Thấy Nalisha không có ý đáp lời, công tước làm ra vẻ sực nhớ gì đấy, nói:
– Cách đây vài ngày, người của tôi có bắt được một tên tội phạm truy nã, nghe chừng có liên quan đến tướng quân đây thì phải.
Nalisha hơi nhíu mày. Cô biết đối phương lại bắt đầu muốn gây khó dễ. Đã như
vậy, cô cũng muốn xem xem chiêu trò của hắn ta lần này là gì. Mau chóng
giải quyết cho xong, biết đâu cô còn có thể dựa vào đây khiến hắn ta im
miệng trước đề nghị của mình tới hoàng đế.
Theo đó, Nalisha chủ
động ngồi vào ghế. Công tước thấy thế liền hào hứng ngồi ở đối diện, ngả lưng cho thật thoải mái rồi mới lên tiếng:
– Chuyện xảy ra ở
thành Gaksong. Tên tội phạm trong lúc theo đuôi một đội ngũ du hành giả
với ý đồ xấu thì bất ngờ bị chính đội ngũ du hành giả ấy giăng bẫy tóm
được. Vì lý do nào đó mà tên tội phạm được thả ra, nhưng là một người
luôn đấu tranh vì công lý như tôi thì tất nhiên không thể buông tha cho
hắn ta được. Và thế là…
Vị công tước nói đến cao trào thì ngừng
lại, cố tình làm ra vẻ khát nước. Nhưng Nalisha hoàn toàn không động
đậy, rất nghiêm nghị kiên nhẫn chờ đối phương tiếp tục câu chuyện.
Thấy chủ nhà nhất quyết không chịu tiếp đón mình, công tước cũng đành thôi,
thở hắt một hơi, còn đằng hắng thêm một tiếng rồi mới bảo:
– Thế
là thuộc hạ của tôi thừa lúc tên tội phạm còn chưa hoàn toàn khôi phục
trạng thái ra tay bắt được hắn ta. Vốn dĩ tôi đã định lệnh tống tên tội
phạm vào ngục giam của thành Gaksong và giao hắn ta cho quân hoàng gia
chịu trách nhiệm, nhưng bỗng chốc tôi hơi có cảm giác bất an nên quyết
định tạm thời giữ lại, từ từ tra khảo. Và ngài biết hắn ta đã khai cái
gì không?
Nalisha không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương. Công tước lần này cũng chẳng dây dưa quá nhiều, liền tiếp tục:
– Hắn ta một mực khẳng định rằng là do ngài sai khiến! Còn đe dọa rằng
nếu thuộc hạ của tôi chậm chạp không thả hắn ta ra thì sẽ phải đối mặt
với cơn giận của ngài.
Nalisha bây giờ mới nhếch mép lên phản ứng lại lời của đối phương. Hôm nay công tước quả thật chịu cất công, bịa
ra hẳn một câu chuyện kì thú và đặc sắc. Tin chắc rằng nếu Nalisha thắc
mắc về chi tiết, ông ta cũng sẽ thốt ra đến ngọn ngành.
Kì thực,
câu chuyện mà công tước vẽ nên mặc dù không lừa được Nalisha hay bất kì
ai ở cùng tầng lớp với cô, nhưng tác động của nó tới người dân lại là vô cùng lớn. Họ khó mà phân biệt được thật giả, vì thế chỉ cần xuất hiện
một vài chi tiết mà họ có thể tin vào và hiểu được thì sẽ dễ dàng cho đó đúng là sự thật.
Thậm chí, công tước nhiều khả năng đã chuẩn bị
sẵn sàng việc phao câu chuyện này đi khắp nơi kèm theo bằng chứng gần
nửa là xác thực rồi. Nói cách khác thì ông ta đang ngầm uy hiếp Nalisha.
— QUẢNG CÁO —
Nalisha không hề nao núng trước đối phương. Có điều, cô vẫn lo lắng về những chuyện đã diễn ra.
Lời của công tước không hoàn toàn là bịa đặt, mà dựa trên các đầu sự thật
mấu chốt, chính nhờ thế mà khiến độ tin cậy của câu chuyện tăng cao. Có
lẽ, việc ông ta bắt được tên tội phạm truy nã là thật, và rất rõ rằng
thuộc hạ của ông ta đã được ra lệnh theo dõi hành tung của tên tội phạm
đó từ trước chứ chẳng thể có chuyện trùng hợp như đã kể.
