Giọng nói bất chợt vang lên kéo Turan ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. Nó quay sang, nhận ra thần Syrahtr không
biết từ khi nào đã đến trước mặt mình, đứng cách nó còn chưa đến một
mét.
Đức Chính thần của Sự sinh trưởng thật sự xinh đẹp. Turan đã luôn cố làm ngơ đi dáng người gợi cảm mà vẫn uy nghi, thường xuyên né
tránh ánh mắt, cũng như gắng sức rất nhiều để tâm trí không bị cuốn vào
trong dòng tóc mượt mà màu đen huyền như chứa đựng mọi điều bí ẩn lẫn
tốt đẹp kia.
Thế nhưng sự thật vẫn chẳng thể nào thay đổi, Turan
biết rằng sâu trong lòng mình vẫn luôn ngưỡng mộ và ham thích vẻ đẹp ấy. Thứ giữ cho nó tỉnh táo được mỗi lần đối diện với thần Syrathr, không
gì khác hơn chính là sự thù hận, cùng với đó là lòng e sợ.
Lại
nói, sức mạnh của một Chính thần là không tưởng. Turan không ngừng tự
nhắc nhở mình rằng, mọi thứ cảm nhận được ở hiện tại, đều có khả năng do sức mạnh của đối phương gây ra. Nó cần phải tránh né, không thể dễ dàng xuôi theo, hậu quả khó mà lường được.
Thấy Turan bần thần chẳng nói gì, thần Syrathr thở hắt một hơi, nhẹ giọng bảo:
– Ngươi có vẻ vẫn còn thắc mắc. Nhưng lý do kì thực rất đơn giản, ta
không thể tin tưởng bất kì ai mà không nằm hoàn toàn dưới quyền kiểm
soát của mình. Mối quan hệ giữa hai ta nên đã không gay gắt như hiện tại nếu như người chấp thuận thành lập giao kèo trung thành.
Turan
cười nhạt, vừa tỏ ý không đồng tình, lại cùng lúc thể hiện sự cảm thông. Đổi lại là nó, ắt cũng sẽ hành động như thần Syrathr. Có điều, nói rằng mối quan hệ vốn chẳng nên gay gắt, cứ như thể rằng trước đó cả hai đã
rất hòa thuận vậy.
Turan chưa bao giờ ưa được bất kì một vị Chính thần nào. Nó cho tới hiện tại chỉ dành nhiều hơn sự kính sợ đối với họ, và chỉ dừng lại ở đấy mà thôi. Muốn nó trung thành với một Chính thần,
thà rằng lấy mạng nó còn khả thi hơn.
Tim Turan chợt nhói đau
lên, cùng với đó là một luồng áp lực kinh hồn đè nặng lên cả cơ thể lẫn
tinh thần, thậm chí bao gồm cả linh hồn của nó. Nhưng Turan quyết định
không thay đổi suy nghĩ của mình. Nó có thể sợ hãi cái chết hơn bất kì
điều gì, nhưng trung thành với một người lại không được phép dễ dàng xảy ra. Dù nó sợ, đến cuối cùng, vẫn sẽ lựa chọn đối mặt.
– Ngươi có tiềm năng rất lớn. – thần Syrathr nói tiếp – Ta tin tưởng bất kì vị
thần nào cũng đều sẽ động lòng khi phát hiện ra ngươi, giành lấy, gắng
sức bồi dưỡng để phục vụ cho mình. Nói ra thì, cách thức của ta đã được
xem như là ôn hòa nhất rồi đấy.
Turan không phản đối lời của đối
phương. Nó cũng đoàn rằng những Chính thần khác ghê sợ hơn thần Syrathr
rất nhiều, nhất là khi họ thấy được thứ gì đấy mà mình thèm muốn. Nhưng
vậy không có nghĩa là nó đồng tình với hành động của cô ta.
Tất cả các Chính thần đều là ghê tởm.
– Ngươi có biết về Thần vận?
Câu hỏi đột ngột của thần Syrathr làm Turan ngẩn mặt ra hồi lâu, đáp:
– Có biết. Đó là thứ giúp một du hành giả bỏ qua giới hạn Thần cấp mà
thăng Thần cấp. Khi Đại Thánh Thế giáng lâm, Thần vận đột phá đến Thần
cấp 1 được ban phát cho tất cả sinh linh có tiềm năng. Nihr lại là…
Turan ngừng lại, không muốn nói thêm nữa. Chủ đề này khiến nó không thoải mái. Mặt khác, có vẻ cũng chẳng phải là cần thiết.
