
– Không đúng.
Yeatra thốt. Cô bây giờ đã bình tĩnh lại, suy nghĩ nhờ đó cũng đã trở nên rõ
ràng hơn, cực kì minh mẫn. Đối phương nói nhiều lời, nhưng trên thực tế
lại chẳng hề trả lời câu hỏi của cô.
Kull thấy thế thì cười trừ một tiếng, tỏ vẻ xấu hổ, xong mới bảo:
– Phải, tôi không nên nói qua loa như vậy. Về kỹ năng chủ đạo của cô, vì
đội trưởng cho phép nên tôi có hỏi qua mấy lần, dùng cớ như là để tiện
chăm sóc cô hơn. Với một kẻ nghiện tình báo như tôi thì rất khó kiềm chế mình khỏi chú tâm đến thông tin ấy. Nhất là, đội trưởng đối xử với cô
rất đặc biệt.
Yeatra nghe, không hề bỏ đi ánh mắt ngờ vực. Cô bắt đầu nhớ lại những gì xảy ra gần đây, và có vẻ như đối phương đã tìm gặp cô không ít lần. Nếu vậy thì nói ngược lại, giống như đây là lỗi của cô vì đã luôn tránh mặt người ta.
Lắc nhẹ đầu, Yeatra quay đi, lại
do dự thêm giây lát mới từ từ lấy ra từng tấm bùa một từ trong túi trữ
vật. Chúng đều phát ra ánh sáng màu tím – thứ ánh sáng bắt mắt và mê
người, tốt hơn hẳn đống bùa bị cô đốt hết đi kia.
Kull lập tức
tập trung sự chú ý lên đống bùa đang lần lượt được đặt trên bàn. Giá trị của chúng cao ngất trời. Yeatra chẳng rõ cụ thể là bao nhiêu, nhưng cô
chắc chắn nếu để ông lão Gaterylt trông thấy, ông ta ắt sẽ than trời
trách đất, phát điên, chẳng thèm để ý hình tượng luôn.
– Đây là…
Kull cất tiếng, dò hỏi ý của đối phương.
Yeatra không vội đáp mà chờ cho tâm tình mình ổn định thêm nữa. Xong, cô bảo:
– Tôi sẽ đưa chúng cho cậu.
Kull yên lặng đợi nghe lời kế tiếp, nhưng Yeatra chỉ nhìn chằm chằm hắn ta.
Điều này khiến cả hai bên khó xử, nhưng cô quả thật muốn xem xem phản
ứng và thái độ của đối phương như thế nào.
Cuối cùng, Kull đành chịu phép, hỏi:
– Lý do là gì? Tôi biết cô vẫn chưa chịu tin tưởng lời mình.
– Bởi vì Turan. – Yeatra cố giữ vẻ thản nhiên đáp – Tôi dám đưa, cậu dám
nhận. Nếu thật có vấn đề, tự chịu hậu quả. Tôi… cũng có sức mạnh của
mình.
Lời nói không có hàm ý đe dọa, thế nhưng lại khiến người
Kull cứng lại trong giây lát. Run sợ, có lẽ. Đó chẳng phải đến từ nỗi sợ hãi đối với đối phương, mà là những gì tiềm tàng phía sau ấy. Một kẻ
nghiện tình báo, khát vọng thông tin, càng thêm nhạy cảm với chúng.
Yeatra không hiểu rõ. Cô lấy hết sự dũng cảm để cất cao giọng, cũng chỉ hòng
chấp nhận đưa đống bùa chú ra. Cô biết bây giờ lo lắng hay e sợ chẳng hề có ý nghĩa. Cô cần phải hành động. Sự phụ thuộc mà Yeatra nhận thức
dành cho Turan không nên trở thành thứ trói buộc cô, mà nên là động lực
khiến cô phát huy tốt hơn, càng thêm có giá trị. Có lẽ cô không phải là
một người luyện chế bùa ưu tú, nhưng nhất định phải đủ giúp sức cho cậu
ấy.
Kull mỉm cười. Đó là một nụ cười chừng gượng gạo, tỉ mỉ quan
sát lại thấy được sự vui sướng và vẻ tự tin hiển lộ. Hắn ta khoái chí và hưng phấn, cực kì ưa thích điều đang diễn ra đây.
– Vậy thì tôi xin nhận. Vẫn phải nói, cô khiến tôi rất ấn tượng.
