Lily cuối cùng cũng chỉ dùng có một nửa phần ăn, có khi còn chưa tới. Bỏ mứa là không tốt, nhưng cô thật sự nuốt không trôi. Ít nhất thì giờ cơn đói đã mất đi, cô đã có thể dành sức cho những điều mình cần phải làm.
Gác quyển sách cũ sang bên, Lily bắt đầu suy nghĩ về một số điều đã luôn
khiến cô bận tâm cho đến giờ. Rất rõ ràng, chỉ riêng việc đọc sách là
chưa đủ để thỏa mãn lòng hiếu kì và sự yêu thích mà cô dành cho ma pháp.
Lily muốn hiện thực hóa chúng. Đối với một Nihr như cô thì đó quả thật mà
một yêu cầu vô cùng hà khắc, chẳng khác gì bắt một người lặn ngụp trong
dòng sông chảy siết để tìm kiếm một món trang sức bị đánh rơi vậy. Đến
cả việc món trang sức có bị cuốn trôi hay chưa còn không thể giải đáp
chứ huống hồ gì việc tìm thấy.
Không có đường. Nói chính xác thì
là không có con đường nào dành cho Nihr để tìm hiểu về ma pháp cả. Anh
Turan đã nhấn mạnh rất nhiều lần trước khi quyết định dạy ma pháp cho
Lily, và phải mải đến khi cô bị phát hiện lén trộm sách của chị Melry để đọc thì anh ấy mới chịu xuống nước. Quyết định như vậy có lẽ cũng chỉ
vì không muốn sự tình đáng xấu hổ ấy lặp lại.
Kì thực, lần đó
cũng không phải là trộm. Chị Melry vì lý do nào đấy đã để quên quyển
sách ở bếp, Lily chỉ lấy đọc mà chưa kịp mang trả thôi. Nếu cô không
nhầm, chị Melry và anh Turan dường như đã làm ra một cuộc cãi vã to
tiếng với nhau vì chuyện này.
Không có đường, nên phải tự mình
khai mở. Anh Turan bảo rằng Lily không nên hạn chế suy nghĩ của mình bởi bất kì ai hay bất kì khái niệm gì. Ma năng là thần bí, và luôn có thể
khai thác được những điều mới mẻ mà trước khi đó sẽ bị cho là bất khả
thi.
Lily không hiểu ý của anh Turan là gì, giờ vẫn vậy. Tuy
nhiên, cô đoán là mình có thể thử mọi thứ mà mình muốn. Dù sao thì nếu
có thất bại vẫn sẽ chẳng có tổn thất nào cả, chỉ cần cô cẩn thận đừng để xảy ra chuyện như tai nạn cách đây không lâu thôi.
Nói đến, Lily khá tò mò rằng nguồn gốc của ma năng là ở đâu. Khí huyết thì do cơ thể
hấp thụ chất dinh dưỡng tạo thành, nguyên khí thì sinh ra từ sức sống,
nguyên khí tiên thiên lại được sản sinh bởi những phần tốt nhất của thế
giới, có thể coi như là sức sống của thế giới vậy.
Ma năng không
giống cả ba thứ trên. Bản thân nó là bí ẩn, và nguồn gốc của nó cũng
vậy. Những dòng chảy ma năng xuất hiện một cách ngẫu nhiên ở mọi nơi có
thể trên thế giới, rồi qua thời gian dần tích tụ, cô đặc lại thành tinh
thể mà đơn sơ nhất chính là ngọc lam bảo.
Cơ thể con người vốn
không thể sinh ra ma năng. Để vận dụng ma năng, việc thông qua một ma
pháp cụ là điều cần thiết. Thế nhưng trong lịch sử xa xôi, các ma pháp
sư cổ đại đã tìm ra cách khai mở vòng vận chuyển ma năng trên cơ thể
mình.
Đó vừa là một bước đột phá, lại vừa là một sáng kiến ngu
ngốc. Khiến cơ thể vốn sinh sống dựa trên huyết khí mà nguyên khí phải
gánh chịu thêm sức nặng của ma năng, cũng giống như đeo lên người một
tảng núi khổng lồ vậy.
