Đi thang máy lên đến tầng trệt của tòa nhà, vừa chuẩn bị bước thẳng ra
khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn thì ánh mắt của Darmil bắt gặp phải
một dáng người quen thuộc. Nó lập tức nhận ra đó là ai. Người này có sự
nổi bật rất lớn, còn gây ấn tượng mạnh cho nó nên muốn không nhận ra
cũng khó.
– Shelah! Em ở đây à?
Darmil cất tiếng gọi. Nó nhìn ra được đối phương cố ý chờ mình ở đây, chỉ là ra vẻ rằng tình cờ gặp mặt.
Shelah làm bộ ngạc nhiên, quay sang, cười một tiếng rồi bảo:
– Đến xử lý một số thủ tục cho tổ đội. Anh thì sao?
– Đấu trường giả lập. Đánh vài trận cho khuây khỏa.
Darmil thản nhiên đáp, không có ý nói thêm điều gì hay cả thắc mắc lý do thật
sự đối phương có mặt ở nơi này. Lần đầu gặp, nó đã lập tức yêu thích cô
nàng rồi, nhưng sau đó phát hiện ra mối quan hệ của cô ta với tổ đội thì lại thôi, quyết định không tiến tới nữa. Dù sao thì dính tới tổ đội,
vẫn là nên tránh làm loạn thì tốt hơn.
Chờ mãi không thấy Darmil nói gì, Shelah bèn quay đi, hơi nghiêng đầu lại, nhẹ giọng nói:
– Anh đi theo em.
– Được.
Cứ thế, hai người dẫn nhau ra một quán nước ở gần đấy có trang trí khá bắt mắt. Chọn một vài thức uống đơn giản xong, Shelah mở lời:
– Đồng đội của anh đâu cả rồi?
– Có việc nên tách ra. Đoán chừng sẽ sớm tụ họp thôi.
Darmil trả lời một cách hời hợt. Nó có ngốc thế nào cũng biết chuyện Turan bị
tóm đi hay cả những gì Kull đang gấp rút làm là không thể tiết lộ cho
người khác. Lại nói, câu hỏi của Shelah cũng chưa chắc mà nhằm vào họ.
– Mấy ngày vừa qua em làm gì?
Darmil hỏi. Nó chẳng phải là tò mò muốn biết, đơn giản là kiếm chuyện để nói
thôi. Du hành giả với nhau, câu hỏi này khá thông thường, đối phương
muốn trả lời thế nào cũng được, rồi cứ thế mở rộng câu chuyện.
Chỉ là khác với suy nghĩ của Darmil, Shelah e dè nói:
– Anh đừng hỏi. Cho tới giờ em mới biết du hành giả mà không có ai hậu thuẫn khó khăn nhường nào.
Nghe vậy, Darmil hơi có ý quan tâm, lại thôi, để cho đối phương giữ quyền chủ động. Giờ coi như là giết thời gian đi.
– Anh định chừng nào thì ra khơi?
Câu hỏi của Shelah làm Darmil không khỏi chau mày hồi lâu. Bản thân nó chưa từng nghĩ nhiều về chuyện ra khơi, nhưng nhớ lại thì mình cần đi sang
lục địa phía Tây, mà nếu thế thì ra khơi hẳn là không thể tránh khỏi. Có lẽ, kế hoạch của Turan cũng tính tới chuyện này rồi đi.
Chỉ tiếc là chi tiết kế hoạch, Darmil chẳng biết bao nhiêu. Dù là biết, nó cũng
khó mà nhớ hay hiểu cho đúng được, nên lại càng cảm kích đội trưởng khi
loại bỏ cho mình mớ phiền phức đó.
– Không rõ. Kull hẳn là biết.
Darmil thành thật đáp. Nó chẳng buồn thắc mắc vì sao Shelah lại tìm mình mà
không phải người đồng đội đáng tin cậy hơn kia. Tất nhiên, nó cũng chẳng phải là chán ghét.
Shelah nghe xong chợt như muốn hỏi thêm gì
đó, lại biến thành trầm mặc. Cô nàng nghĩ ngợi hồi lâu, mãi cho đến khi
hai thứ thức uống được mang lên mới cất tiếng:
– Anh… có nghe nói gì về tổ đội Athenia không?