Dứt lời, Kull liền chẳng chút e ngại đưa tay bốc lấy từng tấm bùa bỏ vào trong túi trữ vật của mình.
– Tôi không cần cậu cảm thấy ấn tượng. – Yeatra theo phản xạ bảo.
– Tôi cần.
Kull cười đáp, tiếp tục bỏ bùa vào túi. Hắn ta trông điềm tĩnh vô lo, kì lạ lại càng nguy hiểm hơn trước gấp nhiều lần.
Còn may là Yeatra đã hạ quyết tâm, nên dù sợ, cô vẫn chẳng thèm phản ứng.
Cô giờ chỉ muốn đối phương mau chóng lấy hết đống bùa rồi cút đi, có thế chính mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm được. Thật sự quá mệt mỏi.
Kull đi. Hắn ta rời khỏi với vẻ háo hức, trông như một đứa trẻ vừa nhận được quà, thậm chí còn chẳng thèm câu nệ mà khoe khoang một hồi với ông lão
Gaterylt vì lo lắng mà chạy tới kiểm tra.
Yeatra mặc kệ. Cô ngồi
nhìn lên chiếc bàn nơi vẫn còn vương lại đôi chút đốm sáng màu tím nhạt
sẽ sớm mất đi hết, ý nghĩ miên man.
– Cô giao bùa chú thành phẩm cho cậu ta rồi?
Ông lão Gaterylt cất tiếng hỏi. Ông ta không cảm thấy bất ngờ, vì nghĩ rằng chuyện đó là đương nhiên bởi mối quan hệ giữa hai người. Thứ ông ta
quan tâm hơn cả là đống bùa được giao đi kia.
– Không có gì quan trọng. – Yeatra hời hợt đáp – Tôi cũng chỉ là làm chơi mà thôi.
– Làm chơi à. Ha ha!
Ông lão Gaterylt cười giòn tan, vẻ sảng khoái giả tạo. Ông ta đã sử dụng
kiểu cười này rất nhiều lần trong suốt cuộc đời, đến cực kì điêu luyện.
Thế nhưng trong mắt Yeatra lại thành thảm hại vô cùng. Có lẽ vì cô đã
luôn ở gần đối phương đi, tự nhiên có thể thấy được nhiều hơn.
Chẳng chào chẳng đáp gì thêm, Yeatra bước trở về phòng riêng kiêm phòng
nghiên cứu và luyện chế của mình. Cô theo thói quen với tay lấy chén
thuốc uống cạn. Tỉnh táo.
‘Thiên nguyên sinh’ – kỹ năng chủ đạo
của Yeatra tương đối đặc thù, không có tác dụng gì trong chiến đấu,
ngược lại hoàn toàn phù hợp với cô. Cụ thể, kỹ năng này giúp cô gia tăng độ tương thích với các loại vật chất và năng lượng lên đến 100%.
Yeatra mới đầu không hiểu, đành phải nhờ Turan giải thích. Và sau đó, thêm một vài thử nghiệm nhỏ, cô nhận ra rằng bản thân có thể hấp thụ các loại
chất mà đối với người khác là độc tố chết người, thành như chất bổ giúp
tăng cường các mặt của cơ thể, tinh thần và cả tâm trí. Thậm chí là linh hồn.
Dược cũng là độc. Khi một thứ tích trữ quá nhiều so với sức chứa hay khả năng chịu đựng thì tự nhiên sẽ thành gây hại. Yeatra với
kỹ năng chủ đạo của mình gần như bỏ qua điểm tai hại ấy. Quan trọng hơn
cả, dược liệu đặc biệt có hiệu quả với cô. Như một món dược liệu hay
thuốc khi dùng giúp gia tăng vài bậc thuộc tính nhất định, giờ sẽ còn
tăng thêm ít bậc nữa, đồng thời kéo dài hiệu quả kể cả khi Thần cấp của
cô được nâng cao.
Dù vậy, Yeatra vẫn chẳng thấy được rằng kỹ năng chủ đạo của mình mạnh mẽ bao nhiêu cả, ngoài việc có thể giúp cô tống
hàng đống thứ thuốc vào người mà không lo trúng độc chết. Theo lời
Turan, đó là do cô chỉ mải lủi thủi trong vùng an toàn, dù có ra ngoài
du hành cũng chẳng phải đối đầu với nguy hiểm.