Điều mà
Nalisha quan tâm hơn cả bây giờ là liệu tên tội phạm mà công tước đang
nhắc tới đó có thật sự đã khai cô ra hay không. Cô đã dành rất nhiều
công sức và tiền của để giúp đỡ hắn ta đạt được mục đích, đổi lại là
giúp mình một việc, tất nhiên không mong muốn bị bán đứng. Kẻ thông minh như hắn ta nên biết rằng dùng cô như chỗ dựa cho mình sẽ chỉ khiến bản
thân đối mặt kết cục càng thê thảm hơn mà thôi.
– Tôi đoán là ông đã bắt lầm người. – Nalisha vẻ tùy tiện bảo.
– Không thể nào. – công tước thốt lên – Danh tính của hắn ta đã được xác
định rõ, không thể có sự nhầm lẫn. Ngài chẳng lẽ đang nghi ngờ năng lực
làm việc của tôi?
– Tất nhiên là không, ngài công tước. – Nalisha điềm tĩnh đáp – Nhưng theo lời ông nói, ông vẫn còn chưa tự thân đến
xác thực mà có phải không? Nghĩ mà xem, một đội ngũ du hành giả nào lại
dễ dàng bỏ qua tội phạm truy nã sau khi đã tóm được. Chưa kể đến món
tiền thưởng, hành động đấy chắc chắn sẽ làm dấy lên thù địch với đế
quốc. Tôi cho rằng thuộc hạ của ông đã quá vội vàng rồi.
Công
tước trầm mặc hồi lâu. Nghe Nalisha nói, giờ bản thân ông ta cũng khó mà khẳng định được. Đây về cơ bản là do chính lỗ hổng trong câu chuyện,
nhiều lắm là giúp cô kéo dài thêm chút thời gian trước khi rắc rối đâu
lại hoàn đấy. Thế nhưng Nalisha cũng chỉ cần chút ít thời gian ấy mà
thôi.
– Vậy xem ra tôi cần đích thân đến xác thực một chuyến. – công tước cất tiếng.
– Nhọc lòng cho ông rồi. – Nalisha vội bảo – Nghe vậy, tôi cũng thấy hứng thú với tên tội phạm này, không phiền đến khi đó để tôi đi cùng ông,
thế nào?
Công tước mỉm cười, trong thoáng chốc nhặt lại vẻ mặt vui tươi của mình, đáp:
– Dĩ nhiên là vô cùng hân hạnh. Sau hôm nay, tôi sẽ lập tức chuẩn bị chuyến đi, đảm bảo tướng quân sẽ hài lòng.
– Vậy thì tốt.
Nalisha nghiêm giọng nói, theo đó ngồi thẳng dậy, toát ra vẻ uy nghi lấn át đối phương. Cô không cần biết công tước đang giở trò gì, nhưng ông ta nên
sớm đã nghĩ tới hậu quả đi. — QUẢNG CÁO —
Công tước không quá xa lạ đối với vẻ uy nghi bất chợt này của Nalisha, nhưng mỗi lần đếu khó mà giữ nổi tâm tình mình không rúng động. Cảm giác ấy,
cứ như thể bản thân đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết
vậy. Còn là cái chết thật sự, không có cơ hội tái sinh.
Nalisha
sau đó xin phép vắng mặt một thời gian, để cho công tước tùy ý dạo chơi
với sự hầu hạ của hầu gái mà ông ta muốn. Chỉ như vậy là đã đủ để ông ta đừng làm phiền cô nữa trong vài tiếng đồng hồ. Tất nhiên tiền đề đó là
ông ta đã chẳng còn gì để làm nữa. Câu chuyện li kì như trên vốn không
phải muốn là có thể tạo ra.
Huống hồ chi, Nalisha có lý do để tin rằng công tước còn có ý đồ khác khi ngỏ lời muốn đến chỗ mình làm
khách. Ông ta hẳn sẽ tận dụng khoảng thời gian cô không có mặt ở đây.
Rời đi, Nalisha chỉ mang theo duy nhất một vị tài xế lái xe cho mình. Chiếc xe mà cô dùng cũng là loại bình thường, tránh bản thân trở nên quá nổi
bật sẽ gây ra chú ý không cần thiết. Cô vốn là đang vội, cái gì tránh
được thì tránh.
Nơi ở của hoàng đế nằm ở trung tâm kinh đô, được
bao bọc lấy bởi ba lớp tường thành không quá cao, chủ yếu nhằm tạo ra vẻ uy nghi của hoàng gia. Thông thường, các buổi hội nghị và gặp mặt chung sẽ được tiến hành ở sau lớp tường thành thứ ba, trong tòa nhà lớn. Các
buổi gặp thân thiết hoặc long trọng hơn sẽ diễn ra ở sau lớp tường thành thứ hai, nơi có cung điện chính của hoàng gia.