Darmil không biết, nhưng nó nghe được từ giọng của Shelah sự khẩn thiết. Đây
có vẻ như là một điều cực kì quan trọng đối với cô nàng. Đã vậy, nó cũng muốn nghĩ kỹ rồi mới trả lời.
Tổ đội Athenia là một cái tên lạ,
nhưng Darmil đã từng nghe qua ở đâu đó. Xâu chuỗi mọi việc lại trong khả năng của mình, nó có thể mơ hồ đoán ra rằng có liên quan tới kế hoạch
của Turan.
Đó đã là cực hạn. Ít nhất thì giờ Darmil có thể xác
định rằng Shelah có thể có được thông tin mình cần từ Kull. Cậu ta hẳn
là rõ ràng.
– Hay để anh gọi cho Kull?
Darmil đề nghị. Nó
hoàn toàn có thể liên lạc với anh chàng thám đạo và bảo cậu ta tới chỗ
mình ngay. Đây đều là do chính Kull nhấn mạnh nhiều lần, rằng bất kể
chuyện lớn hay nhỏ, nếu như cần thì nhất định phải báo.
Darmil
lại không ưa thích như thế. Kull gây cho nó cảm giác bị giám sát quá
mạnh, nên nếu là có thể, nó sẽ không báo cho cậu ta. Dù sao thì cho tới
giờ, mọi chuyện vẫn đều tốt cả.
– Cái đó thì không cần. – Shelah đáp ngay – Vậy được rồi, anh uống đi.
Dứt lời, cô nàng còn không quên mỉm cười tỏ vẻ cảm kích. Rất có ý tứ.
Buổi trò chuyện giữa Darmil và Shelah không kéo dài lâu. Đối phương trông
chừng rất bận rộn, tranh thủ gần gũi với nó một hồi rồi chạy đi, trông
bộ dáng thật là dễ thương, khác rất nhiều so với lần đầu gặp mặt. Du
hành giả đều thường thay đổi lớn như vậy, Darmil gặp đã nhiều trường hợp tương tự rồi.
Shelah vừa đi chưa được bao lâu thì một luồng cảm
giác nguy hiểm quen thuộc chợt xuất hiện khiến cơ thể Darmil lập tức
phản ứng lại, vung tay chặn lại một con dao găm sắc bén suýt nữa thì cắt ngang cổ mình.
– Cậu không thể thôi trò này sao?
Darmil lên tiếng, không buồn giấu đi vẻ bực tức. Anh chàng thám đạo của tổ đội rất hay dùng phương thức này để gặp nó, dù bị lỡ tay đánh trọng thương
mấy lần vẫn không chừa.
Trước đây, Darmil cũng chẳng có bực tức
gì, còn cảm thấy thú vị. Thế nhưng hôm nay sau khi gặp Shelah, lại còn
nhớ về lúc Turan bị tóm đi, nó không bình tĩnh nổi.
– Giận rồi ư?
Kull cười nói vẻ châm chọc, liếc thấy ánh mắt không vui của Darmil thì lại thôi, vội vàng đổi thái độ, bảo:
– Cô ta cũng nằm trong một phần kế hoạch của đội trưởng.
Darmil nhíu mày, hỏi:
– Vậy sao cậu còn trốn làm gì?
– Tôi là vừa mới tới nha!
Kull vờ giải thích, chẳng có chút vẻ thành thật nào. Vỗ vai Darmil mấy cái, cậu ta nói:
– Đừng nghĩ nhiều. Có đội trưởng lo liệu, số của cô ta không bạc.
– Ừm.
Gì chứ nếu là về Turan, Darmil hoàn toàn tin tưởng. Nếu không thì nó đã
chẳng yên lòng để Shelah rời đi mà chẳng có một lời giải thích hay trấn
an nào.
– Được rồi. Đi thôi.
Kull nói rồi quay người bước đi với hai tay chấp sau đầu, vẻ bất cần. Darmil không nhịn được hỏi:
– Đi đâu?
– Thành Tailor.
– Bây giờ?
Darmil thắc mắc. Nó còn chưa ăn gì cả, rất đói. Thứ thức uống nó chọn đại từ
thực đơn của quán nước vừa nãy còn làm cho cơn đói tệ hơn. Hơn cả, nếu
nó nhớ không nhầm thì trưa ngày mai mới nên là lúc khởi hành.