Yeatra gật đầu bảo đúng. Cô thấy được Turan rất nghiêm túc về điều đấy. Tuy nhiên, cô cũng đồng thời thấy được cậu ta không có ý định cho cô tham gia chiến đấu.
Có lẽ là có kế hoạch khác đi.
Sao cũng được, Yeatra không muốn
nghĩ nhiều về chuyện đó, chẳng giúp ích được gì. Đối với cô, chỉ cần tin tưởng Turan là tốt rồi, tránh gây thêm phiền phức cho cậu ta.
Như hiện giờ chẳng hạn. Yeatra đứng chống tay lên bàn, hơi tựa người về
trước. Cô hơi thả lỏng, cũng từ tốn đưa tay vào bên hông áo, vượt qua
một khe hở màu đen thăm thẳm như vực sâu rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ dài chừng hai tấc.
Túi trữ vật có thể chứa đựng được rất nhiều, cũng rất an toàn. Thế nhưng
một người nếu chết đi là có khả năng làm rơi một hoặc một vài món vật
phẩm ngẫu nhiên. Vậy nên Yeatra nhất định phải để thứ quý giá ở trong
chiếc hộp gỗ này, để dù cho có rơi mất thì vẫn còn cơ hội tìm lại.
Nói ra thì, chiếc hộp gỗ cũng là do Turan tặng cho Yeatra, nên cô càng thêm xem trọng. Cô tất nhiên không muốn làm mất nó. Cái chết vốn dĩ đã rất
đáng sợ rồi.
Đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, vài cảm xúc dấy lên chen
lấn trong tâm trí ngổn ngang của Yeatra. Cô hồi hộp, cũng rất hưng phấn. Đây là một món báu vật.
Yeatra nhẹ nhàng đặt tay lên trên mặt gỗ được vẽ đầy các đường nét phức tạp màu vàng đất pha chút ánh sáng màu
tím sẫm. Sau đó, các ngón tay của cô miết dọc theo chúng đúng theo trí
nhớ của mình.
Những đường nét nối tiếp nhau sáng nhấp nháy trong
giây lát rồi vụt tắt, cứ thế kéo dài chừng hơn mười giây. Lúc này,
Yeatra mới mở hộp, một động tác rất bình thường nhưng nếu là được thực
hiện trước các thao tác vừa rồi, hậu quả sẽ khôn lường.
Bên trong hộp là một tấm bùa, chỉ duy nhất một tấm. Yeatra đã không đưa hết toàn
bộ bùa chú thành phẩm mình làm ra cho Kull. Cô không nỡ, cũng không dám
đặt cược lớn như thế.
Một vài đốm sáng li ti màu cam lấp lánh
phát ra từ tấm bùa, đã sớm phủ khắp bên trong chiếc hộp bỗ. Chúng trông
thật diệu kỳ, đến mức khiến khóe miệng của Yeatra cứ một mực giương lên.
Tự hào, vui sướng. Đây là thứ thành quả tuyệt vời mà Yeatra có thể hào
hứng đem khoe khoang hoài, bất kì đâu, bất kì lúc nào. Chỉ là cô không
dám. Thứ này có sức ảnh hưởng quá lớn, nên đem giao cho Turan thì hơn.
Nhất định phải giao tận tay.
Kì thực, Yeatra cũng chẳng rõ vì sao tấm bùa mình làm ra lại trở nên như
thế này. Đây không nghi ngờ gì chính là một tấm bùa phẩm chất ‘Huyền
thoại’. Món đồ ở phẩm chất ấy chỉ có thể xuất hiện từ các câu chuyện
huyền ảo, truyền thuyết, hoặc được tạo nên bởi các vị thần. Đúng nghĩa
huyền thoại.
Yeatra là dựa theo sách mà làm. Theo mô tả trong
sách, phẩm chất của tấm bủa cũng chỉ nên đạt tới ‘Anh hùng’ thôi mới
đúng. Có lẽ cô đã làm sai ở bước nào đấy.
Yeatra còn chưa phải
Thần cấp 5 nữa là. Cô bối rối, nhưng đó tất nhiên không phải vấn đề. Cô
đã xem xét kỹ nhiều lần, trừ phẩm chất ngoài dự tính ra, tấm bùa hoàn
toàn đúng với trong sách. Vậy nên, mọi thứ hẳn đều ổn cả.