Thần Syrathr gật nhẹ đầu, bảo:
– Kì thực, tất cả sinh linh chỉ là lời nói quá. Con gà con lợn, cái cây
ngọn cỏ, ngươi nghĩ chúng cũng đều nhận được Thần vận sao?
– Dĩ nhiên không.
Turan đáp ngay. Đây vốn chẳng phải kiến thức gì mới mẻ. Rất nhiều sinh vật
sau Đại Thánh Thế vẫn không có gì thay đổi, điển hình nhất là gia súc
tiếp tục bị chăn nuôi, giết mổ lấy thịt. Đó cũng là cách thức duy nhất
để phân biệt chúng với quái, thứ mà khi chết đi sẽ biến thành những đốm
sáng li li và mang lại cho du hành giả Thần tinh.
– Nhưng Nihr khác chúng. – thần Syrathr cất tiếng – Nihr vẫn có thể tái sinh.
Turan nhíu mày. Nó không lấy đó làm bất ngờ, vì vốn đã nghĩ tới rồi. Điều nó
thắc mắc là vì sao thần Syrathr lại nhắc đến vào lúc này.
– Điều
đó chẳng giải thích được gì về Thần vận cả. Nhiều lắm chỉ có thể xác
định rằng Nihr cũng là du hành giả, nhưng với một hạn chế là không thể
thăng Thần cấp hay sử dụng các quyền lợi mà ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp
đoàn cung cấp.
– Vậy ngươi lại là cái gì?
Thần Syrathr thốt, đưa tới ánh mắt dò xét lên khắp người Turan.
“Ra là muốn làm rõ điều này.”
Turan nói thầm. Nó biết sớm hay muộn mình cũng sẽ bị tra hỏi về việc đột phá
Nihr, từng bước chạm tới Thần cấp 13 như bây giờ. Mặt khác, chuyện nó từ Thần cấp 10 thăng ngay đến Thần cấp 11 không thông qua nhiệm vụ tấn
thăng hẳn cũng đã được thần Fyratr báo cho đối phương rồi.
– Tôi cũng muốn biết.
Turan hời hợt đáp. Nó thật lòng cũng chẳng rõ. Mặc dù chính nó có thể thấy
được nhiệm vụ tấn thăng của một Nihr thông qua kỹ năng chủ đạo, nhưng về việc bản thân bỏ qua giới hạn Thần cấp lại là mù tịt.
– Ta cũng đoán được là ngươi không biết.
Lời của thần Syrathr làm Turan nghệch mặt ra, nhưng nó vội điều chỉnh tâm
tình, muốn nghe giải thích vì sao cô ta lại nghĩ như thế.
– Ngươi ngay từ khi sinh ra, đã mất đi cơ hội làm chủ số phận của mình.
Thần Syrathr nói tiếp, giọng chất chứa ý thương hại, cũng có phần giễu cợt.
Turan không vì đó mà tức giận, chỉ là cảm thấy khó hiểu. Lời của thần
Syrathr giống như đang ám chỉ điều gì đó, lại chẳng dám thẳng thừng nói
ra.
– Bản thân ta cũng không chắc rằng đó phải chăng là sự thật. – thần Syrathr vẻ lưỡng lự, lại bảo – Nếu như… mà thôi. Hạt giống của
Sự sinh trưởng đã thuộc về ngươi. Trên vai ngươi cũng đang gánh lấy
trách nhiệm mà đám Tử thần Sứ đồ giao cho, chuyện cần làm, tin chắc
ngươi đã biết. Từ giờ, ta chẳng muốn quản sự tình ngươi làm nữa. Giao
kèo đã thành lập, như lời ngươi nói, đã đủ rồi.
Turan nhíu mày,
nghĩ ngợi hồi lâu. Nó khó mà tiếp nhận được những gì đã diễn ra, hay
đúng hơn là chẳng hiểu nổi điều gì cả. Thần Syrathr từ nãy đến giờ hệt
như đang độc thoại, còn nó chỉ là một hình nhân vô tri vô giác bị ép
nghe cô ta giải bày.
– Thế còn… nhiệm vụ? – Turan thắc mắc.
– Dĩ nhiên vẫn phải hoàn thành. – thần Syrathr đáp ngay – Những việc
ngươi làm có liên quan tới ta, ta tất phải nhúng tay. Ngươi bây giờ chỉ
là thoải mái hơn một chút mà thôi.
– Nhưng… tại sao?
Turan cuối cùng vẫn là không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Thần Syrathr nghe vậy thì có chút không hài lòng nhìn nó, hệt như rằng bản
thân đang phải cật lực giải thích cho một tên ngốc vậy. Nhưng rồi, cô ta cũng chỉ bảo:
– Giờ ngươi không cần biết. Nếu là cố chấp muốn
biết, ngươi hỏi con mèo kia là được. Ông ta đối với chuyện này… ừm, ít
có kiêng kỵ hơn ta.
