Tổ đội của Turan về đến thành Nortre khi mặt trời vừa bắt đầu ló dạng,
nhẹ nhàng mang đến cho nơi đây những hơi ấm đầu tiên sau một đêm dài
lạnh lẽo và đầy chết chóc.
Ẩm ướt. Turan bước khỏi xe, cất tiếng
chào với người lính gác cổng như một thông lệ cần có. Ánh mắt của đối
phương toát lên vẻ e dè, còn có phần sợ sệt. Đêm qua hẳn là cũng chẳng
dễ dàng gì đối với anh ta đi. Nhưng nếu là so với những điều mà tổ đội
của nó vừa trải qua thì chắc chắn chẳng đáng là gì.
Kull loay
hoay phía sau xe một hồi xong thì đành chịu phép, bật lên một tiếng chửi cho hả dạ. Chiếc xe đã hỏng hoàn toàn, không có cách nào sửa được. Cậu
ta vốn cũng chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này. Vẫn còn may là vừa kịp đi tới cổng thành, không thì chẳng biết phải mất thêm bao nhiêu
thời gian nữa để di chuyển.
Darmil cười ha hả vỗ vai người đồng
đội của mình. Cậu ta tất nhiên là vui vẻ. Đây dù sao cũng chưa phải là
tình huống tệ nhất mà tổ đội có thể gặp được. Ngược lại mà nói, trải
nghiệm như thế này vẫn thật thú vị.
Xe hỏng, Turan chỉ có thể vứt sang bên đường, liên lạc với chủ thuê để họ tự giải quyết. Nó tất nhiên sẽ cần phải bồi thường một phần chi phí không nhỏ, nhưng đối với những
gì mà một du hành giả ở Thần cấp như nó có thể kiếm được thì hoàn toàn
có thể chấp nhận.
Ba người tổ đội Turan bước vào thành, mặc kệ
mọi ánh mắt soi mói tìm tới một quán nước nhỏ ở ven đường. Ở giai đoạn
nhạy cảm như hiện tại của thành Nortre, các cơ sở làm ăn nhỏ đều sẽ đóng cửa hết cả, và nếu có mở cửa thì cũng không thể vào sáng sớm được. Vậy
nên đương nhiên, quán nước này không hề tầm thường.
Turan chẳng
để ý lắm. Đối với nó mà nói, đối phương có là ai cũng được. Tổ đội của
nó cũng chỉ định dừng chân ở thành Nortre một đoạn thời gian nhiều lắm
là nửa ngày thôi. Chỗ này bây giờ quả thật không thích hợp để nán lại
quá lâu.
Gọi xong phần nước cho từng thành viên tổ đội mình xong, Turan mới cất tiếng:
– Chúng ta có nửa ngày để nghỉ ngơi. Tìm một quán trọ vào lúc này ẽ mang
đến những rắc rối không cần thiết, thay vào đó, chúng ta có thể cậy nhờ
vào ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
Nói cách khác, Turan định
thuê một phòng khách, nhưng chỉ dùng riêng cho việc nghỉ ngơi. Giá cả
tất nhiên là cao ngất ngưỡng, lại là cách ổn thỏa nhất bây giờ.
Darmil và Kull không lên tiếng phản đối. Vậy coi như là đồng tình. Cả ba giờ
đều đã quá mệt mỏi rồi, dù không có thể hiện quá rõ ra bên ngoài nhưng
thật sự thì chẳng ai có thể còn khỏe khoắn nổi sau chuyến hành trình mới đây.
Hai trăm năm mươi sáu là tổng số lượng quái mà tổ đội ba
người của Turan đã phải chiến đấu cật lực để săn giết được vào sự kiện
hôm qua. Bọn quái xuất hiện theo thời gian càng lúc càng đông hơn, cấp
độ trung bình cũng có sự cải thiện đáng kể, đến gần cuối sự kiện thì gần như đều nằm ở cấp 15 hết cả.
Đã có lúc, trong đầu các thành viên tổ đội nổi lên ý nghĩ rằng bản thân đã chạm đến giới hạn của chính
mình, nhưng rồi cứ tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ, hết đám quái này tới đám quái khác. Thứ duy nhất duy trì sức chiến đấu cho bọn nó đến
tận khi sự kiện kết thúc lại là một loại thuốc kích thích được Kull giới thiệu. Việc này quả thật ngoài ý muốn, nhưng dưới sự đảm bảo đầy tự tin từ anh chàng thám đạo, cộng với thông tin có được từ kỹ năng ‘Thông
hiểu’, Turan rồi cũng chấp thuận cho mọi người sử dụng.
Lời cầu
khấn ‘Sinh’ cũng là một cách. Tuy nhiên, Turan còn chưa dám đánh cược
vận mệnh của chính mình vào trong hi vọng mỏng manh rằng sự kiện sẽ sớm
kết thúc. Huống hồ chi, ý định của nó vốn là để thành viên tổ đội có cơ
hội luyện tập cường độ cao, không phải chỉ hòng bảo toàn mạng sống. Nếu
là để sống sót thì nó luôn có nhiều hơn một cách để đạt được, và còn có
thể làm từ sớm rồi.
Cơn mưa nặng hạt kéo dài đến tận tám tiếng
đồng hồ mới dần tan đi. Nhưng ba người tổ đội Turan lại không hề vì thế
mà được ngơi nghỉ chút nào.
Khi ấy đã là nửa đêm. Thời điểm như
vậy, hàng đống những con quái nguy hiểm sẽ nối đuôi nhau xuất hiện. Mặc
dù chúng khó mà so được với đám Tinh linh mưa trong sự kiện vừa qua, vẫn không thể xem nhẹ.