– Phải. Sự tình tiến triển có phần thuận lợi hơn dự tính. Giờ khởi hành thì quá nửa đêm đã có thể tới nơi rồi.
Khoảng cách giữa thành Carne và thành Tailor không quá xa, đám quái giờ cũng
chẳng thể làm khó được Darmil và Kull, kể cả khi có là ban đêm đi chăng
nữa.
– Đừng lo. Tôi có mua sẵn bánh mì, thịt và rượu cho cậu ăn xả láng trên xe rồi.
Có lời bổ sung này của Kull, Darmil mới sảng khoái đồng ý. Hai bóng người
cứ thế lẳng lặng biến mất trong đêm, để lại vài tiếng cười giòn thỉnh
thoảng vang lên nghe ra có phần ghê rợn.
Đoạn đường tới thành
Tailor tương đối yên bình, điểm xấu là mấy đám quái trên đường đã chẳng
còn có thể gây hứng thú cho Darmil và Kull nữa chứ đừng nói chi là gây
khó khăn, hoàn toàn trở thành một mớ phiền phức. Mặc dù bản thân Darmil
vẫn mong gặp phải một vài con quái tinh anh, hoặc thậm chí là thống
lĩnh, nhưng tiếc là không có con nào xuất hiện. Nhàm chán.
Đúng như Kull dự tính, chỉ vừa quá nửa đêm, cả hai đã đặt chân đến thành Tailor.
Trên đường đi, đồ ăn Kull chuẩn bị không được ngon lắm nhưng Darmil vẫn ăn
đến no căng bụng, giờ chỉ muốn đánh một giấc cho đã. Còn về phần anh
chàng thám đạo, cậu ta vừa đi cùng nó tới chỗ quán trọ xong thì có việc
trốn mất, cũng chẳng biết là đi đâu.
Đang vội bước qua sảnh,
Darmil bất ngờ dừng lại, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về một phía. Nơi đó
đặt một chiếc bàn nằm ở góc tối, và nếu không cẩn thận chú ý thì sẽ rất
dễ dàng bỏ qua một bóng người nhỏ nhắn đang cúi đầu nhìn mông lung vào
trong cốc ca cao nóng đã sớm nguội lạnh.
Là người quen. Darmil
nhận ra ngay đối phương, nhưng nó lại không chắc bản thân có nên tới gần bắt chuyện vào lúc này. Mặt khác, Turan cũng đã nhắc qua một lần rằng
không nên làm phiền người ta nếu không có lý do.
Tuy nhiên, càng
nhìn dáng vẻ buồn tủi đáng thương ấy, Darmil càng không chịu nổi. Tâm
tình của nó nổi lên xung đột, và chẳng mấy chốc nó liền đưa ra quyết
định.
– Natyr.
Darmil gọi nhỏ chỉ đủ để đối phương nghe được, cũng cố tình giữ một khoảng cách ngắn để tránh hù dọa.
Cô nàng người mèo mới đầu không thèm phản ứng, nhưng dường như sực nhận ra giọng của Darmil, liền rùng mình một đợt, lại ngước đầu lên. Đôi mắt
của cô ta tĩnh lặng vô hồn, hoàn toàn thuộc về một kẻ chẳng còn thiết
sống nữa.
Thấy đối phương đã nhận ra mình, cũng không có ý phản đối, Darmil bèn ngồi vào bên cạnh, hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Bộ dáng ân cần cùng lời nói dịu dàng của Darmil trong thời khắc này chạm
vào lòng của Natyr như ngọn lửa chợt bùng cháy giữa đêm đen vô vọng.
Giọt nước tràn ly, cô ta òa khóc cho thỏa tâm tình, thế nhưng lại chẳng
có giọt nước mắt nào ứa ra cả. Đều đã khô cạn hết từ lâu rồi. Thật đáng
buồn thay.
Darmil vội vàng ôm lấy cô nàng người mèo, vỗ về đối
phương, cũng tinh ý liếc mắt nhìn một lượt mấy người đang ở quán trọ,
khiến họ biết ý tứ mà tránh đi. Đây không phải là chuyện mà họ nên quan
tâm.