Turan ngẩn người ra hồi lâu. Nó khó mà tin
được lời vừa rồi của thần Syrathr, về nhiều mặt. Quan trọng nhất, mèo
Jorz cũng chẳng phải là đang có ở đây. ngôn tình ngược
“Vậy không khác gì là từ chối giải thích.”
Turan thầm nghĩ, cũng đành chấp nhận sự thật. Đối với nó, thần Syrathr không
quản những chuyện nó làm nữa đã là điều rất tốt. Tuy nhiên, nó vẫn phải
giữ lòng cảnh giác, khó mà chắc chắn được rằng cô ta không đang mưu tính gì đấy.
– Ngươi còn gì muốn hỏi?
Thần Syrathr điềm nhiên
cất tiếng, cứ như thể vừa rồi cô ta chẳng nói qua cái gì. Có lẽ, chuyện
này đối với cô ta thật ra không đáng xem trọng, hoặc rằng bản thân không muốn nghĩ thêm nữa, tránh dính líu quá sâu vào.
Điều muốn hỏi,
kì thực Turan có rất nhiều. Dù vậy, nó lại không dám thẳng thừng nói ra. Đối phương cho phép là một chuyện, nó vẫn cần phải phân biệt cái gì là
nên làm.
– Chim Len, từ giờ thế nào?
Turan cất tiếng. Nó
đối với vấn đề này rất để tâm. Chim Len vừa có lợi lại vừa có hại. Lợi
là đảm bảo nó không gặp nguy hiểm quá lớn, tùy thời sẽ ra sức giúp đỡ.
Hại là nó chẳng thể hành động tự do, vì lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm.
Nhưng nghĩ đến, nếu lời thần Syrathr là thật, thì mặt hại của chim Len đã bị tiêu trừ đi gần hết.
– Ngươi muốn thế nào?
Câu hỏi của thần Syrathr làm Turan lộ vẻ khó xử, và dường như đoán ngay được như vậy, cô ta nói tiếp:
– Ta để chim Len bên cạnh ngươi vốn có ba mục đích. Một là để đề phòng
đám Tử thần Sứ đồ; hai là để thuận tiện gặp Jorz bàn chút chuyện; cuối
cùng là để giám sát ngươi. Cái cuối, giờ đã có thể loại trừ. Hai cái còn lại, ta đều có phương thức dự phòng để giải quyết. Theo ta đánh giá, để chim Len nán lại, cho ngươi lợi nhiều hơn hại.
Turan cũng cho là thế. Tuy nhiên, nó quả thật cảm giác không được thoải mái lắm. Nếu như
có thể tùy ý nhờ đến chim Len thay vì để túc trực bên mình sẽ tốt hơn
nhiều.
– Ngươi có vẻ như dù thế nào cũng quyết không tin tưởng
ta. – thần Syrathr nhận định – Thế thì tạm thời ta sẽ mang nó đi. Khi
nào ngươi đổi ý có thể cất tiếng nhờ vả. Có điều, lúc ấy tình hình sẽ
không giống như bây giờ.
Đây xem ra là phương án phù hợp nhất. Turan do dự trong giây lát liền đáp:
– Vậy xin nhờ đức Chính thần.
Nó vừa dứt lời, còn chưa kịp quan sát chút nào tình trạng của chim Len thì đã thấy một vệt màu vàng thoắt xuất hiện bay đến trên tay thần Syrathr, lại bị cô ta nhẹ bóp một cái tan biến mất. Khả năng của một Chính thần, kì diệu đến như vậy.
– Tiếp tục.
Thần Syrathr thản nhiên
bảo. Cô ta biết rõ Turan vẫn còn điều muốn nói. Nó cũng chẳng định kéo
dài thời gian thêm, chỉ thiệt cho chính mình, nên liền cất tiếng:
– Tôi muốn nhận lại quyển sổ ghi chép.
– Được.
Cùng với lời đó, trên tay của thần Syrathr bất thình lình xuất hiện một
quyển sổ, cứ thế bị ném về phía Turan. Cú ném rất nhẹ, nhưng bay tới
hoàn toàn chính xác để nó chụp được không mấy khó khăn.
Quyển sổ
ghi chép lời cầu khấn, đối với Turan mà nói kì thực không thể tính là
quan trọng, nhưng vì đối với đối phương cũng thế nên nó mới chọn làm yêu cầu kế tiếp. Dù sao thì nếu giữa hai bên xảy ra điều gì đó không vừa ý, sau đó liền khó thực hiện.