Ngoài ra, Turan không phát hiện bất kì nhóm
du hành giả nào khác trong khu vực. Có lẽ mức độ bao phủ của sự kiện quá lớn nên các nhóm du hành giả dù có nghe tin rồi lập tức chạy đến cũng
chẳng có cách tiến vào sâu bên trong. Turan cũng chính vì nghĩ đến khả
năng này nên mới không trông cậy quá nhiều vào việc có người giúp đỡ.
Huống hồ chi, kẻ tới chưa chắc đã là có ý tốt.
Sau khi dành chút
ít thời gian bổ sung thể lực và phục hồi một phần nguyên khí và khí
huyết, mọi người liền ráo riết lên đường tiến thẳng đến thành Nortre.
Có lẽ vì sự kiện vừa diễn ra nên suốt quãng đường, tổ đội Turan chỉ đụng
độ phải một vài đám quái yếu nhớt. Nhưng nghĩ đến, nhiều khả năng là vì
vừa trải qua một hồi chiến đấu cam go cho nên khi độ khó bị giảm bớt một cách đột ngột, mọi chuyện tự nhiên trở nên nhẹ nhàng đi hẳn.
Hai trăm năm mươi sáu con quái cấp độ dao động từ 13 đến 15 mang lại cho tổ đội Turan lượng Thần tinh khổng lồ, nhưng kì thực hoàn toàn không đáng
để mạo hiểm như vậy. Thậm chí khi tính toán cả chiến lợi phẩm thu về thì vẫn còn có cảm giác thua thiệt.
Mục đích chính là rèn luyện, có
lẽ chỉ dựa vào đấy cả ba thành viên mới thấy an ủi phần nào. Dù sao thì, mọi người thật sự là đã trở nên mạnh hơn, mà không chỉ dựa vào Thần
cấp.
Turan cho đó là điều đáng mừng, cũng đồng thời nhận định lần tham gia sự kiện bất đắc dĩ này là một sự thành công. Ở Thần cấp như
bọn nó hiện giờ, muốn có được cơ hội như thế là không hề dễ dàng. Bản
thân không thuộc về bất kì thế lực nào đã định sẵn sẽ thường xuyên gặp
phải những khó khăn tương tự.
Một điều mà Turan còn đang thắc mắc là về sự thật rằng trong số hai trăm năm mươi sáu con quái mà tổ đội
của nó đã săn giết lại chẳng hề có một con nào là quái tinh anh cả, càng chẳng nói tới quái thống lĩnh. Đó có lẽ là nhờ may mắn, bất chấp rằng
bản thân Turan đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với một vài con. Tất
nhiên một vài con đó không bao gồm quái thống lĩnh. Nó cũng chẳng phải
là điên.
Chỉ tiếc cho anh chàng đấu sĩ mang tên Darmil đây. Cậu
ta đến tận bây giờ dù đã đuối sức lắm rồi, vẫn còn trông chờ được chiến
đấu với một con quái tinh anh. Bản tính vốn là vậy, không có cách. Cố
giải thích cho cậu ta rằng tính huống ấy nguy hiểm như thế nào có khi
còn kích thích chiến ý của cậu ta thêm.
– Kull.
Turan gọi. Nó để ý thấy đồng đội của mình đang mất tập trung, hay đúng hơn thì
đang bận chú tâm vào điều gì đấy ngoài cuộc trò chuyện này.
– A. Xin lỗi đội trưởng. Chuyến hành trình vừa rồi, cộng thêm thành Nortre hiện tại, khiến tôi thật bất an.
Kull thành thật đáp, nhưng vấn đề cụ thể thì lại không nhắc tới.
Turan hít sâu một hơi rồi thở ra, cũng chỉ cốt để bản thân có được vài giây thời gian suy nghĩ. Xong, nó nói:
– Nếu cậu muốn, chúng ta hoàn toàn có thể rời đi ngay bây giờ, không cần
phải bắt ép bản thân. Tôi đã tính sẵn kế hoạch cho trường hợp ấy.
Kull lộ vẻ do dự, nhưng rồi vẫn bảo:
– Đừng nên thì hơn. Tôi biết mình cần phải làm gì mà, đội trưởng.
– Mong là vậy.
Đây đã coi như là lời nhắc nhở cuối cùng của Turan về vấn đề này. Mọi chuyện sau đó, chỉ đành thẳng thắn đối mặt mà thôi.
Tổ đội Turan sau một buổi trà nước nhẹ nhàng thì di chuyển thẳng đến ủy
ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn gần nhất. Trên đường đi, Turan để ý thấy có
tới ít nhất hai kẻ cứ một mực lẳng lặng bám theo sau mình không dứt, số
lượng thực tế lại khó mà xác định. E rằng cũng chỉ có Kull với kỹ năng
‘Lĩnh vực’ của cậu ta mới có thể dám chắc.
Tuy nhiên, Turan không định hỏi Kull về điều đấy làm chi cả. Nếu có vấn đề, cậu ta ắt sẽ lên
tiếng. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tụi nó bị người khác nhòm
ngó.
Đến cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Bọn theo đuôi ngay khi
thấy tổ đội Turan tiến vào ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn liền từ bỏ.
Đây lại không giống bởi cách hành làm việc của bọn chúng mà nó đã từng
được biết. Bên trong ủy ban cũng không phải là cấm các du hành giả quan
sát lẫn nhau, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến an ninh hay vi phạm quy
định gì là được.
Âu thì đây vốn là điều tốt, nên Turan chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì. Nếu khi rời ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn mà chẳng
có ai nhòm ngó, thì mới thật sự là đáng lo.