Tất nhiên chẳng phải ai cũng có thể làm
được. Tảng núi khổng lồ ấy không chỉ nặng mà còn bất phục, hầu hết thời
gian đều sẽ không chịu sự chi phối của người sở hữu. Vòng vận chuyển ma
năng có thể được ví như một cá thể sống cộng sinh, từ từ rút bớt năng
lượng tử chủ thể để duy trì sự tồn tại của mình, đổi lại sẽ nắm lấy dòng chảy của ma năng rót vào bản thân.
Thật sự thì Lily chưa từng
nghĩ rằng chính mình có thể thành công khai mở vòng vận chuyển ma pháp.
Đó hẳn là minh chứng cho lời của anh Turan, rằng cô phải tự mình mở
đường, không thể chỉ nhìn vào kẻ khác mà lấy đó làm tiêu chuẩn cho bản
thân.
Thành tựu như thế, nhưng Lily không lấy đó làm vui vẻ.
Nguyên nhân lớn nhất của việc này có lẽ là vì anh Turan đã không khen
ngợi cô. Ánh mắt của anh ấy hiện lên sự lo lắng, và còn ẩn chứa ý khinh
thường. Đó tựa như những ánh mắt đã từng nhìn sâu Lily nhiều năm trước
vậy, khiến cô trong khoảnh khắc đã tưởng rằng mình bị bỏ rơi.
– Ma năng không phải điều gì tốt đẹp, ngược lại còn là xấu xa. Khi nào em chấp nhận được điều đó thì hãy bắt đầu học ma pháp.
Lily nói nhỏ, lặp lại lời của anh Turan khi xưa. Lúc đó, cô chỉ đơn giản
nghĩ rằng anh ấy đang bịa ra một lý do để từ chối việc dạy ma pháp cho
mình. Nhưng càng lúc, lời của anh Turan tỏ ra càng có ý nghĩa.
Cụ thể thì Lily cũng chẳng rõ ràng. Cô đặt hờ bàn tay lên ngực mình, cảm
nhận nhịp đập nửa thân quen, nửa xa lạ nơi đó. Cô chẳng biết bản thân
liệu có còn là chính mình nữa hay không.
— QUẢNG CÁO —
Lily hít sâu một hơi rồi thở ra. Cô đứng nghiêm người, gạt bỏ những suy nghĩ vừa đến ấy sang bên. Nếu đã không thể giải đáp ở hiện tại, thì cứ tạm
hoãn tới khi khác vậy. Dù sao thì giờ cô cũng đang có hứng mà.
–
Tiếng ca đến từ cánh đồng hoa năm ấy, vì vẫn còn vấn vương, để hồn ai
phai mờ. Một lời tiễn biệt, đưa người về nơi xa xưa hay là đến tận cùng
thế giới.
Giọng nói êm dịu của Lily cất lên ngỡ rằng rất đều đặn, lại chẳng biết từ lúc nào đã mang lên những cảm xúc trào dâng.
Trái tim cô đập mạnh, khiến cho lồng ngực đau nhói. Cả cơ thể cô phản ứng
theo từng nhịp đập, run nhè nhẹ, và chúng bắt đầu cử động.
Hai
tay Lily hơi đưa về trước, từ từ nâng lên như đang mang theo thứ gì đó
vô hình, nhưng cực kì quan trọng. Cả người cô nhẹ bẫng, và bất chợt, cô
nhận ra mình đang lơ lửng trong không trung.
Mái tóc Lily bồng
bềnh theo gió, hai mắt cô sáng lên. Bắt đầu từ những đầu ngón tay, từng
đường chỉ màu xanh lam nhạt sáng lấp lánh xuất hiện kéo dài đi khắp cả
cơ thể.
“Đây là gì?”
Lily thốt thầm. Cô không biết. Cô
không nhớ rằng chuyện đang diễn ra giống với bất kì thứ gì đọc được
trong quyển sách. Cô chẳng khác gì đang bị lừa cả.
Ma năng. Rất nhiều ma năng. Lily cảm thấy bị choáng ngợp trong dòng chảy ma năng đang ồ ạt đổ về.
Đau nhói. Cả người của Lily đau nhức vô cùng, chừng như sắp bị vỡ tan ra như bong bóng. Cô có lẽ đã chạm tới giới hạn.
– Không…
Lily rên lên. Cô không muốn chuyện này xảy ra. Cô không ngờ tới việc mình
đang làm lại nguy hiểm đến vậy. Vỡ tan rồi sẽ đến nổ tung, và không một
biết sự tình có thể trở nên khủng khiếp đến mức nào.