Lớp tường thành
cuối cùng được xem là khu vực cấm, chỉ có những nhân vật có địa vị hàng
đầu mới được phép đặt chân đến, và đương nhiên cũng không thể loại bỏ sự cho phép từ bên trong.
Trên thực tế, hoàng đế lại không thường
nghỉ ngơi ở đấy mà chủ yếu là ngay sau lớp tường thành thứ hai. Đây cũng là nơi ở dành cho các thành viên hoàng tộc khác có mối quan hệ gần gũi
với hoàng đế.
Nalisha đi lần này chính là muốn tìm gặp hoàng đế ở sau lớp tường thành thứ hai. Nếu xui xẻo đúng lúc hoàng đế không có
mặt, có lẽ cô cũng chỉ đành xin phép chờ. Từ bỏ đương nhiên là không
thể. Mặt khác, ở góc nhìn tích cực mà nói thì hoàng đế càng nán lại sau
lớp tường thành cuối cùng lâu bao nhiêu thì tin tức về việc tiến quân
của cô càng chậm đến tai ngài ấy bấy nhiêu.
Trong phòng chờ hoàng gia, Nalisha đứng ngồi không yên. Cô nhìn ra ngoài qua ô cửa kính lớn,
thấy được mặt trời đang bắt đầu hạ xuống, báo hiệu rằng thời gian còn
lại của ngày đã còn rất ít, sẽ sớm kết thúc.
Tình huống tệ nhất
là Nalisha bị bắt chờ ở đây mà mãi chẳng có tin tức gì về hoàng đế. Cô
không thể mạo hiểm tiến quân khi chưa chắc chắn rằng sẽ không có ai đủ
quyền lực ngăn cản. Huống hồ chi rủi ro còn là quá lớn.
Cánh cửa
nặng nề phía sau được từ từ đẩy mở. Nalisha nhận thấy liền vội quay
người, vừa định hạ khuỷu chân tỏ lòng trung thành thì phát hiện người
đến lại chẳng phải là người mình đang trông đợi.
– Xin thứ lỗi, tướng quân Nalisha.
— QUẢNG CÁO —
Giọng nói mềm mại cất lên, xuất hiện cùng dáng người yêu kiều từ tốn bước
tới. Đối phương nhẹ hạ thấp người chào Nalisha, vốn là hành động không
hề phù hợp với địa vị bản thân, nhưng lúc này chẳng có ai ở đây mà phán
xét. Cô nàng đơn giản là muốn thể hiện sự kính trọng tới chiến binh dũng mãnh nhất đế quốc Carnato này.
– Công chúa. Người sao lại đến đây? – Nalisha không nhịn được hỏi.
– Tôi không nên đến đây sao, thưa tướng quân?
Đối phương hơi nhếch miệng cười đầy duyên dáng, nhưng thâm ý chỉ cần kết
hợp với lời nói cùng tình huống hiện tại thì đã rõ ràng.
Margarie, con gái thứ bảy của hoàng đế Longsterant, sở hữu mái tóc vàng cam óng
mượt, đôi mắt to tròn màu nâu và nụ cười rất sáng, đến mức bất kì ai khi nhìn vào cũng khó mà kiềm được dấy lên ý muốn bảo vệ. Đó không phải là
vẻ đẹp quyến rũ, nhưng sức hấp dẫn lại có thừa, đặc biệt là làm cho
người ta mất đi sự cảnh giác.
Một cô gái ngây thơ và yếu đuối, đâu có thể làm được gì đáng sợ.
– Thần không có ý đó. – Nalisha vội đính chính – Chỉ là…
– Phụ hoàng hiện tại thân thể không được tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, nên
chỉ đành để cho con gái người đích thân tới tiếp đón tướng quân. Mong
tướng quân đừng giận.
Nalisha nhíu mày khó hiểu. Hoàng đế nếu
không muốn thì từ chối gặp mặt cô là được, chẳng cần phải làm chuyện dư
thừa như để công chúa tới đây. Ắt hẳn có một nửa là chủ ý của cô ta đi.
– Công chúa quá lời. Thần chỉ mong bệ hạ sớm có thể khôi phục sức khỏe. Đế quốc còn cần nhờ tới người.
Nalisha vẻ miễn cưỡng nói. Cô thật không ngờ tới tình huống như thế này lại xảy ra. Cô không thể gặp hoàng đế, lại chẳng có cách đảm bảo ngài ấy không
ngăn cản việc tiến quân. Đây đúng thật là rơi vào tình thế nan giải
nhất.