Lily sợ hãi. Có lẽ cô không nên thử tìm hiểu về ma năng làm chi cả. Việc này quá sức của cô rồi. Là một Nihr, mơ tưởng chạm đến ma pháp thật sự là ngu ngốc.
Lily không có dư tâm trí để quan tâm xem giọng nói đó là gì, chỉ kịp nhìn
thấy một tia sáng lóe lên, vụt ở bên đầu mình. Kế đó, cả cơ thể cô cứng
đờ, rời trở nên thật lạnh, giống như bị nhốt vào trong một tảng băng.
— QUẢNG CÁO —
Hoặc là đúng như vậy. Lily vẫn còn ý thức, và thông qua lớp màn lờ mờ màu
xanh lam bị nhòe đi, cô thấy được một dáng hình thon gọn của ai đó đang
vung vẩy.
– Còn tỉnh?
Có lẽ vì bị ngăn cách, giọng nói nghe không được rõ ràng lắm, nhưng Lily vẫn có thể nhận ra được phần nào.
– Đúng thật là ngoài ý muốn. Nhưng cũng không thể coi là xui xẻo. Xem ra đã đến lúc giải bày rồi.
Dứt lời, một tiếng chuông thanh thoát vang lên, khiến tâm trí Lily bị rung
động, trong giây lát mất đi ý thức. Rồi khi tỉnh lại, cô thấy mình đang
nằm trên giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Mọi điều vừa xảy ra chắc chắn không phải là giả, Lily biết như thế.
– Đó là gì?
Lily không nhịn được hỏi.
– Còn câu hỏi nào khác không? Cậu vẫn chưa sẵn sàng được biết đâu.
Giọng nói cất lên ở bên cạnh, cách Lily chẳng bao xa, hay có thể tạm xác định là ở ngay bên giường.
Lily biết là còn có người khác đang ở trong phòng, nhưng chẳng buồn nhìn sang. Có lẽ là do cô khó mà chấp nhận được sự thật đi.
– Vậy… Cậu là ai?
– Cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?
– Chẳng phải cả hai đều như nhau ư?
Đối phương trầm mặc. Cứ thế, bầu không khí tĩnh lặng diễn ra giữa hai người đến tận vài phút mới bị phá vỡ bởi giọng nói nửa đùa nửa nghiêm túc:
– Ha. Không sai. Cả hai đều không khác biệt.
Quan trọng, là đối phương muốn cho Lily biết điều gì. Quyết định tin tưởng hoặc không vào lúc này đã chẳng còn ý nghĩa nữa.
— QUẢNG CÁO —
– Tôi biết cậu và đội của mình đang đi tới chỗ tòa tháp ở lục địa phía Tây.
– Nó không trả lời cho câu hỏi của tôi.
Lily vội vàng bảo. Cô không muốn nghe những lời thừa thãi nữa, vì cô khó mà
hiểu được. Cô chỉ quan tâm điều mình muốn biết mà thôi.
– Tôi là chủ nhân của tòa tháp ấy. Ừm, xem như một phần.
Lần này thì đến lượt Lily trầm mặc. Cô nhắm hờ mắt lại, thả lỏng suy nghĩ bản thân.
“Tòa tháp ở lục địa phía Tây… Có phải là đang nói đến tòa tháp Ma pháp Tối thượng?”
Lily không dám tin tưởng, hay đúng hơn thì, cô bị hoảng hốt. Trong hoàn cảnh như hiện tại mà nghe được lời thừa nhận vừa rồi, quả thật quá sức chịu
đựng của cô rồi. Chẳng lẽ cô lại ngồi dậy đánh đối phương túi bụi vì hù
dọa mình.
Lily không thể làm vậy. Ít nhất thì đối phương cũng đã
cứu mạng cô, nên cần có sự tôn trọng nhất định. Nghĩ rồi, cô cất tiếng
hỏi:
– Cậu đã bảo rằng sẽ dạy ma pháp cho tôi?
– Đúng vậy. – đối phương đáp ngay không chút do dự, chừng như đã trông chờ câu hỏi
này từ rất lâu – Và chúng ta có thể làm điều đó ngay bây giờ.